Về quê anh trồng trầu cau
Chờ ngày tháng tốt cùng nhau kết tình
Em nhớ trang điểm thật xinh
Để cho bè bạn ngắm nhìn mẫn mê
Khen ngợi hai lúa chân quê
Dám lên thành phố rước về nàng tiên
Thân nghèo kiết xác không tiền
Cưới về bỏ đói làm phiền người ta
Quen rồi cuộc sống xa hoa
Về đây lội ruộng mái nhà cột xiêu
Đúng là uống phải thuốc liều
Mai này em chán thì tiêu một đời....
Mặc Nhân Sơn
Anh đã lầm rồi anh ơi!
Phồn hoa đô hội cũng đôi ba đường
Thân em một nắng hai sương
Sớm trưa ở chợ, ngại ngùng gì anh.
Mái lá, cột nứa, phên tranh,
Với em thân thích xin anh chớ buồn.
Rả rích nghe giọt mưa tuôn,
Ểnh ương ca cổ, dế buồn than thân.
Khăn rằng quấn cổ, chân trần.
Em đây lội ruộng, em "mần" cho coi...
Đừng lo đô hội có nòi,
Em là con gái mặn mòi chân quê.
Chữ "nghèo" em chẳng dám chê.
Điêu ngoa dối trá thì chê anh liền.