chở ta!
MỘNG DÀI...
Vạt gió chiều trôi...trôi chiều đi mất
Ta về trong phố, phố chẳng vui gì
Cơn mưa bất chợt vội đầy tay trống
Ướt sũng sầu ta, nối bước chân đi
Ta như tìm thấy bên miền ký ức
Loang lỗ mùa xưa, nuôi nấng bây chừ
Thời gian nhiệm mầu cứ ươm thêm mãi
Để rồi từng ngày nuôi cả thiên thu
Nghe như sương khói ở phía quê nhà
Như em thơ đứng trong chiều tiễn biệt
Mênh mang dáng mẹ trong mùa bạc mệnh
Chặt dạ tình nhân, mòn mỏi tha thiết!
Ta trôi rất nhẹ giữa giòng qua lại
Ta trôi rất chậm giữa giòng nhân loại
Ta vờn lấy ta trong chiều hoang hoải
Có mưa, khói bay, có cả mộng dài......
Nhớ
Anh chưa về, mùa mưa quê chừng thêm lớn
Góc vườn bên nhà, cây mận đã sang màu lá
rụng trong chiều nhớ người, nằm nghiêng ngã
Khắc giao mùa nồng nỗi nhớ, chất chông chênh!
Anh chưa về, nỗi nhớ ngày càng thêm
Hàng bông giấy trước sân vơi sắc, luồn qua gió
không đong đưa tìm duyên bừng áo đỏ
Anh chưa về, con hẻm hóa vô duyên!
Anh chưa về, rào dậu dáng cong thêm
Hàng rêu phủ xanh xao chừng thêm tuổi
Một chút gì cứ chừng như tiếc nuối
Bóng người quen hay câu hát âu sầu?
Hồn nhiên !
Có lúc xôn xao nắng lên
sau những đợt nghe mưa lềnh phố thị
Em đi, hẹn hò cũng thế
Rất hồn nhiên vương sầu bể mắt trong!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: