Bao người vĩnh viễn ra đi
Cả hai chiến tuyến – biệt ly đều buồn
Anh về , thương tật một phần
Thì thôi , hãy nghĩ : Mình còn vận may
Đồng đội nằm xuống nơi đây
Vực sâu heo hút , rừng cây mịt mù
Mẹ già khóc đã bao thu
Thương hồn con trẻ phiêu du nơi nào ?
Xương tàn gửi lại núi cao
Ôm bao hoài vọng lẫn vào hư không *
Bao người vợ ngóng trông chồng
Tháng năm mòn mỏi , má hồng phôi pha
Bao người con phải mất cha
Trung thu nhìn ánh trăng ngà bơ vơ
Lệ buồn em nhỏ vần thơ
Mong anh tìm lại ước mơ ngày nào
Xưa kia máu nhuộm chiến bào
Giờ xin xanh lại ngọt ngào niềm vui
Chiến tranh nay đã xa rồi
Đau thương ta mãi chôn vùi thật sâu
Trái tim xin bắc nhịp cầu
Tình yêu hãy nở thắm màu tình yêu
Rồi mai sớm sớm , chiều chiều
Tiếng đàn ai gảy , sáo diều ai bay
Tơ đồng réo rắt mê say
Rượu nồng chung uống ngất ngây men tình
Anh đừng bi lụy một mình
Đừng buồn cuộc sống bấp bênh chợ đời
Công danh – mộng ảo mà thôi
Giàu sang – thì cũng một đời như ai
Đưa em chôn tiếng thở dài
Để anh nhận ánh nắng mai tươi hồng
Tuổi xanh trả nợ núi sông
Muôn đời sử sách ghi công anh hùng
Anh ơi ! Quên hết muộn phiền
Cho thơ bay bổng , ngập tràn niềm vui
Không không sắc sắc mà thôi
Chỉ tình yêu nở giữa đời thiên thu …
BL07
LỜI THƯƠNG BINH
Ngở rằng may mắn hơn nhiều Bạn bè gục ngã quạnh hiu rừng già Trẻ con mòn mỏi chờ cha Khăn tang quả phụ nhạt nhòa lệ tuôn Chiến tranh tang tóc đau buồn Đạn rơi pháo nỗ luôn luôn rập rình Đời lính chấp nhận hy sinh Quê hương vẫy gọi gát tình riêng tư Tiền đồn đôi lúc nhận thư Những lời tha thiết gửi từ hậu phương Bảo rằng thương nhớ vấn vương Thương màu áo trận phong sương bạc màu Ngày về nạng gỗ thấp cao Người xưa lẫn tránh nơi nào từ lâu Giờ đây ôm mối tình sầu Thà rằng nằm xuống rừng sâu quên đời Thân tàn hụt hẩng chơi vơi Mây buồn giăng mắc bầu trời tối đen…
-NS-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2008 10:37:00 bởi Mac Nhan Son >