Trích đoạn: Nhân Sơn
EM ĐỪNG HỎI...
Sao không buồn !..khi em ra đi mãi
Bỏ lại mình anh khoắc khoải đợi chờ
Những ngày tháng dài lẻ bóng bơ vơ
Nơi phương xa đó em nào hay biết.
Mất em rồi nghe lòng buồn thương tiếc
Nhìn hạ về nhớ lại kỷ niệm xưa
Cùng lang thang vào những buổi chiều mưa
Xác phượng hồng rơi đầy trên lối nhỏ.
Nhớ mái tóc bay bay chiều lộng gió
Sợi ngắn dài bám vào mắt môi anh
Tơ vương đem dệt mãi mộng không thành
Nên giờ đây hai phương trời xa cách.
Em đừng hỏi !..vì sao anh oán trách
Chuyện tình buồn cô đọng vẫn chưa tan
Nghe tiếng ve nức nở gọi hè sang
Khơi sống lại bao niềm thương nỗi nhớ...
Mặc Nhân Sơn
Em vẫn nhớ đường làng trăng sáng tỏ
Đôi chúng ta chung lối nhỏ về khuya
Em thì thào khẽ hỏi nếu cách chia
Thì đôi ta sẽ thế nào...anh nhỉ?
Kề tai em nhẹ nhàng anh thủ thỉ
Đừng nghe em, đừng bi lụy ngày sau.
Khi bên nhau đừng nghĩ chuyện sầu đau
Đừng để mất thời gian đầy hạnh phúc....
Em đã cố chuốt trao từng giây phút
Đã giữ gìn bao hạnh phúc cùng anh
Có ngờ đâu định số đã sẵn dành
Duyên chồng vợ mình đã không cùng nợ.
Bước ra đi lòng em đầy bỡ ngỡ
Bỏ sau lưng bao nhung nhớ ngày nào,
Bỏ sau lưng người nặng tình gởi trao
Đau đớn lắm ! Em xin anh đừng trách!
Họa cùng anh vài dòng, chúc anh luôn khỏe và vui!