TÍNH SỔ ĐỜI
TÌNH LẶNG...
Tình theo năm tháng sẽ dẫn trôi,
Phải đâu trọn kiếp hay trọn đời
Sao nặng lòng vương mang sầu khổ,
Nhoè trang thơ ướt...nỗi đầy vơi...
Đừng mang tâm tư sầu bi thế
Không thể chung đường đành xa thôi...
Ngủ yên dĩ vãng ,vùi chôn nhé,
Ước mơ vụng dại đã qua rồi...
-TG-
Khuyên em…hay là em khuyên anh
Nếu nói tình yêu hãy riêng dành
Với anh giờ đây là vô nghĩa
Tội gì mang lấy tình mong manh.
Yêu chi !..ai đoái hoài đến đâu ?..
Dại khờ lao vào để chuốc sầu
Tìm vui qua mối tình ảo mộng
Tan nhanh theo khói chẳng bền lâu…
Mặc Nhân Sơn Viết cho mình... Tại em khờ dại nhớ người ta
Dẫu kỷ niệm xưa đã nhạt nhòa
Nhưng chẳng thể quên hình bóng ấy
Nên tự nhủ lòng: -tình phôi pha...
Em an ủi mình ,viết vậy thôi...
Anh đừng vương bận...chuyện qua rồi...
Từ nay em chẳng về lối cũ
Mặc lòng cào xé nỗi đơn côi...
-TG-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.11.2009 06:23:13 bởi THƯƠNG GIANG >
Nỗi nhớ...
Quê hương...nỗi nhớ cồn cào
Xa quê mới thấy ca dao mượt mà...
Mới yêu bến nước cây đa...
Yêu con sông nhỏ hiền hoà uốn quanh...
Xa quê thương lắm mái tranh,
Bóng tre cong rủ mát xanh quê nghèo...
Bao năm mang nỗi nhớ theo
Tuổi thơ ngày ấy cánh diều bay cao...
Bây giờ ngồi ngắm trăng sao
Se lòng nỗi nhớ...ai nào thấu chăng???
-Thương Giang-
Nỗi nhớ...
Quê hương...nỗi nhớ cồn cào
Xa quê mới thấy ca dao mượt mà...
Mới yêu bến nước cây đa...
Yêu con sông nhỏ hiền hoà uốn quanh...
Xa quê thương lắm mái tranh,
Bóng tre cong rủ mát xanh quê nghèo...
Bao năm mang nỗi nhớ theo
Tuổi thơ ngày ấy cánh diều bay cao...
Bây giờ ngồi ngắm trăng sao
Se lòng nỗi nhớ...ai nào thấu chăng???
Nhớ quê lòng dạ cồn cào Sao không nhắc đến lời nào cho anh Em đi bỏ lại lều tranh Để anh trống vắng mà đành vội quên Mặc cho sống kiếp lênh đênh Thản nhiên cất bước sang bên xứ người Đi tìm hạnh phúc thắm tươi Nhà cao cửa rộng vui cười ngã nghiêng Vậy mà than thở ưu phiền Quê nhà nỗi nhớ triền miên trong lòng Nhớ con đò nhỏ bến sông Nhớ giàn bầu bí trổ bông hoa vàng Điệu hò quan họ nhặt khoan -“Xổ lồng chim sáo vội sang sông rồi”… Quê người mãi tận xa xôi Xin đừng nhớ đến quê tôi thêm buồn… Mặc Nhân Sơn - Thương Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.11.2009 23:52:57 bởi Nhân Sơn >
VẪN CHỜ… Bao năm phiêu bạt phong sương Giờ đây Lữ khách vấn vương nơi này Lâu đài tình ái dựng xây Vườn hoa thơm ngát cỏ cây xanh màu Buồn ơi !..xin vẫy tay chào Hồn thơ bay bổng dạt dào vui tươi Lâu rồi thấy lại nụ cười Ngở đang sống thuở đôi mươi thắm tình Sương đọng trên mắt lung linh Nhìn đâu cũng thấy đẹp xinh yêu đời Mừng vui không nói nên lời Nghe tim thầm gọi…em ơi !..đâu rồi ?.. Nhớ thương tràn ngập mắt môi Dù còn ngăn cách xa xôi…vẫn chờ… Mặc Nhân Sơn r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2009 20:04:30 bởi Huyền Băng >
NẾU CÓ… Có duyên gặp lại ta thành tri âm...(LT)
Lời em nghe nhói trong tâm Bao năm lặng lẻ âm thầm cô đơn Cố quên đi nỗi uất hờn Định mệnh cướp hết sạch trơn rả rời Để lại thân xác tả tơi Còn chăng kỷ niệm một đời đau thương Gặp chi rồi lại chán chường Thà đừng thấy mặt còn vương vấn nhiều Quen rồi kiếp sống cô liêu Thôi thì chấp nhận bao điều đắng cay Em ru anh ngủ cho say Không còn biết đến ngày mai thế nào Xin đừng nhắc chuyện gặp nhau Nếu có duyên nợ…kiếp sau anh tìm… Mặc Nhân Sơn Bản Tình Ca Mùa Đông Ngủ đi anh giấc nổi chìm Bao mùa nắng gió nỗi niềm em mang Con đường nhung lụa cao sang Với ngôi lầu cát dát vàng không mơ Đời em sống chết với thơ Không buồn không nghỉ nợ tơ duyên tình Dẫu cho thiếu xót bên mình Thì anh lẫm liệt bóng hình trượng phu. Thế giới em những lời ru Cho bao đau khổ thiên thu chôn vùi Xin ru anh những ngậm ngùi Niềm vui anh trọn cuối đời vì thơ. Cho em vay mượn bơ vơ Để mùa Đông biết từng giờ đang trôi Ai về từ cõi xa xôi Xin cho em gửi tới nơi hoang tàn Bao nhiêu chua xót lỡ làng Dòng đời oan nghiệt đừng ràng buộc anh Mong trời còn mãi màu xanh Lời ru còn chút thơm lành , ru nhau. Le Tran
meilleurs voeux pour vous
HƯƠNG TÌNH Nghẹn ngào cảm xúc rưng rưng Ngở đời đánh mất nửa chừng lãng quên Tình yêu tỉnh giấc réo tên Chập chờn mê muội lênh đênh vật vờ Dụi mắt nghĩ đang nằm mơ Uống từng nét chữ lời thơ tâm tình Véo đau mới thật sự tin Mây đen gió cuốn lung linh ánh hồng Bấy lâu chẳng dám chờ mong Niềm đau thân phận đèo bồng buồn thêm Chong đèn thao thức tàn đêm Bạn bè hạnh phúc ấm êm gia đình Tàn canh thui thủi một mình Xót xa duyên kiếp lặng thinh ôm sầu Mặc cho đưa đẩy về đâu Nửa đời còn lại qua cầu thả trôi Tình cờ gặp được em rồi Hương tình sót lại bờ môi ấm nồng Thấy hồn bay bổng mênh mông Con tim rung động nghe lòng thầm yêu… Mặc Nhân Sơn
TẶNG EM…
Tặng em một đóa hoa hồng
Thay lời ấp ủ trong lòng từ lâu
Có em..anh đã hết sầu
Đêm nằm van vái vẹn câu ước nguyền
Nửa đời gặp được cơ duyên
Quên đi năm tháng muộn phiền trải qua
Vườn tình đã nở đầy hoa
Hương thơm ngào ngạt xóa nhòa nỗi đau
Định mệnh xui khiến gặp nhau
Cảm ơn Nguyệt lão gửi trao tim nàng
Mây mù ảm đạm biến tan
Tình thơ bay bổng nồng nàn đắm say
Không cần biết đến ngày mai
Thời gian quá ngắn tình dài nhiều hơn
Không còn nghe tiếng cô đơn
Bóng hình em mãi chập chờn trong mơ
Nhớ nhau anh dệt vần thơ
Bồi hồi xao xuyến đợi chờ tiếng yêu…
Mặc Nhân Sơn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2009 20:42:27 bởi Nhân Sơn >
ƯỚC AO
Tình mộng ôm ấp trong mơ
Đợi chờ biết đến bao giờ gặp đây
Em như là gió là mây
Đuổi hình bắt bóng hao gầy xác thân
Vết buồn in nẻo đường trần
Thẩn thơ tìm kiếm ngở gần mà xa
Vượt tầm tay với nhạt nhòa
Chập chờn hư ảo…sao mà mê say
Lời như mật rót vào tai
Ngẩn ngơ ngây dại đêm ngày nhớ mong
Sống trong cảm giác bềnh bồng
Mong được gặp mặt thỏa lòng ước ao
Không cần biết sẽ ra sao
Dù em đối xử thế nào cũng vui…
Nửa đời anh sống ngậm ngùi
Những năm kháng chiến chôn vùi tuổi xanh.
Khi đất nước hết chiến tranh.
Trở về quê chẳng nguyên lành xác thân
Dẫu rằng khi đất nước cần.
Hy sinh đóng góp một phần máu xương
Bao nhiêu gian khổ can trường
Thân trai đâu quản gió sương đọa đầy...
Bây giờ sống thấy lắt lay
Mưu sinh vất vả từng ngày chậm trôi
Vào đây kiếm chút thảnh thơi
Tìm bạn thơ để họa chơi- giải sầu
Quên nhọc nhằn với lo âu.
Quên chuyện cơm áo,mắm,rau...đời thường.
Nếu như có chút vấn vương
Tình thơ hư ảo...nhớ thương cũng đành.
Em hiểu điều đó mà anh...
Yêu thương nhung nhớ mình dành trong thơ...
Mặc Nhân Sơn _Thương Giang
Nhớ mùa thu trước em tiễn anh Con đường tình sử đã riêng dành Em hứa đứng chờ trên lối cũ Bao lần thu đến đường vắng tanh…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2009 17:02:34 bởi Biển Xanh >
Bản Tình Ca Mùa Đông
Ngủ đi anh giấc nổi chìm
Bao mùa nắng gió nỗi niềm em mang
Con đường nhung lụa cao sang
Với ngôi lầu cát dát vàng không mơ
Đời em sống chết với thơ
Không buồn không nghỉ nợ tơ duyên tình
Dẫu cho thiếu xót bên mình
Thì anh lẫm liệt bóng hình trượng phu.
Thế giới em những lời ru
Cho bao đau khổ thiên thu chôn vùi
Xin ru anh những ngậm ngùi
Niềm vui anh trọn cuối đời vì thơ.
Cho em vay mượn bơ vơ
Để mùa Đông biết từng giờ đang trôi
Ai về từ cõi xa xôi
Xin cho em gửi tới nơi hoang tàn
Bao nhiêu chua xót lỡ làng
Dòng đời oan nghiệt đừng ràng buộc anh
Mong trời còn mãi màu xanh
Lời ru còn chút thơm lành , ru nhau.
Le Tran
meilleurs voeux pour vous
LỜI RU BUỒN Em tìm quên qua lời ru Còn anh nhớ lại thâm u xa vời Nửa đêm thảng thốt chơi vơi Trải qua ác mộng rả rời xác thân Từng chết rồi sống bao lần Bởi còn nặng gánh nợ trần trót mang Trả vay với tấm thân tàn Mỏi mòn lê bước lang thang chợ đời Thèm nghe lời ru à...ơi... Tiếng trẻ thơ khóc khi trời đỗ mưa Tiếng võng kẻo kẹt đung đưa Hòa âm điệp khúc buồn vừa thiết tha Lời ru theo gió bay xa Níu chân cô lữ nhạt nhòa bóng đêm … Mặc Nhân Sơn - Je t'aime de tout mon coeux
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2009 13:10:38 bởi Nhân Sơn >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: