TÍNH SỔ ĐỜI
BIỆT Sương buồn lệ cỏ xót xa
đồng trăng
gió trải hương hoa tiếp người
hồng trần buông gánh rong chơi
rưng rưng mẹ đất khóc cười tiễn đưa
hoa Đàm nhạt sắc vườn thưa
lẻ mây chơn đế
lẻ mưa diệu từ..
Chẳng lẽ... tim tôi
Chẳng lẽ ! Tim tôi bệnh bẩm sinh
Dị ứng mùi hương rượu men tình
Nói đến tình yêu vội lẫn tránh
Vô tình gặp phải thiếu tự tin.
Chẳng lẽ ! Tim tôi không biết yêu
Đêm nằm trăn trở nghỉ đến nhiều
Trót mang bất hạnh đầy mặc cảm
Cam đành an phận sống cô liêu.
Chẳng lẽ ! Tim tôi thích cô đơn
Sợ người lừa gạt hay dối hờn
Để rồi chuốc lấy niềm đau khổ
Thà sống một mình thoải mái hơn.
Thực tế tim tôi rất khát khao
Thèm tình yêu chân thật ngọt ngào
Thèm sống như mọi người đang sống
Chẳng lẽ dại khờ chọn thương đau...
-NS-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.06.2008 21:53:15 bởi Mac Nhan Son >
NGẬM NGÙI
Về thăm phế tích nhớ nhà thơ
Lầu ông Hoàng sương khói che mờ
Một thời chào đón đôi tài sắc
Mặc Tử-Mộng Cầm dệt ước mơ.
Lầu hoang dốc đá phủ rêu phong
Cảnh vật tiêu sơ chạnh nỗi lòng
Tình yêu không bán trăng rao bán
Trăng còn người mất, số long đong.
Trời buồn lất phất rải mưa ngâu
Tiễn biệt người đi, liễu rũ sầu
Sóng biển rì rào như cầu nguyện
Linh hồn an giấc mộng chìm sâu.
Cảnh cũ còn đây nhớ người xưa
Nhìn người thương phận nói sao vừa
Thi nhân bất hạnh người tình phụ
Tình đời thế đấy ! đáng buồn chưa... -NS-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.06.2008 21:58:29 bởi Mac Nhan Son >
TÔI BUỒN...
Tôi buồn, vì vô dụng bất tài
Thân phận thấp hèn chẳng bằng ai
Cơm ngày hai bửa lo không xuể
Chán đời mượn rượu uống cho say.
Tôi buồn, mang phải cái tội nghèo
Quanh năm túng quẩn cứ bám đeo
Bạn bè quen biết đều xa lánh
Chòi tranh xiêu vẹo sống đơn neo.
Tôi buồn, không điều kiện học hành
Kiến thức ngày nay phát triển nhanh
Trẻ con thành thạo trên máy tính
Còn mình ngơ ngác chạy lanh quanh.
Tôi buồn, kiếp sống quá dư thừa
Nỗi buồn bất hạnh kéo dây dưa
Nợ đời chưa dứt trời bắt sống
Tủi thân thầm khóc những đêm mưa...
TỰ TRÀO
Đọc thơ người mượt mà lãng mạn
Thơ của mình khô khốc chán đời
Nghe nước chảy tưởng tiếng mưa rơi
Sống cô độc thở than không bạn.
Suốt ngày đi lang thang lơ đãng
Đói về nhà lục lạo tìm cơm
Tóc để dài râu mọc bồm xồm
Soi gương tự nghỉ mình thi sĩ.
Ai cũng cười bảo rằng giống khỉ
Dỡ hơi đứng nhăn mặt nhíu mày
Đầu gật gù khoa múa chân tay
Chẳng khác nào một người mất trí. . .
-NS-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.03.2008 18:22:57 bởi Mac Nhan Son >
TỰ TRÀO Tự trào lộng đôi khi cũng tốt Hãy nhìn xem bác Lá Chờ Rơi Sống xênh xang vui vẻ giữa trời Nào có sợ tới ngày chạm đất Thơ người khác mượt mà lãng mạn Mà trong lòng ai biết quặn đau Giọt nước mắt lăn vào lòng mặn chát Vẫn long lanh một vẻ kiêu sang Cứ tự trào mỗi khi nào có thể Nhưng tự mình phải biết ngẩng đầu cao Lời thơ mình đọc lên phải tự hào Bởi xung quanh bao người yêu mến bạn Nguyên Cương
CÒN GÌ CHO EM
Thôi còn gì ! Khi trở lại tìm em
Hình hài cũ nay không còn nguyên vẹn
Trên lưng ngựa mang hằn sâu vết chém
Mất hết rồi tương lai bổng dỡ dang
Từ đây sống lưu đày theo năm tháng
Biệt cuộc tình tiếp nối bước đi hoang
Hồn hoang lạnh những đêm dài thao thức
Hết cả rồi ! Còn gì lại cho em...
-NS-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.03.2008 18:25:35 bởi Mac Nhan Son >
ĐIỆU LÝ CON SÁO
Thơ ai da diết buồn nao lòng
Mượn lời lý con sáo sang sông
Ván đóng thuyền rồi còn tơ tưởng
Người xưa biền biệt vẫn nhớ mong.
Làm thân con gái nhiều đắng cay
Tình đầu trao trọn chuốc u hoài
Ôm một khối sầu sang xứ khác
Bên tình bên nghĩa nặng đôi vai.
Tình yêu dang dở càng thấm nồng
Ước muốn được thế cũng không xong
Lồng vừa mới xổ sáo bay mất
Chẳng chút bận lòng quá uổng công... -NS-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.04.2008 15:22:56 bởi Mac Nhan Son >
o
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2008 22:34:53 bởi Truongsoi >
SỔ ĐỜI CHƯA ĐOẠN KẾT
Hơn nửa đời người đã bước qua
Giật mình ngoảnh lại thấy xót xa
Gia tài tích luỹ đôi tay trắng
Người chẳng ra người ma chẳng ma.
Quãng đời còn lại biết về đâu
Có chăng là những chuổi ngày sầu
Sổ đời tính mãi chưa đoạn kết
Đêm nằm trăn trở mắt trủng sâu...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2008 17:43:11 bởi Mac Nhan Son >
o
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2008 22:36:01 bởi Truongsoi >
NỔ PHÁO VUI XUÂN
Xuân về, buồn quá NỔ pháo dây
Ai NỔ bằng ta đáng bậc thầy
Sơn hào hải vị nhai mỏi miệng
Bụng chứa rượu Tàu lẫn rượu Tây.
Đêm Xuân có mặt khắp vũ trường
Tiêu tiền như rác chẳng xót thương
Giang hồ Nam Bắc đều nể mặt
Bái phục tôn làm " dóc tổ vương".
Người mẫu vũ nữ đều quen thân
Vẫy tay vội chạy đến rần rần
Sẵn sàng phục vụ chìu tới bến
Chưa già mà gối mỏi run chân.
Bạn thích nhập hội thì xin mời
"Kho đạn" còn nhiều cần tiếp hơi
Kẻ tung người hứng tha hồ NỔ
Xuân nghèo ta nổ sướng miệng chơi. . . -NS-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.04.2008 12:22:32 bởi Mac Nhan Son >
PHÁO THĂNG THIÊN
Nghe pháo nhà ai nổ rõ hay
Nhưng chưa bằng pháo của em đây
Xe hai chiếc rưỡi lao vun vút
Nhà bốn mặt tiền ở ngất ngây
Bình rượu khô queo vì chửa nấu
Hầu bao lép kẹp bởi cho vay
Giờ lên tình cốc tha hồ dạo
Đối ẩm cùng tiên suốt cả ngày
Hàn Phong
o
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2008 22:37:06 bởi Truongsoi >
XEM BÓI ĐẦU XUÂN
Trao tiền quẻ, thầy bảo xoè tay
Hết sờ bóp nắn lại thở dài
Đường tình thân chủ nhiều trắc trở
Số nghèo vợ bỏ...Có bà hai.
Ngắm trên nhìn dưới thầy lại khen
Thân chủ chẳng giống kẻ nghèo hèn
Tại Trời sinh cọp không thêm cánh
Nhiều cô chết mệt bởi vì ghen.
Tiếc thay thân chủ thiếu ngoại hình
Trán cao đầu hói cũng thông minh
Ngôi sao "quả tạ" cản tài lộc
Suốt đời phải chống gậy đi xin.
Đầu năm xem bói nghe phán truyền
Đêm về thao thức ngủ không yên
Mong mau qua Tết đi săn vợ
Thầy mà đoán đúng , sướng như Tiên...
-NS-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.04.2008 12:31:53 bởi Mac Nhan Son >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: