TÍNH SỔ ĐỜI
MƯA ĐẦU MÙA Chiều nay cơn mưa đầu mùa
Bầu trời xám kịt… gió khua ào ào.
Đàn chim vỡ tổ xôn xao
Hàng cây nghiêng ngả xạc xào lá rơi
Mái tranh trốc nóc tả tơi
Mưa tuôn xối xả ngoài trời nổi dông.
Nước tràn lai láng mênh mông
Xóm nghèo chìm ngập như sông dâng trào
Mưa to rồi cũng tạnh mau
Nắng lên cây cỏ thắm màu tươi xanh.
Giọt nắng đọng lại long lanh
Sau mưa trời sáng…riêng anh vẫn buồn.
Mặc Nhân Sơn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.05.2013 10:38:24 bởi Nhân Sơn >
Nhớ hạ xưa
Hạ về phượng trổ đầy bông
Tiếng ve nức nỡ…nghe lòng xuyến xao
Dòng đời lặng lẽ trôi mau
Tóc xanh giờ đã bạc màu gió sương.
Mỗi lần hè đến vấn vương
Nhớ người yêu cũ… mái trường năm xưa
Chiều về có những cơn mưa
Trên xe đạp cũ đón đưa nhau về.
Dầm mưa hai đứa vui ghê
Em cười bảo ướt tóc thề cỏn chi
Hè đến cũng là mùa thi
Anh làm bài hỏng… em thì đậu cao.
Thế là đành phải xa nhau
Gỉang đường em đến anh vào quân nhân
Một năm về phép đôi lần
Tiền đồn heo hút…nhạt dần thời gian.
Được tin em bước sang ngang
Buồn cho đời lính gian nan chiến trường
Ngày về mất mát tang thương
Mấy ai thấu hiểu đoạn trường khổ đau.
Em chừ gác tía lầu cao
Còn anh nghèo khổ gặp nhau bẻ bàng
Mỗi lần nhìn thấy hè sang
Dĩ vãng sống lại ngỡ ngàng xót xa. 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.05.2013 11:12:46 bởi Nhân Sơn >
KHÔNG QUÊN
Nhớ mãi không bao giờ quên
Người xưa vắng bóng…gọi tên đêm dài. Nhớ hoa màu tím rơi bay Hương Bằng Lăng thoảng làm say đắm lòng. Nhớ em đất đỏ miền Đông Bao năm xa cách… vẫn không thể nào. Kỷ niệm bôi xóa được sao ? Sắc hoa màu nhớ… thấm vào máu tim. Mộng du trở giấc đi tìm Dư âm tiếng vọng đắm chìm trong mơ. Rừng chiều lá đổ thẫn thơ Nhặt cành hoa tím đợi chờ người thương. Tiền đồn vọng gác đêm sương Hỏa châu le lói khói vương mắt nhòa. Giờ đây tình đã bay xa Một thời để nhớ… sao mà lại quên… 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2013 10:01:45 bởi Nhân Sơn >
Em mãi trong anh... Trong thực tế, chúng ta người mỗi ngà Hai phương trời cách núi chẳng liền sông Tay không chạm, mắt nào thấy hình dong Chỉ thơ thôi… mà nỗi lòng thổn thức! Như biết nhau từ muôn vàn kiếp trước Đã hẹn thề cùng chung bước thế gian Đàn chùng dây lỡ nhịp, rẽ đôi đàng Quăng mỗi đứa vào vòng xoay cuộc sống. Trời run rủi… thơ dìu ta vào mộng Vai kề vai, trộn mái tóc pha sương Thầm thì bên tai, lời nói yêu thương Chất chứa trong tim nhớ nhung đằng đẵng. Đừng chờ anh giữa đêm khuya lặng vắng Hãy hòa tan ngay từng phút, từng giây Ta đến với nhau chẳng kể đêm, ngày Trong mộng mị và cả trong đời thực. Thơ - chính là tình mình đang thức Em mãi trong anh... ngay cả khi xa.!

<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.11.2013 15:24:22 bởi Nhân Sơn >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 9 bạn đọc.
Kiểu: