Silver Death
langbangtam139 04.12.2007 17:24:38 (permalink)
              
  [sm=welcome.gif]chào mọi người của VNTQ đât là lần đầu tiên mình tham gia post truyện. Truyện mình post đây là 1 câu truyện về PEACE 1 chàng trai mang trong mình " hạt giống " ( muốn biết hạt giống là gì thì đọc sẽ biết  )  đây là câu truyện do 1 học sinh lớp 12  tên là Lương Vĩnh Nguyên là bạn thân của mình viết nên ,còn mình là người góp ý bổ sung cho cậu ấy . Truyện sẽ gồm hơn 20 chương hiện giờ vẫn đang viết đến khoảng chương 15.Nói trước truyện khá dài ( khoảng 250 trang ) nhé hãy có can đảm đọc nó đảm bảo mọi người ko hối tiếc  [sm=z_clap.gif] . Truyện thuộc thể loại giả tưởng ,vui cưởi đậm nét tự do thoải mái như người viết nó vậy  đọc nó mọi người sẽ bước vào thế giới của PEACE  với những hạnh động của cậu ấy .Mong mọi người ủng hộ ,nếu mọi người ủng hộ thì mình sẽ post thường xuyên cho hết truyện. [sm=MexicanWave.gif]
       
 
           Silver Death
 
CHƯƠNG I: Tổ chức RD
- Pea ! Cho tớ nhờ ...
     - Muốn nhờ vả thì nói tử tế một chút . Cậu không phát âm được đầy đủ chữ “Peace” hay sao ?
     - Hì , quen mồm rồi khó sửa lắm ...
     - Thôi được rồi . Có gì nói đi !
     - Cũng chẳng có gì to tát cả . Chẳng là Chủ nhật này tớ ...
     Peace ngắt lời :
     - Stop ! Tớ chán nghe ba cái lý do vớ vẩn của các cậu lắm rồi . Chung quy là muốn tớ làm hộ phần bài báo cáo của cậu chứ gì ?
     - Oh , cậu vẫn thông minh như ngày nào . Giúp tớ nhé ?
     - Được , bạn bè với nhau tớ tính cậu giá rẻ thôi .
     Catherine nhăn mũi :
     - Lại giở cái giọng đó ra rồi ...
     - Đùa thôi mà . Cứ đi chơi đi , để tớ lo .
     Nhìn Catherine chạy biến đi , Peace thở dài ngao ngán . Trong vài phút , cậu ta đã phải nghe lại cái kịch bản đó 2 lần . Thầy Garfield giao cho cả lớp bài báo cáo cuối tuần , mỗi nhóm 3 người làm 1 bài . Peace được chia cùng nhóm với Catherine và Mandy , và chỉ 15 phút sau đó, cậu ta biết sẽ phải tự làm một mình .
 
     - Làm gì mà rầu rĩ như cháy nhà thế ?
     - Biết rồi còn hỏi . Cậu đang cười trên nỗi đau của người khác đó hả ?
     Jane ngồi xuống bên cạnh Peace , hất đuôi tóc dài (Peace gọi là cái đuôi ngựa) ra sau .
     - Tớ cười hồi nào đâu ... Đừng nhìn cuộc đời với bộ mặt tiêu cực như thế . Mà đời có tiêu cực thật thì cũng do cậu tự chuốc lấy thôi .
     Peace càu nhàu :
     - Tớ chuốc lấy cái gì ?
     Jane phán như bà cụ non :
     - Tội của cậu là giỏi quá . Đã thế con gái nhờ việc gì cũng nhận , thế cho nên ...
     - Thế cho nên muốn tớ giúp cậu nữa chứ gì ? - Peace cười khẩy - Đừng hòng dụ tớ , ảnh hưởng đến lợi ích bản thân là tớ không làm đâu .
     - Xấu tính !
     Peace thản nhiên :
     - Thì tớ có nói tớ là người tốt bao giờ đâu .
 
*    *    *
 
   Peace thong thả đạp xe trên con đường vắng . Để lấy tư liệu cho bài báo cáo , cậu đã phải xuống tận thị trấn Mihn ở ngoại ô Archadis . Giờ xong rồi thì chẳng có gì phải vội , từ từ đạp về cũng được . Tiết trời mùa thu se lạnh , hai bên đường lá vàng rơi đầy , cảnh tượng rất thơ mộng - ít ra là đối với cậu ta . Peace tiếc vì không có cái máy ảnh nào ở đây làm vài kiểu lưu niệm . Vừa đi vừa ngắm cảnh , suýt nữa cậu đâm phải 1 chiếc xe khác ...
     Không dê không phải đàn ông ! Dù không phải dân “ba lăm” , Peace cũng phải công nhận mình có 1% máu dê . Phủ định chuyện đó sao được , khi trước mặt cậu ta là 1 cô bé xinh như thiên thần . Khuôn mặt tròn đáng yêu , đôi mắt nâu mơ màng và mái tóc dài tới tận gối (Peace cứ nghĩ tóc Jane đã là quá dài , nhưng so với cô bé này thì chỉ thuộc dạng ... gà) .
     Cô bé đang loay hoay với con xế điếc đứt xích của mình , gặp được Peace thì mừng rỡ như chết đuối vớ được phao :
     - Anh có về Archadis không , cho em đi nhờ một đoạn ?
     Tuyệt , không còn gì vui hơn ! Peace chỉ tay ra sau :
     - Lên đi ! Kéo được xe theo chứ hả ?
     - Dạ được . Cảm ơn anh nhiều ạ ...
     Cả đoạn đường Peace chẳng nói gì . Cậu ta vốn là kẻ kiệm lời , rất ít khi chịu chủ động mở miệng . Đi được một đoạn thì cô bé lên tiếng :
     - Nhà anh ở Archadis ạ ?
     - ừ ! Người Valentia hả ?
     - Sao anh biết ?
     - Cách phát âm chữ “e” hơi đặc biệt , chỉ có người Valentia mới thế . Mấy tuổi rồi ?
     - Dạ , em  19 ...
     - 19 á ? 19 mà trông như 17 ... Sinh nhật ?
     - Ngày 14 tháng 2 ... Nhưng anh hỏi làm chi ?
     Peace khẽ cười :
     - Hay thật , sinh trước 1 ngày vẫn được làm  anh . Mình có bị lão hoá sớm đâu nhỉ ...?
     Không hiểu có ai mồi chữ cho mà hôm nay Peace nói rất nhiều , nói suốt cả đoạn đường còn lại . Chẳng mấy chốc đã về đến Archadis . Peace hỏi :
     - Nhà ở đâu , để đưa về luôn nào ...
     - Số 52 phố Regent ... ấy , sao lại rẽ bên này ?
     - Đi bên này nhanh hơn , đường lớn vào giờ cao điểm  hay kẹt xe lắm .
     Những tên dê chính hiệu chắc phải bái Peace sát đất . Chỉ lần đầu gặp mà biết được tuổi lẫn địa chỉ , thủ đoạn quá cao minh ! Có điều vẫn chỉ là 1 tên không tim thôi , cậu ta chẳng hề có ý gì khác cả . Ngay đến tên còn không hỏi mới chết chứ ...
     Kít ! Peace mài lốp bên lề đường . Nhà số 52 Regent là 1 ngôi nhà 4 tầng sang trọng , hẳn chủ nhân phải rất giàu có . Chờ cô bé xuống xe xong , Peace nói cộc lốc :
     - Chào !
     Sau đó phóng xe đi thẳng . Cô bé gọi với theo :
     - Khoan đã ! Bạn tên gì ?!
     Vô ích , Peace đã đi quá khoảng cách để có thể nghe được tiếng gọi ấy .
 
*    *    *
 
     - Ba , con về rồi !
     Không có tiếng ai đáp lại . Peace tháo giày, dắt xe vào nhà . Cậu đã quen với việc ở một mình trong ngôi nhà lạnh lẽo này rồi . Lên 2 tuổi mẹ mất vì bệnh nặng . Gia đình khó khăn , anh trai cậu phải bỏ học đi làm để cậu được đến trường . Lên 11 tuổi thì anh qua đời do tai nạn lao động . Ba cậu trở nên suy sụp tinh thần , mấy năm gần đây lại sa vào rượu chè be bét , thường xuyên không có ở nhà . Peace phải kiếm việc làm thêm để tự nuôi bản thân . Một ngày đi học 6 tiếng , đi làm thêm 8 tiếng , thế mà cậu vẫn đỗ vào học viện Arnois với số điểm cao chót vót , lại học cùng lúc khoa Công trình (ngành Kiến trúc) và khoa Ung thư (ngành Y) . Vào giờ nghỉ , Peace nhận làm bất cứ công việc gì , từ dọn sàn cho đến phụ bếp , miễn là có tiền chi tiêu cho sinh hoạt . Tám năm trong nghề , Peace trở thành đại ca của đội quân làm thuê , quản lý mọi hoạt động của gần 100 “nhân viên” này . Cuộc sống của cậu từ đó cũng dễ chịu hơn đôi chút , vì như người ta nói , “đoàn kết là sức mạnh” .
     Đang nấu bữa tối thì ba cậu - ông Daniel Roger về . Lần đầu tiên trong hơn ba năm nay , ông trở về nhà mà không có hơi rượu , phải chăng là 1 sự đáng mừng ? Đáng lẽ phải vui , nhưng trên mặt Peace lại thoáng hiện nỗi buồn rầu .
     Trong bữa ăn , Peace vẫn im lặng không nói năng . Chợt ông Daniel lên tiếng , phá tan bầu không khí ngột ngạt :
     - Con nấu ngon như 1 đầu bếp nhà hàng vậy ...
     Peace lạnh lùng :
     - Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi , ba biết con không thích kiểu tâm sự ê a đó mà .
     Daniel im lặng trong chốc lát , đang định mở miệng thì Peace cướp lời :
     - Hôm nay ba phải đi , phải không ?
     Trước câu hỏi kì lạ đó của con trai , ông Daniel hơi lộ vẻ ngạc nhiên . Ông hỏi lại :
     - Con muốn nói gì ?
     - Con muốn hỏi , có phải hôm nay là ngày cuối cùng con được ngồi cùng ba không ?
     Ông Daniel cúi đầu xuống .
     - Con biết những gì rồi ?
     - Biết những gì cần biết . Ba đóng kịch cũng khéo lắm , nhưng còn vài chỗ sơ suất .
     Ông Daniel thở dài :
     - Đến nước này thì ba cũng chẳng giấu làm gì nữa ... Đúng , ba là gián điệp Valentia ! Nhiều năm trước ba phục vụ trong quân đội , sau khi lấy mẹ con thì giải ngũ , chuyển đến Altar này sống . Vốn cũng định sống yên ổn phần đời còn lại , nhưng 4 năm trước , họ đã nối lại liên lạc với ba , yêu cầu ba làm người liên lạc cho mạng lưới tình báo ở đây ...
     Peace ngắt lời :
     - Ba đâu cần thiết phải đồng ý ?
     - Có chứ . Cả ba và mẹ đều là người Valentia , được phục vụ tổ quốc là niềm  tự hào lớn nhất ...
     - Vì thế mà bỏ mặc cả con cái ? - Peace gay gắt .
     - Rồi cũng có ngày ba không còn trên đời này nữa , lúc đó con phải sống tự lập , cho nên ba muốn con phải tự lập ngay từ lúc này . Vả lại , ba nhận lời cũng để sau này con có thể trở về quê hương .
     - Trở về ? ý ba là sao ?
     - Chuyện đó sau này con sẽ hiểu . Ba đã nhờ 1 người bạn lo cho tương lai của con sau này , có lẽ không lâu nữa ông ấy sẽ đến tìm con .
     - Có phải là cái người chụp chung với ba mẹ trong bức ảnh ngày cưới không ?
     - Đúng rồi , đó là bạn thân nhất của ba khi còn ở Valentia ...
     Peace nói lạnh tanh :
     - Con mà cần người khác giúp hay sao ?
     - Phải rồi , con là đứa tự lập , không bao giờ nhờ vả đến ai , ba không còn gì phải lo lắng nữa . Ba có thể yên tâm đi rồi .
     - Ba đi ám sát phải không ? Đó đâu phải nhiệm vụ của 1 điệp viên ?
     - Không thể chờ thêm được . Hoàng đế Altar đã sẵn sàng gây chiến , nếu không sớm ám sát ông ta thì chiến tranh sẽ bùng nổ . Cho dù lần này ám sát thành công , cơ hội thoát được của ba cũng rất ít ...
     - Không phải rất ít , mà là không thể . Ba biết là sẽ dấn thân vào chỗ chết mà vẫn đi , con nói đúng chứ ?
     Ông Daniel im lặng . Ông không ngờ chuyện gì Peace cũng biết rõ hết . Chợt ông cười - cái cười của người sắp chết :
     - Con biết thế mà không cản ba à ?
     Peace cũng cười , nhưng là 1 nụ cười cay đắng :
     - Con không làm việc vô ích ! Con lại không biết ba hay sao ? Dù nói trớt mồm thì ba vẫn cứ đi ...
     - Cứ thử đi , biết đâu ba lại đổi ý .
     - Đầu tiên ba sẽ nói là không đi nữa , sau đó đến nửa đêm , chờ con ngủ say mới nhẹ nhàng dậy bỏ đi . Nếu con không chịu ngủ thì ba sẽ lấy lọ thuốc mê giấu dưới tủ chụp cho 1 liều , hết cựa !
     - Con cũng biết đùa nhỉ ...
     - Di truyền từ ba đấy , sắp chết đến nơi còn đùa được .
     - Lại thế rồi ! Cái tật nói năng không biết nể ai của con , không sửa đi là chẳng kiếm được vợ đâu . à , giờ nói thử ba nghe con làm sao biết được nào .
     Peace khẽ nhếch mép :
     - Ba sơ suất ở chỗ , suốt ngày chỉ đi uống rượu , lấy đâu ra tiền để nhét vào túi con .
     - Con biết à ?
     - Mỗi lần ba chỉ bỏ từng ít để con khỏi nghi ngờ , nhưng ba không biết con đếm tiền từng xu . Còn 1 lần ba nhận chỉ thị , đang định tiêu huỷ thì con vào phòng , thế là vội giấu đi ...
     - Hoá ra con nhặt được hả , làm sau đấy ba tìm mãi không thấy đâu .
     - Chỉ có thế thôi , ngoài ra con chẳng biết gì khác cả . Lúc nãy chỉ hù một tí ba đã khai tuốt rồi .
     Daniel cười lớn :
     - Ha ha , ba đúng là to đầu mà dại , để bị con lừa dễ dàng ... Không sao , có một đứa con thông minh thế này là vui rồi ...
     Peace thì chẳng vui tí nào . Biết ba mình đi tìm chỗ chết mà không thể làm gì , trong lòng cậu đau như dao cắt . Mẹ , anh trai , rồi cả ba cũng ra đi , Peace sắp trở thành kẻ đơn độc trong cái thế giới rộng lớn này .
 
*    *    *
 
    Năm rưỡi sáng , Peace đã ra khỏi giường , khoác vội chiếc áo gió lên người rồi dắt xe đi . Thời tiết tháng ba buốt giá , gió lạnh đập từng cơn rát mặt . Đường phố vắng ngắt không bóng người . Peace đạp xe qua vài dãy phố quanh co , dừng trước cửa bưu cục thành phố . Ông bảo vệ già tươi cười :
     - Chào cháu ! Đến lấy báo hả ?
     - Vâng ạ , hôm nay có gì hay không bác ?
     - Có , tin giật gân ! Phóng viên phải chạy cả đêm đi săn tin đấy . Cháu cứ lấy nhiều nhiều vào , đảm bảo hôm nay đắt hàng !
     - Dạ !
     Peace nhận công việc đi phát báo buổi sáng cho bưu cục . Thỉnh thoảng có tin gì hay cậu lại lấy thêm để đi bán dạo . Cầm tập báo trên tay , Peace đã nhìn thấy cái tít to đùng ngay trang nhất : “Hoàng đế bị ám sát hụt ! Kẻ ám sát cùng đường tự vẫn” . Vậy là nhiệm vụ của ba cậu đã thất bại . Peace không muốn đọc thêm gì nữa , bỏ báo vào giỏ xe đạp đi .
     Không hiểu sao Peace không thể khóc được . Nước mắt của cậu đã cạn khô rồi ư ? Không phải , từ khi sinh ra đến giờ , Peace đã không thể khóc . Có lẽ trời đã lấy đi nước mắt của Peace , để cậu không gục ngã trước nỗi bất hạnh của cuộc sống ...
 
*    *    *
 
     Dọn dẹp xong , Peace chào ông chủ cửa hàng rồi dắt xe ra về . Bên ngoài người qua lại đông nghịt . Cậu hỏi 1 người ở gần đó :
     - Chú ơi , hôm nay có việc gì mà người ta đi đông thế ?
     - Không biết à ? Hôm nay là ngày lễ tế thần sông Rhainer , 5 năm mới có 1 lần đó .
     Lễ tế thần à ? Peace vốn là người vô tín ngưỡng , chẳng tin vào thần thánh chúa trời nào hết . Cậu cố vượt qua dòng người nhốn nháo để trở về nhà . Ngõ hẻm đi vào nhà Peace tối đen như mực , ánh trăng mờ nhạt không đủ chiếu rọi con đường . Chợt Peace thấy vật gì lấp lánh ở dưới đất . Cậu dừng xe , cúi xuống nhặt lên . Đó là một sợi dây chuyền vàng . Mặt dây chuyền có ảnh , nhưng trời tối quá không nhìn rõ được . Peace nhìn quanh xem có ai không : đằng xa có người đang đi tìm vật gì đó . Hẳn đó là chủ của sợi dây chuyền . Peace tuy có hám lợi thật , nhưng lòng tự trọng của cậu rất cao , không bao giờ lấy thứ gì không phải của mình .
     Peace đạp xe tới gần . Giờ thì nhìn ra là 1 cô gái rồi . Cậu ta nổi hứng đùa tí chơi :
     - Bé con , đi chơi với anh không ?
     Bốp !
     ……………
     - Ui da , đau quá ! - Peace rên rỉ khi bị chấm thuốc sát trùng lên mặt .
     - Xin lỗi cậu ... Tại tớ tưởng có tên lưu manh nào ...
     - Người gì dữ quá trời , mới đùa có tí đã động chân tay . Mà này , sao trông mặt cậu quen quen ...?
     - Nhanh quên thế ? Hôm trước cho tớ đi nhờ xe cả đoạn đường mà .
     - A , cậu là ... là ai nhỉ ? Sao tớ không nhớ ra tên cậu ?
     - Hôm trước cậu có thèm hỏi đâu mà nhớ cho nổi ... Tớ là Risha , Risha Valentine . Tên đẹp không ?
     - Xấu òm ! Đang đêm tự dưng mò vào cái hẻm tối này làm chi ? Hay là ...
     - Vớ vẩn ! Cậu chỉ giỏi nghĩ lung tung thôi . Tớ đi tìm sợi dây chuyền đánh rơi hồi chiều .
     - Cái này hả ?
     Peace lấy sợi dây chuyền ban nãy ra . Risha vui mừng :
     - Đúng nó rồi , cảm ơn cậu !
     Lúc này Peace đã nhìn rõ ảnh gắn trên mặt dây chuyền . Một bên là ảnh Risha , còn bên kia , 1 khuôn mặt rất quen ! Peace đã thấy khuôn mặt này trong album ảnh gia đình rồi , người đứng cạnh ba mẹ cậu ta trong ngày cưới . Cậu hỏi dò :
     - Đây là ai ?
     - Ba tớ đấy . Làm sao ?
     - Cậu là người Valentia phải không nhỉ ? Tình hình 2 nước căng thẳng thế còn sang đây làm gì ?
     - Đi có chút việc cá nhân thôi . Cậu ở đây , có biết ai là Daniel Roger ở số nhà 13 không ?
     Peace bật cười :
     - Cậu có biết mình đang ngồi đâu không đấy ?
     - Cậu hỏi vậy có ý gì ?
     - Chẳng gì cả . Cái chỗ cậu đang ngồi hiện giờ , là nhà số 13 - nhà Roger , đã rõ chưa ?
     Risha lắp bắp :
     - Vậy ... cậu là ...
     - Peace Roger , có muốn hỏi gì không ? Ai dà , nhìn ảnh ba cậu đã thấy ngờ ngợ , quả nhiên đúng mà .
     - Tốt quá rồi , không ngờ tìm được cậu nhanh thế . Ba tớ bận công việc nên bảo tớ đi thay .
     - Thế hả ? Vậy nhắn lại với ba cậu là tớ không cần dựa vào  ai vẫn sống được , cho nên không cần lo đâu . Đấy là ba tớ nhiều chuyện nên mới đi nhờ tới ba cậu thôi .
     Risha im lặng . Rõ ràng là Peace không muốn nhận sự giúp đỡ của người khác , thế thì còn nói làm gì nữa ? Nhưng rồi cô lại tiếp tục :
     - Thôi được , chuyện cậu sống ra sao tớ không cần biết . Nhưng có việc khác liên quan đến cậu mà tớ phải quan tâm .
     - Việc gì ?
     - Há mồm ra !
     - Tại sao phải làm thế ?
     - Cứ há ra ! - Risha nói như ra lệnh .
     Tuy không hiểu việc gì , Peace vẫn cứ làm theo . Bất ngờ Risha cầm 1 viên thuốc màu xanh bỏ ngay vào họng Peace . Không , Peace đã kịp giữ viên thuốc trong miệng rồi !
     - Cậu cho tớ nuốt cái gì thế ? Thuốc độc à ?
     - Tại sao tớ phải hại cậu chứ ?
     - Ai mà biết ! Mà chết được cũng tốt ... Viên kẹo này ngọt đấy !
     Peace nuốt ngay viên thuốc không cần suy tính . Dù có chết thì cậu ta cũng không sợ , chết coi như 1 sự gải thoát cho bản thân . Risha đứng dậy nói :
     - Hôm nay vậy thôi . Mong là sẽ còn được gặp lại cậu , tớ về đây !
     - Gặp ở đâu ? Dưới địa ngục hả ?
     - Cậu còn sống dài dài , chưa chết được đâu .
     Risha đi khỏi , Peace lại tăng thêm sự hoài nghi của mình . Chuyện không đơn giản là giúp đỡ con 1 người bạn , đằng sau nó còn nhiều việc khác nữa , những việc không bình thường .
 
*    *    *
 
    Risha ngồi trong phòng gõ máy tính . Những hàng chữ dần hiện lên trên màn hình , kèm theo sự kinh ngạc trên gương mặt Risha . Cô vội vàng giật lấy điện thoại bấm số .
     - Ba à , con đây !
     “Risha hả ? Tình hình bên đó sao rồi ?”
     - Tìm được rồi ạ . Con đã đưa máy do thám vào kiểm tra .
     “Kết quả thế nào ?”
     - Ngoài sức tưởng tượng . Để con gửi bản fax cho ba .
     ……………
     Vài phút sau , điện thoại lại réo vang . Risha nhấc máy lên nghe . Giọng người phía bên kia dồn dập :
     “Không thể nào ! Con chắc chắn máy không bị lỗi gì đấy chứ ?”
     - Chắc chắn ! Con đã kiểm tra cẩn thận trước khi sử dụng rồi .
     “Làm sao lại như thế được ?”
     - Ba hỏi con thì con hỏi ai ? Có thể do điều kiện phát triển đặc biệt ... Ba tính sao đây , được hay thôi ?
     “Có lẽ được . Cũng may cái chúng ta muốn nằm ở phần lý trí , như vậy sẽ ở trong tầm kiểm soát . Để ba kiến nghị lên cho hội đồng xem xét . Con nghỉ sớm đi .”
     - Dạ , chúc ba ngủ ngon .
 
*    *    *
 
    Hai ngày kể từ khi gặp Risha , cuộc sống của Peace vẫn trôi đi bình thường . Học và đi làm , ăn và ngủ , cậu lặng lẽ như 1 cái bóng , sớm tối đi về theo thời gian biểu cố định . Mọi người xung quanh thấy cậu ta không có gì khác lạ , nhưng Peace đang rơi vào tình trạng hết sức tồi tệ mà không ai hay . Càng lúc cậu ta càng thấy lãnh đạm với cuộc sống . Khi phải vui vẻ thì Peace chỉ cười nhạt , khi phải buồn rầu lo lắng thì cậu cũng thờ ơ , bộ mặt trở nên vô cảm không chút thần sắc . Dường như cảm xúc đang mất dần trong con người Peace . Nếu cứ để thế này , Peace sẽ trở thành một người chết biết đi  !
     Căn bệnh khó ngủ tưởng đã hết giờ lại tái phát . Quá nửa đêm mà Peace vẫn không thể chợp mắt được . Peace ngồi dậy , đi ra ngoài phòng khách . Mỗi khi khó ngủ , cậu thường ngồi đọc sách cho đến khi ngủ gục trên ghế thì thôi . Bỗng Peace trông thấy điều kì dị đang xảy ra trong phòng khách nhà mình : 1 đốm  sáng loé lên , sau đó mở rộng dần thành vành tròn lớn . Có người từ trong cái vành sáng đó đi ra . Dưới ánh sáng mờ nhạt , Peace vẫn nhìn ra mái tóc dài lê thê không thể lẫn với ai . Là Risha !
     Risha bước ra , ánh sáng cũng tắt hẳn . Căn phòng trở lại tối đen . Nhẹ nhàng từng bước , Risha đi lại chỗ phòng Peace . Không trông thấy Peace đứng nấp sau cánh cửa , cô từ từ tiến đến gần giường . Peace đi ra , đập vai Risha 1 cái :
     - Này ...
     Bốp !
     ……………
     - ái ui ... !
     Risha dán miếng băng lên mũi cho Peace . Hôm qua mới bóc băng cũ , hôm nay đã phải dán lại rồi .
     - Xin lỗi cậu ... lúc bị giật mình tớ hay phản ứng hơi mạnh ...
     - Thế này mà hơi mạnh , cứ như muốn đập bẹp mũi tớ đó chứ . Nửa đêm xâm  nhập gia cư bất hợp pháp định làm gì đấy ?
     - Cậu ... thấy hết rồi hả ...?
     - Thấy hết rồi !
     - Cậu không hỏi gì à ?
     - Đằng nào cậu cũng nói cho tớ biết mà , hỏi chi phí lời .
     Risha ngừng một lúc rồi nói :
     - Được rồi , đằng nào cũng phải nói với cậu . Có thích nghe kể truyện không ?
     - Không ! - Peace đáp - Nhưng nếu cậu thích thì cứ kể đi . Tớ là người luôn luôn lắng nghe , luôn luôn thấu hiểu mà .
     - Uhm ... chuyện này nói ra thì hơi khó tin ...
     Peace ngắt lời :
     - Không việc gì là không thể , nên đừng có nhắc tới chữ khó tin với tớ .
     - Có việc không thể đấy . Ví dụ như chuyện cậu là con gái ...
     - Thôi được , không đùa với cậu nữa . Có gì nói nhanh đi !
     Risha hỏi :
     - Cậu có tin ngoài thế giới chúng ta đang sống vẫn còn những thế giới khác không ?
     - Coi như tớ tin đi - Peace nói lấp lửng - Thế thì sao ?
     - Nơi chúng ta đang sống đây , chỉ là 1 trong vô số không gian đang tồn tại . Có 1 tổ chức được thành lập nhằm nhiệm vụ bảo vệ trật tự của các không gian , tên là Rafael’s descendants ( RD. ) .
     - Tên hay nhỉ ! - Peace đệm vào 1 câu .
     - Im lặng và nghe tớ nói đây ! Rafael là tên người đã sáng lập ra tổ chức , cũng là chiến binh vĩ đại nhất từ xưa tới nay .
     - Vĩ đại cỡ nào ?
     Risha sắp nổi cáu . Nói chuyện với tên này thật là bực mình không chịu nổi . Không ngồi yên mà nghe , lại còn hỏi nhiều câu vớ vẩn nữa chứ . Hình như hắn cố ý làm người khác phải cáu hay sao ấy .
     Risha cố nhịn và nói tiếp :
     - Tổ chức này được thành lập từ năm 35 công nguyên C , cho tới nay đã có hơn 1000 năm lịch sử ...
     - Được rồi , bộ tớ không biết đếm hay sao mà nói kĩ thế ...
     Risha làm như không nghe thấy để khỏi tức . Cô nói tiếp :
     - Ban đầu tổ chức chỉ gồm 17 người . Để tuyển chọn thành viên sau này cho tổ chức , ngài Rafael đã nghiên cứu ra 1 thứ đặc biệt .
     - Thứ gì ?
     - Một loại hạt giống phi vật chất , gọi là “hạt giống linh hồn” . Khi cấy vào cơ thể trẻ sơ sinh , hạt giống bám vào linh hồn con người để phát triển . Nó đem lại cho người sở hữu những khả năng vượt bậc , hơn hẳn người bình thường . Đó chính là cách để bổ sung nhân lực cho tổ chức . Tuy nhiên ...
     - Không có gì hoàn hảo cả !
     - Phải , do hạt giống bám vào linh hồn , cho nên nó sẽ phát triển tuỳ theo linh hồn con người . Mà con người tốt xấu ra sao không ai có thể khống chế được , phải trông chờ vận may thôi .
     - Vận may ? Vớ vẩn ! Muốn đảm bảo thì cứ gieo hạt nhiều vào , đằng nào cũng có người tốt mà ...
     - Tất nhiên là phải làm thế , nhưng điều đó đồng nghĩa với việc sẽ có thêm nhiều trường hợp không đạt yêu cầu , phải loại bỏ .
     - Loại bỏ thế nào , cho về với tổ tiên hả ?
     Risha nổi cáu :
     - Chỉ tiêu huỷ hạt giống thôi , không cần phải hại người ! Cậu có im đi nghe tớ nói không thì bảo ?
     - Được rồi , im ngay đây . Nói tiếp đi !
     - Muốn kiểm tra hạt giống phát triển thế nào , cần phải đưa 1 chiếc máy mini vào cơ thể ...
     Peace tự dưng nhìn thẳng vào Risha hỏi :
     - Này , đừng nói với tớ là viên kẹo ngọt hôm trước ...
     - Tớ cứ nói thì sao . Đó chính là máy kiểm tra cậu đấy . Yên tâm , sau 24 giờ nó đã tự huỷ rồi .
     - Tức là tớ cũng ...
     - Cũng giống tớ , có 1 hạt giống trong người . Sao , thích phản đối gì không ?
     - Không ! Tớ chỉ muốn hỏi hôm nay cậu đến là để loại bỏ hay làm gì ?
     Risha rút trong túi ra 1 tờ giấy , đưa cho Peace .
     - Đây là kết quả , cậu xem đi !
     Peace cầm tờ giấy đọc lướt qua rồi hỏi :
     - Hệ trí não 50% , hệ cường hoá 50% là sao ?
     - Tức là khả năng hạt giống đem lại cho cậu là thiên về đầu óc hơn hay thiên về sức mạnh hơn . Như cậu thì nó cân bằng , còn tớ là hệ trí não 73% .
     - Thế còn đặc tính hệ ?
     - Tức là hạt giống phát triển theo hướng tốt hay xấu ...
     - Sao ở đây lộn xộn thế này ? Bên nào cũng toàn 50% .
     - Thì đó ! Cậu là loại người tốt xấu khó phân .
     - Thế giải quyết ra sao ?
     - Uhm ... may cho cậu , phần tốt nằm trên đầu , còn phần xấu nằm trong tim . Bộ não thể hiện lý trí và tình cảm , còn trái tim là cội nguồn sức mạnh . Tất nhiên lý trí điều khiển sức mạnh , cho nên cậu sẽ không bị loại bỏ . Lúc hội đồng biểu quyết , cậu được 23/55 người đồng ý , sát nút đấy .
     - A , tức là 22 người còn lại không muốn chấp nhận tớ chứ gì ? Chắc toàn các cụ cố chấp .
     Peace ngừng lại một lúc , nhăn trán suy nghĩ . Sau đó cậu ta hỏi :
     - Giả dụ có trường hợp ai đó không muốn làm việc cho tổ chức thì sao ?
     - Chưa từng có việc đó . ý cậu là không muốn chứ gì ?
     - Nếu đúng thì sao ?
     - Thì tớ sẽ phải tẩy não cậu để giữ bí mật cho tổ chức . Nói trước là quá trình tẩy não không nhẹ nhàng gì đâu ...
     Peace rên rỉ :
     - Nói thế thì còn ai dám chống đối . Tớ đi ngủ được chưa ?
     - ê , không được ! Tớ không có thời gian để dây dưa với cậu đâu . Mau đi thôi !
     - Đi đâu ?
     - Cấm hỏi . Đi theo tớ !
     Risha lẩm nhẩm câu gì đó trong miệng . Ngay lập tức vành sáng ban nãy lại hiện ra . Cô bước qua cái vành đó và biến mất . Peace cũng đi theo sau . Khi đi qua vành sáng , cảnh vật đã hoàn toàn thay đổi . Hai người đang đứng ở 1 nơi hoang vu , một bên là bờ biển , một bên là rừng rậm . Risha nói :
     - Vừa rồi là Space hole , phép di chuyển cấp kì , có thể đến được bất cứ nơi nào trên thế giới , kể cả di chuyển sang không gian khác . Mọi nhân viên của tổ chức đều phải học một số phép thuật đơn giản , mà đây là phép cơ bản nhất trong những cái cơ bản .
     - Làm sao mà học được ?
     Risha ném cho Peace 1 quyển sách .
     - Đó , đọc đi ! Tập trung suy tưởng , đọc thần chú ; nói thì đơn giản nhưng không dễ tí nào đâu . Lẽ ra ba tớ chịu trách nhiệm dạy dỗ cậu , nhưng công việc bận quá , nên cậu phải tự lực cánh sinh thôi . Cố mà học , tớ về đây !
     - Khoan ! - Peace kêu lên - Tớ về nhà bằng cách nào ?
     - Muốn về thì tự mở Space hole mà về . Nếu không làm được , cậu sẽ phải ở lại đây cả đời . Tuy nhiên , nếu cố gắng cậu có thể học xong trong 2 ngày .
     - Điên à ? Tớ còn phải đi học ...!
     - Chỉ có cách bắt buộc như vậy mới giúp cậu rút ngắn được thời gian học phép thôi . Ai bảo lúc nãy cứ trêu tớ làm chi , đáng đời !
     - Cậu ác quá !
     Peace giở sách ra đọc . Risha đang định đi thì quay lại hỏi :
     - Quên mất , trong đó viết bằng chữ Vermont thống nhất , cậu có biết đọc không ?
     - Antezari de lamin , kal kudos ...
     Space hole mở ra ngay trước mặt Risha . Peace nói :
     - Coi thường tớ quá đấy . Có cần tớ làm thơ bằng tiếng Vermont không ?
     Cậu ta bước qua Space hole , biến mất trước sự kinh ngạc của Risha . Phải một lúc sau cô mới định thần trở lại , vội vã quay về nhà .
     - Alô ... ba à , con đây !
     “Nó thế nào rồi ?”
     - Đang ở nhà ạ .
     “Con chưa đến gặp nó à ?”
     - Rồi ạ . Sau đấy con đã đưa cậu ấy đến đảo Melok . Ba biết thế nào không ? Ngay lần đầu cậu ấy đã thực hiện được Space hole ...
     “Lần đầu đã làm được ? Con đùa vừa thôi chứ ...”
     - Ai thèm đùa với ba !
     “Xem ra chúng ta còn phải ngạc nhiên nhiều đấy . Thật thú vị !”
     - Chẳng dám thú vị đâu . Người gì mà khó ưa quá thể .
     ……………
     Trong khi đó , ở nhà Peace ...
     - Tệ thật , định vào phòng ngủ mà lại đến toilet , chắc tại mình chưa đủ độ tập trung !
 
*    *    *
 
    Buổi sáng thức dậy, Peace bỗng tự hỏi mình một câu :
     - Mình mơ à ?
     Khi nhìn lại , thấy mình vẫn ở trong nhà , trên chiếc giường quen thuộc , Peace lẩm bẩm :
     - Đúng là mơ ! Mình tưởng tượng nhiều quá rồi ...
     Một ngày lại bắt đầu với Peace như bình thường . Đến tối , khi trèo lên giường đi ngủ , Peace trông thấy quyển sách Risha đưa ở dưới gối . Cậu giơ 1 ngón tay lên , đọc lại câu thần chú hôm qua .
     Roẹt ! Cánh cửa không gian lại hiện ra . Peace nhếch môi cười :
     - Mình tỉnh táo đấy chứ . Đời thật là cơn ác mộng !
 
*    *    *
 
    Chủ nhật ...
     Risha đến nhà không gặp Peace , qua đảo Melok cũng không thấy đâu . Đang sắp sửa nổi cáu thì Peace đạp xe về .
     - A , Risha ! Đến có việc gì đấy ?
     - Còn hỏi à ? Hôm nay ngày nghỉ , không lo luyện phép còn đi đâu ?
     Peace dịu giọng :
     - Có gì vào nhà nói , làm chi nóng thế ...
     Hai phút sau , Risha đã yên vị trong phòng khách , còn Peace cứ cắm đầu ở dưới bếp với mấy cái chảo . Chờ mãi không được , Risha đi xuống tận bếp .
     - Này , cậu cố ý tránh mặt tớ đấy hả ?
     - Tránh gì đâu ? Chẳng phải cậu đang nhìn mặt tớ đây sao ?
     - Cả ngày nay đi đâu đấy ? Sao không chịu học phép đi ?
     - Cô công chúa của tôi ơi , cô nhàn hạ thì cũng phải nghĩ tới người khác nữa chứ ! Nhìn tớ xem , sống 1 mình thế này , phải tự lo lấy bản thân . Ngày nghỉ không đi làm thì uống nước hít khí trời mà sống à ?
     Risha đã quên mất điểm này . Peace không thể dành nhiều thời gian cho tổ chức được , nếu như cuộc sống của cậu ta vẫn còn bấp bênh .
     - Thì chính tại cậu không muốn nhận sự giúp đỡ đó chứ ... - Risha cãi lại .
     - Tớ đã nói rồi , tớ không thích cầu cạnh ai . Thân tớ tự tớ lo !
     - Đồ cứng đầu !
     Risha biết không thể thay đổi được con người này . Tính cách của Peace là như vậy , dù trời sập đến nơi cậu ta cũng tự chống chứ không thèm nhờ ai . Quá ương bướng !
     - Ê , mà ban nãy cậu gọi tớ là gì ?
     - Công chúa ... Làm sao , phản đối à ?
     - ý cậu là gì ?
     - Còn ý gì nữa ? Đừng tưởng tớ sống ở đây mà không biết gì về Valentia nhá , tớ người gốc Valentia chứ đâu . ở đó chỉ có 1 dòng họ Valentine duy nhất , dòng họ hoàng gia ...
     - Thế cậu có biết mẹ cậu là ai không ?
     - Mẹ tớ thì sao ?
     - Thôi , tốt nhất không nên nói . Để sau này có dịp cậu sẽ biết .
     - Càng nói càng làm người khác tò mò .
     Risha nhân lúc Peace không để ý , nhón ngay 1 miếng đậu chiên . Ai dè Peace không nhìn vẫn biết được . Cậu ta làu bàu :
     - Muốn ăn thì cứ thoải mái , tớ có đến nỗi keo kiệt thế đâu . Công chúa mà đi ăn vụng , ai biết người ta cười chết !
     - Cậu đừng có nhắc hoài cái từ “công chúa” coi nào ! Lỡ có ai nghe thấy thì sao ? ... Có đủ lòng tốt mời tớ 1 bữa không đây ?
     - Lòng tốt tớ lúc nào chẳng có thừa .
     ... Nói thế chứ Peace cũng thấy mình chẳng tốt bụng đến mức đó . Vì cậu ta chỉ nấu một mình ăn , giờ thêm Risha sẽ phải bớt đi khẩu phần . Mà hình như Risha không có ý định “làm khách” gì cả , cứ tự nhiên như ở nhà . Đó là hậu quả của việc chọc tức Risha , giờ thì biết khôn ra chưa ?
    Dùng bữa xong , Risha giúp Peace rửa chén đĩa . Lần đầu tiên trong 8 năm nay Peace không phải làm công việc đó , tất nhiên cậu ta thấy vui rồi . Vừa đánh vừa xoa , thủ đoạn của Risha cũng lợi hại lắm chứ . Nhưng để khuất phục được con ngựa chứng này thì cần phải kiên trì hơn nữa ...
     - Peace , tớ có 1 ý thế này ... - Risha rụt rè .
     - Nói đi , nhiều lời quá !
     - Cậu về làm ... quản gia cho tớ đi !
     - Quản gia ? Cho cậu á ? Thôi , xin kiếu - Peace xua tay .
     - Vì sao cậu từ chối ?
     - Vì không thích . Quản lý không phải sở trường của tớ . Vả lại tớ còn đang đi học .
     - Không , tớ không nói là phải đến Valentia . Ba tớ có 1 căn nhà ở đây , tớ cần người trông coi nhà cửa và 1 ...  đầu bếp , vì tớ phải đi nhiều , lúc về ngại phải mó tay vào nấu nướng lắm ...
     - Lười ! Mà cũng phải thôi , cậu được phục vụ quen rồi , để cậu nấu chắc không ai nuốt nổi .
     - Thì sao nào ? ... Gọi là quản gia cho oai thôi , chứ thực chất là phải làm hết mọi công việc trong nhà , vì chỉ có một mình cậu . Cậu ở nhà tớ cũng tiện cho công việc của tổ chức nữa .
     - Lương tháng ?
     - Hi hi , cái đó không phải lo . Tám  mươi ngàn Berries , thế nào ?
     - Làm tất cả công việc nhà mà chỉ có 80000 , cậu muốn bóc lột sức lao động người khác đấy hả ? - Peace mặc cả .
     - Nhưng bù lại cậu ở nhà tớ sẽ không phải trả tiền trọ hàng tháng . ở đây mỗi tháng cậu phải chi 1 khoản không nhỏ , đúng không ?
     - Làm việc và ở là 2 chuyện khác nhau . Một trăm , đồng ý không ?
     - Được thôi , chuyện tiền nong không thành vấn đề . Ngày mai dọn đến luôn đi !
    Trong vòng 2 tiếng đồng hồ , Peace đã thu dọn xong đồ đạc , trả nhà cho bà chủ trọ . Ba mươi phút sau cậu đã ngồi trong nhà Risha . Mười lăm phút tiếp theo cậu sắp xếp xong phòng mới cho mình . Vậy là chẳng cần đến ngày mai .
    Risha nói :
    - Công việc của cậu chỉ có trông coi , dọn dẹp nhà cửa và nấu bếp . Hàng ngày cậu vẫn có thể đến trường . Tớ đi vắng cả ngày , thường chỉ có buổi tối mới về thôi . Nói chung cứ coi như đây là nhà của cậu ...
    - Cậu học ở đâu ?
    - Tớ đã tốt nhiệp học viện Gnosis từ hai năm trước rồi .
    - Wa , thần đồng à ? Hai năm trước tớ còn ở trường phổ thông ...
    - Như tớ đã nói đấy thôi , tớ thuộc hệ trí não 73% . Mà rõ ràng cậu hoàn toàn thừa khả năng kết thúc sớm chương trình học đấy chứ ?
    - Thử nghĩ xem , 1 ngày tớ có bao nhiêu thời gian để học ? Tớ còn phải kiếm sống nữa ... Thế ở tổ chức cậu làm công việc gì ?
    - Tớ là 1 Guardian Angel . Công việc của các GA chủ yếu là nhận lệnh và dẫn đường cho các chiến binh đi thực thi nhiệm vụ . Khi cậu trở thành chiến binh chính thức , tớ sẽ là GA của cậu .
    Peace than thở :
    - Sao bất hạnh cứ đổ lên đầu mình thế này ...?
    - Nói gì ?! Thích chết không ?

*    *    *

     Bốn ngày sau , Risha lôi Peace ra bắt kiểm tra . Sau hơn 1 tiếng đồng hồ , rốt cục vẫn không moi ra được lỗi nào của cậu ta .
    - Tốt rồi , mới mấy ngày cậu đã học xong các thần chú căn bản , kì tích đấy ! Bây giờ cậu cần có một “class” rõ ràng ...
    - “Class” là cái gì ?
     - Đó là cách để gọi loại hình chiến đấu của chiến binh . Có nhiều class khác nhau , mỗi class có ưu khuyết riêng , nói chung chia ra 2 trường phái là thiên về phép thuật và thiên về sức mạnh . Có thể học nhiều thứ , tất nhiên , nhưng đi sâu 1 thứ vẫn tốt hơn .
     - Phiền phức quá , tớ chọn phép thuật !
     - Các class phép thuật không đa dạng lắm , vì loại chính thống được thừa nhận trong tổ chức chỉ có tu sĩ (Priest) và pháp sư (Mage) .
     - Cậu biết thừa tớ không tin vào tôn giáo nào hết mà ...
     - Tất nhiên . Ba tớ cũng muốn cậu trở thành pháp sư , như thế sẽ dễ dạy cậu hơn .
     - Ba cậu cũng là pháp sư ?
     - Phải . Có thắc mắc gì nữa không ?
     - Không !
     Bỗng 1 bóng đen xuất hiện sau lưng Peace . Mặt Risha rạng rỡ hẳn lên :
     - Ba ...
     Peace quay lại . Ba của Risha , cậu đã thấy trong ảnh rồi , nhưng lần đầu được gặp quả là khác hẳn . Một người đàn ông trung niên tóc hoa râm , gương mặt hiền từ với một nụ cười ấm áp , khiến Peace có cảm giác rất thân thuộc . Nhưng Peace còn cảm thấy 1 áp lực rất lớn từ người ông toát ra . Sau khi học phép , Peace đã bắt đầu có cảm nhận về “khí” của người khác , tuy chưa rõ ràng nhưng cũng đủ để biết con người này rất mạnh .
     Peace thường ngày rất tự nhiên , hôm nay lại lúng túng nói mãi mới nên câu :
     - Ơ ... chào chú ạ ...
     - à , Peace đây hả ? Mười mấy năm không gặp , giờ lớn tướng rồi nhỉ ...
     - Mười mấy năm ? Con gặp chú hồi nào ?
     - Chú có 1 lần đến nhà con chơi rồi . Lúc ấy hình như là con được ... vài tháng tuổi gì đó . Bữa đó còn chụp chung với Risha 1 bức cơ mà , chú vẫn giữ ảnh đấy ...
     - A , hoá ra cái đứa nhóc ngồi cạnh con trong ảnh là Risha sao ? Ba con chẳng chịu nói gì cả . Hồi đó trông Risha buồn cười thật đấy ...
     Risha cốc đầu Peace :
     - Ai buồn cười ? Là cậu thì có ...
     - Là cậu ! - Peace cãi lại .
     - Cậu ! – Risha cũng chẳng chịu thua .
     - Thôi nào 2 đứa , cãi nhau đủ chưa - Ba Risha ngăn lại - Lúc nhỏ thì trông đứa nào mà chẳng như nhau ...
     Nói thế cả hai mới chịu ngừng lại . Peace hỏi :
     - Con vẫn chưa biết tên chú ...
     - Ba con không nói gì sao ? Cái ông này thật là ... Tên chú là Ricky Valentine , con cứ gọi thân mật là Ricky cũng được .
     - Ricky Valentine ...? Nhớ rồi , hoàng thân Valentia , chủ tịch Hội đồng quản trị , vừa là Tổng Giám đốc tập đoàn VCop , chuyên kinh doanh phần mềm vi tính .
     - Mấy thứ đó sao nhớ dai vậy ?
     - Con vốn là rệp điện tử mà ...
     Ông Ricky bật cười .
     - Thôi nào , bây giờ nói chuyện công việc đi . Con sống ở đây thế nào ?
     - Địa ngục trần gian ! Risha nhà chú lười khiếp , chuyện gì con cũng phải động đến .
     Risha cắt ngang :
     - Tớ thuê cậu về để cậu làm chứ . Muốn trừ lương không ?
     - Đấy , chú thấy chưa ? Hơi một tí là đe doạ tinh thần người làm rồi , thế có khổ không cơ chứ .
     Ông Ricky nhỏ nhẹ :
     - Risha tính ham chơi , nhờ con quản lý nó giúp chú ...
     - Con mà quản được chết liền ! - Peace nhăn nhó .
     - Tớ cũng chẳng nhờ cậu quản .
     Ricky nói :
     - Dù sao ở đây cũng tiện hơn cho công việc của tổ chức . Con học phép thuật đến đâu rồi ?
     Risha nhanh nhảu :
     - Xong rồi ba ạ , cậu ấy học nhanh lắm , cứ giao việc cho cậu ấy đi .
     - Ê , muốn hại tớ hả ? Chú đừng có tin cậu ấy ...
     - Risha không nói thì chú cũng phải kiểm tra thử . Có 1 con Mastodon xuất hiện ở vùng hồ Log , phía bắc vương quốc Rozarries . Công việc rất đơn giản thôi , tiêu diệt nó đi .
     Risha vốn định trị Peace 1 trận , nghe ông Ricky nói thế thì hoảng hồn :
     - Ba đùa à ? Một con Mastodon thì ...
     - Thì có sao đâu . Đối với Peace phải có chế độ đặc biệt .
     - Nhưng ...
     - Không nhưng gì cả . Hai đứa đi ngay đi , để nó lạc vào khu vực dân cư là không hay đâu .
     Risha xị mặt lôi Peace đi . Ông Ricky đứng sau vẫy tay cười :
     - Cố lên , chúc các con may mắn .
 
*    *    *
 
    - Mastodon ? Có phải loài voi răng mấu khổng lồ sống ở vùng đầm lầy phía tây bắc Rozarries không ? - Peace hỏi .
    - Cậu cũng biết nhiều đấy chứ .
    - Chỉ là 1 con voi , tại sao tổ chức lại phải nhúng tay vào ?
    - Cậu nghĩ nó là 1 con thú bình thường à ?
    - Thế nó ... bất thường sao ?
    Risha giảng giải :
    - Thế giới chúng ta được gọi là Ivalice , là nơi có nhiều chủng tộc sinh sống nhất ...
    - Vậy là không chỉ có loài người ?
    - Có 6 chủng tộc khác nữa . Đó là yêu tinh (elf) , tiên (fairy) , người lùn (dwarf) , quỷ (demon) , quái vật (monster) và quái thú (beast) . Mastodon là 1 loại quái thú , thời bọn ma quỷ còn lộng hành chúng được dùng để phục vụ chiến tranh . Sau này bọn ma quỷ bị tiêu diệt , lũ Mastodon vô chủ bị xua vào vùng đầm lầy . Thỉnh thoảng có 1 con đi ra ngoài , tổ chức phải cho người đi xử lý ngay .
    - Tớ thấy nó cũng chẳng có gì lạ , làm sao mà lại là quái thú nhỉ ?
    - Thế cậu bảo kích cỡ gấp 10 lần con voi bình thường là không lạ à ?
    ầm ! Peace vội nhảy tránh bàn chân khổng lồ của con Mastodon . Cậu cằn nhằn :
    - Ai bảo 10 lần ? Con này phải to gấp 15 lần voi thường !
    - Chắc con này thuộc hàng “voi cụ” rồi ... Cẩn thận !
    Uỳnh ! Cặp ngà của con voi quét ngang ngay trên đầy Peace , đốn hạ gần 1/4 khu rừng phía sau .
    - Không giúp tớ à ?
    - Đây là bài kiểm tra của cậu , tớ không được can dự .
    - Ngồi trên lưng voi và xem nó tấn công tớ , ba con cậu ác như nhau !
    - Như thế được gọi là di truyền đấy . Nói ác thì cũng hơi quá , mang tiếng tớ . Có cần giúp gì không nào ?
    - Có đấy , cho tớ biết điểm yếu của con voi này ...
    - Mắt !
    - Được rồi , cảm ơn ! Bữa nay tớ sẽ làm một bữa thịnh soạn cho cậu .
     Peace đọc thần chú Wind wheel . Hai bánh xe gió giúp cậu bay lên ngang tầm nhìn của con Mastodon . Peace cầm 1 viên đá , ném thẳng vào mắt nó . Y như rằng con voi nổi điên lên , ầm ầm lao tới định dùng đầu húc chết kẻ gây rối .
     - Risha , xuống đi ! Có làm sao tớ không chịu trách nhiệm đâu ...
     Risha rời khỏi lưng voi . Peace chờ con voi đến gần , lập tức đọc thần chú Space hole . Hai cánh cửa không gian lớn hiện lên , hứng trọn lấy cặp ngà nhọn hoắt . Phập ! Con voi đã thủng sọ bởi chính cặp ngà của nó . Cả thân hình to lớn đổ ầm xuống đất .
     - Thế nào hả cô giáo ? Chấm điểm đi !
     - Điểm  A , nhưng là A- vì tớ phải nhắc .
     - Ăn gian ...
     - Học trò cấm được cãi ! Về thôi .
     …………
     Khi Risha và Peace trở về , ông Ricky đang ngồi chờ ở phòng khách . Ông vui vẻ nói :
     - Làm khá lắm cậu bé , thế mới là con trai Daniel Roger chứ .
     - Chú quan sát hồi nào vậy ?
     - Risha đem theo máy ghi hình mà ...
     Có mùi lạ từ trong bếp bốc ra . Risha há hốc mồm :
     - Ba lại vào bếp hả ?
     - ừ , lâu lắm không làm , hôm nay cao hứng nên ...
     - Peace , vào đây với tớ ...
     Risha lôi Peace vào bếp . Gian bếp lúc này không khác gì 1 bãi chiến trường , mùi khét lẹt bốc lên nồng nặc như cháy nhà . Risha than thở :
     - Phải nấu lại rồi . Cậu đi chợ đi , để tớ dọn chỗ này .
     - Ba cậu quả là đầu bếp tệ hại nhất tớ từng gặp - Peace nói và xách giỏ đi .
     Trong khi Peace đi mua thực phẩm , Risha phải giải quyết hậu quả của ông Ricky để lại . Thịt cháy đen , súp mặn như nước muối , cá rán thì chỗ chín chỗ chưa ... , thế này mà cũng hăng hái vào bếp đây .
     Ông Ricky đi xuống , nói chuyện với Risha :
     - Con thấy đấy , ba đã bảo nó làm được mà ...
     - Con cũng ngạc nhiên nữa . Ba có thể tạo ra 2 Space hole cùng lúc như vậy không ?
     - Hiện giờ thì làm được 4 cái một lúc , nhưng nếu tính theo thời gian học thần chú , bằng cỡ nó ba đang còn loay hoay với 1 cái sao cho chính xác . Nó đúng là thiên tài .
     - Cậu ấy việc gì cũng biết làm , mà còn làm rất tốt nữa chứ . Chắc do hoàn cảnh nên mới như vậy . Con bỏ tiền tiêu vặt ra thuê xem ra cũng hơi ... bóc lột sức lao động .
     - Với khả năng của nó mà chỉ làm mấy công việc bình thường này thì uổng phí quá . Ba tính cho nó thử việc ở công ty ...
     - Việc gì ?
     - Con bảo nó có máu nghệ thuật lắm cơ mà , cho nó làm ở phòng thiết kế đồ hoạ vậy .
     - Khoan , như thế lương tháng cậu ấy sẽ rất cao , vậy thì con mất người làm rồi còn gì - Risha phản đối .
     - Không sao , ba sẽ giữ nó ở đây . Chỗ nó ở tất nhiên nó phải dọn rồi .
     ……………
     Hôm nay lần đầu tiên Peace thấy Risha đứng bếp . Nhìn cũng khá lắm chứ , đâu dạng phải không biết gì . Công việc của Peace chỉ có mỗi phụ bếp và ... nếm .
     - Cũng được đấy , cứ tưởng cậu không biết nấu .
     - Có 1 ông bố như vậy không biết nấu thì chết à ? Tớ cũng là con gái , đừng có khinh thường thế chứ . Đâu phải lúc nào cũng có người phục vụ .
     - Công chúa mà không có người hầu ?
     - Ba muốn tớ tự lập , nên từ nhỏ đến lớn tớ vẫn phải tự làm lấy thôi .
     - Thế mẹ cậu đâu ?
     Mặt Risha thoáng buồn :
     - Mẹ tớ ... mất rồi . Từ lúc tớ 4 tuổi ...
    - Xin lỗi , tớ không biết .
     - Không sao đâu , tớ quen rồi mà . Nếm hộ tớ coi nào .
     Peace nếm thử 1 thìa súp . Suýt nữa cậu đã phì hết ra ngoài : cay khủng khiếp ! Peace vốn ưa ngọt , rất ghét đồ cay , ghét thậm tệ . Cậu ta nhăn mặt :
     - Cậu nấu cho ai ăn vậy ?
     - Cho tớ ăn . Ba con tớ đều thích ăn cay cả .
     - Nhưng tớ thì không !
     - Ai bảo không nói sớm , lỡ nấu rồi còn đâu ...
     - Bực với cậu quá ! Nghe đây , khi nấu cho nhiều người ăn mà không biết rõ khẩu vị từng người , tốt nhất nên nấu nhạt rồi để gia vị bên cạnh , ai thích gì tự bỏ thêm .
     - Nói gì như ông cụ non vậy ? Lần sau tớ sẽ nhớ , được chưa ?
     - Thôi khỏi . Đằng nào tớ cũng thích tự nấu hơn , hợp với thói quen ăn uống của tớ .
 
*    *    *
 
    Dùng bữa xong , Peace mò lên phòng sách . Ông Daniel có 1 kho sách đủ loại , chất đầy 3 kệ lớn . Một con rệp điện tử như Peace lẽ nào lại bỏ qua được . Tối muộn rồi mà thấy còn sãng đèn , Risha vào nhắc :
     - Này , muộn rồi đấy , nghỉ đi chứ .
     - Mấy giờ rồi ?
     - Mười hai giờ kém hai mươi .
     - Còn sớm - Peace thong thả nói .
     - Sớm sủa gì ? Nhà tớ thường đi ngủ lúc 10 rưỡi , tại cậu mà hôm nay thức khuya đấy .
     Lúc này Peace cũng thấy hơi buồn ngủ . Dường như căn bệnh khó ngủ đã bớt nhiều , có lẽ nhờ thoải mái tâm lý . Từ khi chuyển đến đây , Peace không còn hay bị stress như trước nữa , quả là 1 chuyện đáng mừng .
     Peace muốn thử thay đổi thói quen , đi ngủ sớm 1 lần xem sao . Cậu đứng dậy , tắt đèn đi ra . Lúc đóng cửa , Peace quay sang hỏi Risha :
     - Cậu có biết vì sao con Mastodon lại rời khỏi vùng đầm lầy không ?
     Risha ngạc nhiên :
     - Sao tự dưng hỏi chuyện đó ?
     - Vùng đầm lầy là nơi sinh sống thích hợp cho chúng , tại sao lại còn rời khỏi đó ? Tớ có cảm giác có thứ gì ở hướng Đông thu hút con voi , nhưng rõ ràng hướng Đông là sa mạc Vail khô cằn , đâu có gì hay ho .
     - Sao cậu biết nó bị thu hút ?
     - Vì ... chính tớ cũng thế . Hình như có 1 sức mạnh lôi kéo tớ về phía ấy ...
     Risha cau mày suy nghĩ rồi nói :
     - Cậu biết trong sa mạc có gì không ?
     - Nếu biết lại chẳng hỏi .
     - Đó là lối thông với 1 không gian khác : Địa ngục Hell !
     - Địa ngục ? Có Diêm vương không ? - Peace tò mò .
     - Có . Thần Hades , vị thần cuối cùng .
     - Sao lại là cuối cùng ?
     - Các thần khác ... chết cả rồi . Thực chất họ chỉ sống lâu hơn người thường thôi , còn chẳng ai bất tử cả . Thần Hades không sống , do đó ông ta cũng không thể chết được .
     - Nghe mắc cười quá ...
     - Cứ cười đi . Thứ mà cậu cảm nhận thấy chính là sức mạnh kéo linh hồn về với địa ngục . Có lẽ câu bị thu hút là do 50% ma quỷ trong hạt giống linh hồn của cậu .
     - Nhưng tớ không ngu ngốc như lũ Mastodon ấy . Đời còn đẹp chán , tội gì chết !
     ……………
     9 rưỡi sáng , Risha mới chịu mò dậy . Ông Ricky đã đi , Peace cũng không thấy tăm hơi đâu . Trong phòng ăn , bữa sáng đã được chuẩn bị cùng một mảnh giấy nhắn : “Lần sau còn ngủ muộn là không có sẵn thế này đâu” .
Risha lẩm bẩm :
     - Đồ khỉ ! Tại cậu đi ngủ muộn chứ .
     Peace đang ngồi trong lớp tự dưng hắt hơi mấy cái . Cậu ta nghĩ thầm : “Chắc Risha đang rủa mình đây”.
 
     Giờ ăn trưa , Peace ngồi một mình ở chiếc bàn trong góc , vừa ăn vừa đọc sách . Bây giờ không còn phải đi làm thêm , cậu ta muốn tranh thủ thời gian kết thúc sớm chương trình học .
     - Wa , chăm chỉ đột xuất ! Bị con gì cắn à ?
     Jane bưng khay ngồi xuống cạnh Peace . Peace nói – mắt vẫn không rời khỏi quyển sách :
     - Tớ chăm chỉ xưa nay , không biết à ?
     - Không ! Mọi khi thấy ăn vội vàng rồi trốn vào thư viện tìm chỗ ngủ cơ mà ...
     - Thời đại đó qua rồi cụ ạ .
     - Đọc cái gì thế ? “Xạ trị bệnh ung thư” ... Đó là chương trình năm  thứ 3 mà ?
     - Có phản đối gì không ? - Peace thản nhiên .
     - Nè , cậu đang địng chạy chương trình đó hả ?
     - Có lẽ ...
     - Thế tức là cậu sẽ chuyển lớp à ?
     - Có thể ...
     Jane kêu lên :
     - Không được ! Không có cậu lớp mình còn gì vui nữa . Phải chờ chúng tớ ra trường cùng chứ .
     - Chắc gì tớ đã ra trường sớm ...
     - Chẳng lẽ cậu lại không làm được , có mà trời sập .
     - Yên tâm , tớ vẫn sẽ ở lại trường .
     Jane nói với vẻ nghi ngờ :
     - Cậu ở lại á ? Hay định làm ... giảng viên ở đây ?
     - Không . Tớ sẽ chuyển qua các nghành khác nữa . Có khi bọn cậu còn tốt nghiệp trước tớ ấy chứ ...
     - Đã học 2 khoa rồi , lại còn muốn gì nữa ? - Jane tròn mắt .
     - Uhm ... một số nghành tớ thích , giả dụ như Kinh tế , Tin học ...
     - Quái vật !
 
*    *    *
 
    Mười ngày sau ...
     Peace đang ngồi trong phòng thi , chợt điện thoại rung lên . Cậu ta lén lút lấy máy ra nghe .
     - Risha hả ? Tự dưng lại gọi giờ này ...
     “Về nhanh . Có bài kiểm tra số 2 cho cậu đây .”
     - Tớ đang trong phòng thi ...
     “Gì cũng được , về nhanh lên .”
     Risha cúp máy . Thật là làm khó người ta quá , chẳng lẽ lại bỏ thi ? Không , Peace có 1 phương án khác hữu dụng hơn .
     Tám phút hai sáu giây sau khi phát đề , Peace rời khỏi phòng . Học viện Arnois có thêm 1 kỷ lục mới , chưa đầy 9 phút vẫn được điểm A+ . Bình thường Peace vẫn có thể làm nhanh như thế này , nhưng không muốn chơi nổi nên cứ làm thong thả . Nếu Risha không giục , cậu đã ngồi nhởn nhơ suốt cả tiếng đồng hồ rồi .
     Khi về nhà , Risha đang ngồi phóng phi tiêu giết thời giờ .
     - Chậm chạp quá , lần sau còn thế nữa là tớ trừ lương đấy .
     - Hôm nay đi đâu ?
     - Không biết , để tớ hỏi lại đã .
     Risha bấm máy gọi cho ông Ricky .
     - Ba à ... Lần này đi đâu đây ?
     “Có 1 con Icarus sổng ra khỏi địa ngục , đang ở trong sa mạc Vail , các con phải bắt nó lại .”
     Risha che miệng hỏi khẽ :
     - Ba điên à ? Đó đâu phải là 1 bài tập ! Chết người như chơi đấy ...
     “Thực ra đó là việc của Gene , nhưng ba nói với nó để cho Peace . Không sao đâu , Gene sẽ ngầm đi theo , có chuyện gì bất trắc nó ra tay ngay , thế được chưa ?”
     - Được rồi , con nghe ba lần này . Bữa sau mà còn thế là con cho nghỉ luôn đấy .
 
*    *    *
 
    Giữa sa mạc Vail , nắng gắt như đổ lửa . Mặt cát dưới chân cứ như 1 cái chảo nóng , còn Peace và Risha là 2 con kiến trong cái chảo ấy .
     Trong lúc Peace đảo mắt tìm kiếm , Risha đọc tư liệu cho cậu ta nghe :
     - Icarus , loài diều hâu khổng lồ , lớn gấp rưỡi con voi . Có lông vũ cứng như sắt , sải cánh dài 14m , khi vỗ mạnh có thể gây ra gió lốc . Nguy hiểm nhất là hơi thở của chúng có thể làm mọi vật hoá đá . Nó sổng ra khỏi địa ngục chưa lâu đâu , chắc chỉ ở quanh đây thôi ...
     - Nó ở trên đầu chúng ta kia kìa !
     Vút ! Bộ móng vuốt sắc nhọn lướt ngay trên đầu hai người . May mà Peace kịp kéo Risha ngã xuống , nếu không cả 2 đã đi du lịch địa ngục rồi .
     Quác ! Con Icarus kêu lên như quạ , bay vòng trở lại . Peace nhận xét :
     - Chà , âm này không cao lắm , là nốt Fa .
     - Lúc này mà còn đùa à ? Làm gì đi chứ !
     - Trước hết cậu tránh ra đi , kẻo có làm sao ba cậu lại bắt đền tớ .
     Con quái điểu đập cánh mạnh khiến cho gió cát thốc lên mù mịt . Peace dùng Wind wheel bay vọt lên , sử dụng thần chú Fire ball tấn công. Hàng loạt quả cầu lửa phóng vào con quái điểu . Bùm ! Bùm ! Thậm chí con quái điểu không rụng lấy 1 cái lông . Nó lao tới tấn công Peace . Binh ! Thần chú Defence không chống nổi móng vuốt của nó , Peace rơi bịch xuống mặt cát nóng .
     Risha nhìn quanh xem có ai tiếp viện không , nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy ma nào . Cứ thế này Peace thua chắc . Risha kêu lên :
     - Peace , dừng lại đi ! Cậu không đánh nổi nó đâu ...
     Ai dà , Peace vốn là tên cứng đầu , đời nào cậu ta chịu nghe . Khi con Icarus bay xuống , mọt loạt mũi tên băng lại phóng lên : thần chú Ice arrow . Keng ! Keng ! Rắc ! Những mũi tên không thấm tháp gì với bộ lông cứng như sắt của con quái điểu .
     ồ không , có hiệu quả đấy chứ ! Mấy cái lông bắt đầu rụng ra . Sự chênh lệch nhiệt độ đã làm chúng rạn vỡ . Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc làm con Icarus nổi điên . Nó đập cánh , hàng loạt chiếc lông vũ sắc nhọn phóng ra nhằm vào Peace . Không khó khăn để tránh , nhưng ... Binh ! Peace vừa bay lên lập tức bị cánh con quái điểu đập trúng , rơi xuống đánh cái rầm . Risha hoảng hốt :
     - Có sao không ? Tớ đã bảo rút đi rồi mà ...
     - Bây giờ thì khó chạy rồi , gãy mất vài cái xương sườn .
     Con quái điểu sà xuống , định quắp lấy Peace bóp chết . Bỗng nó khựng lại , không , loài chim không thể dừng giữa không trung như thế . Nó đang bị 1 lực ép vô hình bóp chặt lấy . Risha nhận ra Peace đang làm gì :
     - God hand ... cậu luyện phép đó khi nào ?
     - Khi cậu đang còn ngủ !
     Peace nhăn mặt lại , bàn tay cố sức nắm chặt trông thật khó khăn . Risha kêu lên :
     - Đồ ngốc , pháp lực cậu quá yếu , làm sao duy trì lâu phép đó được ?!
     Quả đúng như Risha nói , sức của Peace không thể thực hiện phép thuật cấp cao như thế trong thời gian dài . Con Icarus vùng vẫy mạnh đã phá được sức khống chế . Nó há mỏ khè ra 1 luồng khí tanh hôi . Peace đang bị gãy xương , không thể nào tránh được . Đôi chân cậu ta bắt đầu hoá đá . Risha không thể vào giúp được , vì nếu đến gần cô cũng sẽ biến thành đá như thế .
     Trong hoàn cảnh này mà Peace vẫn bình tĩnh nhắm mắt niệm thần chú :
     - Val drago te arus , centory quidon da gozident ...
     Roẹt ! Một lỗ đen lớn hiện ra . Đó không phải là Space hole . Từ bên trong lỗ đen xuất hiện 1 con vật . Rồng !
     Peace biết thừa God hand không thể giữ được con Icarus , đó chỉ là để cầm chân nó tạm thời thôi . Mục đích của cậu là tập trung hết sức thực hiện thần chú triệu hồi . Trong tất cả các phép , triệu hồi là khó nhất , Peace cũng chưa làm được lần nào . Nhưng nếu không cố thử thì chết chắc , đành liều vậy !
     Quả nhiên ý chí sinh tồn cũng đem lại sức mạnh . Hai con thú lao vào đánh nhau quyết liệt . Rồng là loài khoẻ nhất trong mọi sinh vật , con Icarus làm sao đánh lại nổi . Nó lại giở chiêu cũ , khè ra luồng khí độc . Vô ích , con rồng này chỉ là bán thực thể , nó không bị hoá đá . Binh ! Một cú quật đuôi đập con quái điểu rụng xuống đất . Con rồng bồi thêm 1 đòn , nó nằm im hết cựa luôn .
     Lớp đá vỡ ra , đôi chân Peace trở lại bình thường . Lúc này cậu cũng đã kiệt sức . Con rồng từ từ tan biến vào hư không . Risha đang chạy đến , bỗng nhiên mặt cát rung chuyển khiến cô ngã dúi dụi . Từ dưới cát , khói đen bốc lên ngùn ngụt . Khi khói tan đi , con Icarus đã biến mất .
    Peace cũng không còn ở đó nữa !
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.12.2007 17:27:25 bởi langbangtam139 >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9