Mà người đi mãi biết phương mô tìm?
Đã đành máu chảy về tim
Nhưng không ướt nổi cánh chim giang hồ (NBính)
Người đi chiếc bóng bơ vơ
Kẻ về đơn lạnh vật vờ năm canh
Trăm năm vì một chữ tình
Mà lòng héo úa, tan tành tuổi xuân
Ước xa rồi lại mơ gần
Nhưng rồi, chấp nhận một lần đớn đau
Người ơi còn có thương nhau
Mối duyên xưa đến bạc đầu khó quên ĐT
Ôm trong dạ nỗi ưu phiền
Xa xôi vẫn nhớ triền miên nỗi sầu
Chút tình biết gửi về đâu ?
Buồn thương ôm cảnh nhạn sầu bơ vơ
Biết xa mà vẫn mong chờ
Cánh chim tung gió hững hờ cánh chim
Tình yêu xưa có nhạt chìm?
Trong lòng nơi ấy muộn phiền xanh xao
Hay là cũng nỗi thương đau
Giang hồ mỏi cánh biết đâu bến bờ
Nơi đây ai vẫn mộng mơ
Có ngày tao ngộ vần thơ nối liền
Dẫu xa xôi chẳng lãng quên
Dẫu đầu bạc cũng mong nên duyên tình...thuỵ du
Tình mong manh, đợi mong manh
Tình treo trên sợi chỉ mành em ơi
Xa xôi thì mãi xa xôi
Biết đâu bão cát, sông trôi mà chờ
Người bơ vơ, ta bơ vơ
Sông Hương một dãi lặng lờ tháng năm
Mà người thì mãi xa xăm
Nhớ thương thì cứ lặng thầm nhớ thương
Biết tình một thuở còn vương
Nhưng vần thơ biết gửi phương trời nào
Biết ai gửi, biết ai trao
Em ơi! có lẽ rưng sầu hai ta
Chỉ là ảo ảnh phù hoa
Chỉ là vần điệu thơ ca vương buồn... ĐT
Như người tình đã trót buông
Vần thơ để nhớ để buồn cho ai
Đường đi muôn dặm còn dài
Đâu ngày quay gót một mai trở về
Đau lòng kỷ niệm tái tê
Xa luôn trông đợi ngày về người thương
Ngẩn ngơ cánh vạc kêu sương
Rời nhau để khổ để vương cho người
Vầng trăng chênh chếch lưng trời
Gợi lòng ta nhớ bao lời thiết tha
Những ngày thân ái đã qua
Giờ mong manh quá người xa mất rồi
Biết người mãi tận góc đời
Tình vương một thưở ngọt lời thương yêu
Dòng Hương vẫn chảy cô liêu
Nổi trôi thân ấy - tiêu điều tình em
Yêu thương tha thiết êm đềm
Mình em ôm ấp những đêm lạnh lùng
Làm sao có được tương phùng
Biết rằng tình vẫn ngại ngùng đường xa ....TD
Một mai trời đất giao hoà
Biết đâu lúc ấy mình, ta trùng phùng
Giờ thì cách núi ngăn sông
Thì rồi sẽ có nắng hồng ban mai
Chỉ sợ hoa có chủ rồi
Nhưng không sao, em có đôi ta mừng
Nỗi niềm gặp gỡ bâng khuâng
Núi sông cách trở, trăng gần đấy thôi
Hẹn ngày gặp lại người ơi
Hứa lời thì giữ lấy lời với nhau ĐT
(Thuỵ Du nè, mình viết thơ tình nối tiếp, ĐT đọc lại thấy như có trùng ý thơ khá nhiều, hông sao miễn cho chàng thơ và nàng thơ trong thơ lục bác nối tiếp này mong đến già có lần họ gặp lại là hạnh phúc lắm nhỉ!)