ĐÒ CHIỀU
Xoá đi hình bóng người xưa
Dù cho tiếc nuối bằng thừa mà thôi
Thời gian bụi lấp mất rồi
Dư hương theo gió cuốn trôi cuối trời
Có anh bên cạnh cuộc đời
Chờ đựơc nối tiếp những lời yêu thương
Giúp em vơi bớt chán chường
Mái tóc nay đã pha sương nhạt màu
Nếu mãi ôm ấp sầu đau
Xót xa tình lỡ làm sao đành lòng
Đò chiều đứng đợi bến sông
Nắng tàn sắp tắt sao không lên thuyền....
MNS
Dẫu gì cũng phận thuyền quyên,
Làm sao dám bước, sợ duyên không tròn.
Chỉ còn chút ước mơ con,
Sợ đêm đêm giấc ngủ ngon không về.
Người dù đã khuất sơn khê,
Nhớ nhung chỉ chuốc não nề mà thôi!
Nhưng em chưa thể phai phôi,
Bóng hình người cũ một thời ấp yêu,
Phai sương tuổi đã về chiều,
Lỡ chân vấp ngã, còn kêu được gì.
Em giờ dò dẫm bước đi....
Sợ lo đò lỡ.... còn chi... hỡi người???