TÍNH SỔ ĐỜI
NHỚ VỀ
KỶ NIỆM Lâu rồi chưa về thăm trường xưa
Nhớ thương biết mấy nói sao vừa
Trần Hưng Đạo của thời áo trắng
Đạp xe đến lớp sương lạnh mưa.
Tiểu học Đa Nghĩa mãi không quên
Tuổi thơ quậy phá thầy phạt đền
Trồng cây Bạc hà nghịch nhổ gốc
Vừa trồng vừa khắc chữ hàng tên.
Bạc hà giờ đây chắc to cao
Có còn lưu dấu tên ngày nào
Ôi ! bao kỷ niệm thân thương quá
Nhắc lại thấy lòng buồn nôn nao.
Giã từ Đà Lạt sáng mờ sương
Theo lệnh nhập ngũ ra chiến trường
Bỏ lại sau lưng bao kỉ niệm
Cả người em gái từng yêu thương...
Bao năm chinh chiến ở miền xa
Nhớ thương...thương nhớ chốn quê nhà
Được tin người xưa đã lỗi hẹn
Đời lính gian nan buồn xót xa.
Về thăm chốn cũ buồn chơi vơi
Bạn bè tản mát bốn phương trời
Đà Lạt đón chào như khách lạ
Bơ vơ lạc lõng giữa mưa rơi...
-NS- Một thời để nhớ và sống!
Yêu kính tặng thời trai trẻ của anh Tiên!
Gặp nỗi niềm anh tỏ giữa mưa bay
Tim em thắt lại khi ghi nhớ
Đất nước mình một thuở đạn rơi
Đánh Pháp chưa yên Mĩ nhảy vào
Một dải đất hẹp hình chữ s
Bên bờ biển xanh bao sóng trào
Biết bao là ngã ba Đồng Lộc
Bao Khe Sanh, thành Quảng Trị, Gio Linh…
Bao cô gái, chàng trai không được về với mẹ
Mãi mãi 20 tuổi đời trên đỉnh núi Trường Sơn
Mãi mãi họ là hoa chuối đỏ
Vẫy gọi người lính lên đường
Mãi mãi họ là câu dân ca êm ái
Đời đời được dân tộc ấp yêu…
Máu vẫn chưa vơi chảy trên quê mình
Niềm vui thống nhất chưa trọn vẹn
Súng thù lại nổ ở Tây Nam
Biên giới phía Bắc quân bành trướng
Ngấp nghé nhảy vào tranh dải đất yêu
Bao chàng trai lại xa sách đèn
Họ giống như anh hăng hái lên đường
Họ giống như anh gian khó coi thường
Vì hạnh phúc cho quê ta là tất cả…
Chiến tranh đã chia lìa đôi ngả
Kỉ niệm buồn cứ vương trong đáy mắt anh sao?
Cho em hứng giọt lệ khô tưới lên vòng nguyệt quế
Thơ đón anh về trong mưa gió buồn đau…
Quá khứ đẹp đã qua một thời trai trẻ
Anh mỉm cười với hạnh phúc đem cho
Để bao cô gái như em được sống trong yên ấm
Để được làm thơ yêu và mãi mãi yêu đời…
Lê Minh Liên Thanh Thơ
15 giờ, 10/7/2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.07.2008 20:53:47 bởi Liên Thơ >
Lời chân thật Chiều nay lặng lẽ đọc thơ anh Em nghe nhoi nhói con tim khóc Nó ngoảnh mặt đi chê trách em Hoá ra em tệ... vô cùng bạc... Chỉ biết đùa vui chẳng hiểu gì Vô tình em vạch thêm dấu cắt Đã hằn bao vết tích của đời anh! Cho em xin lại lời ong bướm Nhởn nhơ trên những đoá hoa xinh Cho em xin lại lời vô ý Đã chạm lòng anh những nỗi đau... Em đâu có biết ...em đâu thấu Nỗi niềm riêng một người lính đeo mang Em cứ tưởng dang vòng tay thân mến Sẽ xoá sạch buồn đau nối những nụ cười Thì ra em dại, em ngu lắm Chỉ biết bông lơn và cứ ngỡ Nụ cười sẽ thắp lại niềm tin Thảo nào anh tự bỏ em đi Lòng em ngập tràn niềm day dứt Hối hận những lời em bỡn anh Cứ tưởng em hiểu đời biết chuyện Thì ra em chỉ làm anh đau... Từ nay xin một lời chân thật Anh nghĩ về em như thế nào Xin hãy gọi tên em một lời tha thiết Em đến bên và em đi theo... Lê Minh Liên Thanh Thơ Đêm, 10/7/2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.07.2008 07:18:40 bởi Liên Thơ >
NIỀM VUI Cái cô này rỏ thật đúng là Dám kêu tên húy của người ta Nhân Sơn bút danh sao không gọi Hay làm cảnh sát đi điều tra ?.. Làm ăn lương thiện chẳng sợ đâu Cả ngày chạy gạo muốn phờ râu Khi nào thất nghiệp thì lên mạng Thả hồn mơ mộng suốt đêm thâu. Cám ơn em thấu hiểu nỗi lòng Cũng là điều anh rất ước mong Sớt chia buồn vui hồn trống vắng Em niềm an ủi có biết không ?.. -NS-
NIỀM VUI
Cái cô này rõ thật đúng là
Dám kêu tên húy của người ta
Nhân Sơn bút danh sao không gọi
Hay làm cảnh sát đi điều tra ?..
Làm ăn lương thiện chẳng sợ đâu
Cả ngày chạy gạo muốn phờ râu
Khi nào thất nghiệp thì lên mạng
Thả hồn mơ mộng suốt đêm thâu.
Cám ơn em thấu hiểu nỗi lòng
Cũng là điều anh rất ước mong
Sớt chia buồn vui hồn trống vắng
Em niềm an ủi có biết không ?..
-NS- Em sẽ là...
Em sẽ là hạt nắng hạt mưa
Trong vũ trụ bốn mùa luân chuyển
Luôn bên anh khó nhọc đường dài
Em chẳng bao giờ tái phạm là hạt đau
Để thêm nhức nhối vết thương lòng rớm máu
Cho em được nghiêng mình trước một thời máu lửa...
Cho em thương cảm những ngày buồn đau...
Cho em được hôn lên một phần xương thịt ...
Anh đã dành cho hạnh phúc hôm nay!
Cho em được ghen với đôi nạng gỗ
Nó vô tri mà giúp được anh nhiều việc
Còn em chỉ nói lời chót lưỡi đầu môi
Dẫu rung cảm ngàn lần chân thật
Cũng mờ xa chẳng thể bên nhau...
Lê Minh Liên Thanh Thơ
10 giờ, 11/7/2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.07.2008 11:12:37 bởi Liên Thơ >
CHỜ ĐỢI Em thật sự làm cho xúc động Mà anh tự đè nén lâu rồi Cố ngăn dòng nước mắt mặn môi Đời kém may cam đành chấp nhận Đôi lúc muốn buông trôi số phận Buồn cuộc đời buồn cả bản thân Thế gian này cõi mộng phù vân Nằm yên ngủ sẽ quên tất cả. Đời người có lắm điều nghiệt ngả Muốn hay không do ý mình đâu Bao nhiêu năm chất nặng nỗi sầu Chờ đợi ngày trở về cát bụi.... -NS-
CHỜ ĐỢI Em thật sự làm cho xúc động
Mà anh tự đè nén lâu rồi
Cố ngăn dòng nước mắt mặn môi
Đời kém may cam đành chấp nhận
Đôi lúc muốn buông trôi số phận
Buồn cuộc đời buồn cả bản thân
Thế gian này cõi mộng phù vân
Nằm yên ngủ sẽ quên tất cả.
Đời người có lắm điều nghiệt ngã
Muốn hay không do ý mình đâu
Bao nhiêu năm chất nặng nỗi sầu
Chờ đợi ngày trở về cát bụi....
-NS- Sao khôn thế? Sao khôn thế muốn mau được về cát bụi Để gặp người trong mộng ước chứ chi Còn lâu mới có ngày đoàn tụ Còn nửa cuộc đời anh bỏ đi sao? Em sẽ sống đến 100 tuổi Bây giờ mới hơn quá 1 phần 3 Chắc anh hơn em độ chừng mươi tuổi Anh sớm về cát bụi bỏ em sao? Lúc ấy anh vui mừng về cõi mộng Bỏ em buồn nhớ bạn biết làm sao? Bây giờ mới biết anh khôn lắm Chẳng chịu cho em làm người lớn dẫu dù Em cũng khôn và cũng gia già chứ nhỉ? Em biết rồi nên em chấp nhận Làm cô bé khờ cứ theo chọc anh thôi Trái tim anh đã trao cho cô điều dưỡng viên rồi Tình yêu anh dành cho người xa xứ Nỗi ước mong anh dành cho cô hàng xóm Xác thân anh em xin đón nhận trong mơ Khi vui khi buồn khi chán ngán... Đừng huỷ hoại tấm thân mình kẻo có một người đau Mẹ cha chắc không còn để mà nhắc nhở Anh thử nghĩ đến em mà nhoẻn miệng cười... Rồi một ngày rất đẹp anh ơi Người nơi xa sẽ về trong thương nhớ... Hay biết đâu có một người con gái Dám đạp bằng gian khó đến cùng anh... Anh phải sống vui và thật đẹp Để dang rộng vòng tay đón nắng mai hồng Anh nhé ...Tiên ơi... Lê Minh Liên Thanh Thơ 13 giờ kém 10 phút, 11/7/2008 Người đời bảo không cãi nhau không phải oan gia.Vậy nên em sẽ kiếm chuyện để cãi nhau với anh, dành cho những lúc em bận sau này.Anh “dại” quá khai hết với thơ rồi nên thơ mách với em.Từ nay em sẽ chọc riết cho ghét luôn.Thơ cũng bảo với em là tình thương của anh ngắn lắm nên rồi sẽ có lúc anh đuổi em đi thôi.Nếu anh mong thì em sẽ đến, thấy phiền lòng anh cứ bảo em đi.Chỉ có trái tim em là kiên trì lắm lắm chẳng dám lìa xa ai dù họ đã bỏ mình... Thân mến!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.07.2008 21:23:35 bởi Liên Thơ >
GƯỢNG SỐNG Buồn nên nói để cho sầu vơi Ai nỡ đem đi bán cuộc đời Chỉ có Liên Thơ là thông cảm Thôi thì gượng sống để vui chơi. Đến giờ em chịu xem thơ anh Những lời tha thiết rất chân thành Thân phận, tình yêu không che dấu Tâm sự một đời chẳng dối quanh. Giờ đây em biết hết cả rồi Có còn thương anh nữa hay thôi Hay trốn chạy như bao người khác Để anh nhận thêm nỗi đơn côi... -NS-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.07.2008 11:06:45 bởi Mac Nhan Son >
Viết cho em nhưng đọc buồn quá Nên đành phải xóa bỏ đi thôi Sợ xem xong em sẽ bồi hồi Không ngủ được anh thêm ray rứt... -NS-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.07.2008 21:39:01 bởi Mac Nhan Son >
Chỗ xoá Cuộc đời đâu phải cuốn vở nháp Cứ viết rồi lại xoá đi sao? Hãy đền lại nơi em thường đến Một nụ hoa đang hé môi cười... Lê Minh Liên Thanh Thơ Đêm 11/7/2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.07.2008 21:26:21 bởi Liên Thơ >
Sao anh nói? Sao anh lại nói thương em Để cho cô gái xuân thì ngẩn ngơ Sao anh lại cứ mộng mơ Để vầng trăng sáng khuyết rồi còn đâu? Lê Minh Liên Thanh Thơ Sáng, 12/7/2008
Trích đoạn: Liên Thơ
Sao anh nói?
Sao anh lại nói thương em
Để cho cô gái xuân thì ngẩn ngơ
Sao anh lại cứ mộng mơ
Để vầng trăng sáng khuyết rồi còn đâu?
Lê Minh Liên Thanh Thơ
Sáng, 12/7/2008
Lâu rồi chưa ai hiểu lòng anh
Có em an ủi nên dành tình thương
Suốt ngày tơ tưởng vấn vương
Vầng trăng dù khuyết soi đường anh đi...
-NS-
Bao năm chờ đợi có một ngày Tìm được niềm tin chút tương lai Ngở rằng một đời như đã hết Xin đừng thương hại buồn lắm thay... -NS-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.07.2008 12:04:59 bởi Mac Nhan Son >
Bao năm chờ đợi có một ngày Tìm được niềm tin chút tương lai Ngỡ rằng một đời như đã hết Xin đừng thương hại buồn lắm thay... -
NS-
Anh cứ hồ nghi Làm sao em đến được cùng anh Dẫu chỉ trong mơ kể ngọn ngành Những gì trong trái tim oằn nặng Những gì không thể gánh cho nhau... Những gì ta cách nhau vạn dặm Những trang đời xa vắng chẳng cùng nhau Sao anh sẵn lòng hồ nghi thế? Tình thương sao cứ mãi luận bàn? Không tin em là cô bé ngoan Hồ nghi cả bàn tay thân thiết Bây giờ em mới thấm lời chân thật Anh gọi em là em gái diêu bông! Xin thưa em có thật trên trần thế Tấm tình em chẳng thể so đo Chỉ vì mãi là nghìn xa cách Nên lời thương chỉ thể là thơ... Nên lời thương chỉ là hững hờ Bữa cơm này anh ăn với ai? Rau xanh có ai cùng nhắc khéo Ăn nhiều cho bớt bệnh nghe anh... Bữa cơm này em ăn với ai? Xa xôi cách mặt lòng diệu vợi... Anh cứ hồ nghi chẳng xót cùng Anh cứ hồ nghi để nát lòng... Lê Minh Liên Thanh Thơ 12 giờ 30 phút, 12/7/2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.07.2008 13:38:40 bởi Liên Thơ >
Một đời mang nặng thương đau
Đạp chà bầm dập nát nhàu con tim
Lòng người đâu dễ dò tìm
Bao lần vấp ngả mất niềm tự tin.
Lòng thành em đã chứng minh Ước mong mãi mãi chúng mình bên nhau... -NS-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.07.2008 12:39:15 bởi Mac Nhan Son >
quote:
Trích đoạn: Mac Nhan Son
Dã quỳ được yêu chuộng trồng nhiều
Khi xưa là hoa dại mọc cô liêu
Giờ đây mỗi khi nghe nhắc đến
Nhớ về kỷ niệm... nhớ người yêu...
-NS-
Dã Quỳ cam phận Đêm đông
Dù cho bão táp mưa giông chẳng sờn
Dù bao thác đổ mưa nguồn
Dã Quỳ vẫn đẹp nỗi buồn hoang sơ
T.T.K..12/7/2008
< Sửa đổi bởi: ThanhThanhKhiet -- 12.7.2008 18:05:42 >
_____________________________
Hoa nở yên lành trong vắng lăng.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 8 bạn đọc.
Kiểu: