Nắng Sài Gòn...
007_kieuphong 06.12.2007 10:49:34 (permalink)
[Helpful answer received] / [List Solutions Only]
Sài Gòn, tháng 12 năm 2007

Nắng Sài Gòn, anh đi mà chợt mát

Tôi đã từng biết đến Sài gòn, Tôi biết đến Nhà thờ Đức Bà, Tôi biết chợ Bến Thành,Tôi biết đến Khách sạn Rex, Caravel.... Tôi biết con gái Sài Gòn đẹp, thời trang và đặc biệt có giọng nói ngọt ngào khiến tôi tan chảy như viên Socola trên tay em qua những lần nói chuyện với Em. Em làm cho tôi cảm thấy SG vừa xa lại vừa rất gần. Và Tôi biết, Sài Gòn sẽ mang đến cho Tôi một nỗi nhớ, một niềm thương nếu Tôi còn chút lãng mạn trong ngàn công việc khô khan...

Tôi quyết định đến Sài gòn khi Hà nội đang trở mình sang Đông lạnh lẽo. Ở cách tôi 2000 km, có nắng SG đang tỏa.

Em là đồng nghiệp của Tôi. Tôi nhận được sự quan tâm đến ấm áp của Em. Rất chu đáo, rất nhiệt tình và không câu nệ. Tôi có 1 ấn tượng mạnh ngay từ lần đầu gặp mặt và tạo cho Tôi cảm giác SG hoa lệ thân thiện như HN. Có đôi lúc, Tôi ngẩn người khi nói chuyện với em. Một cảm giác rất tệ là lúc nào Tôi cũng muốn có em bên cạnh kể cả khi làm việc mặc dù tôi biết công việc của em rất bận và không nhất thiết em phải đi cùng tôi.

Những ngày công tác ở Sài Gòn Tôi cảm giác vừa ngắn lại vừa dài. Những lúc đi bên Em thời gian như chạy trốn, còn những không có Em bên cạnh, thời gian như ngừng trôi...Nắng SG chợt mát, nhưng lại chợt buồn. Tôi không được cùng E ngắm giọt cafe rơi trong tiếng nhạc Trịnh thánh ca, không được cùng em chạy xe ngắm đường phố xanh đỏ của SG. Không được kể cho em về Hà nội và chưa một lần ngồi đối diện mà nói về cảm giác của mình.

Buổi sáng chuẩn bị về HN, muốn nói với em thật nhiều. Đi cùng em mà bàn chân líu ríu, đôi mắt của em có cái gì đó đặc biệt: vừa sắc như dao cau, vừa cay như hồ tiêu, vừa sâu như địa đạo, vừa mát như đi dưới hàng cao su bất tận...Ánh mắt ám ảnh, nụ cười duyên dáng, tất cả khiến Tôi như muốn ở lại SG.

Tôi sẽ đi bên em như dấu lặng của cuộc đời, để mỗi khi HN trở gió mùa lạnh lẽo Tôi sẽ lại nhớ về nắng SG, lại thấy ở nơi xa xôi ấy đã có một lần hồn ở lại...

Tôi biết, như thế E đã dành cho tôi quá nhiều. Tôi không thể đòi hỏi nhiều hơn thế phải không em?
#1
    binh yen 18.01.2008 20:50:02 (permalink)
    [This post was marked as helpful]
       Xin lỗi Kiêu phong vì đã tự ý xen vào những lỗi nhịp của riêng bạn...vì bất chợt bài viết của bạn khiến tôi nhớ Hà Nội,da diết nhớ! Dù rằng thời gian tôi bước vào lòng Hà thành chỉ một ngày không trọn, dù hồn tôi ở lại chẳng phải vì một bóng hình...Đơn giản là yêu - một góc trời Hà Nội cổ kính và nhiều mộng mơ. Hà Nội thinh lặng hơn so với những gì mà tôi vẫn tưởng tượng. Hồ Gươm xanh trong, cái nắng oi nồng, con đường lá vàng trút như thở dài giữa hai hàng cây xanh ngắt...biết đâu có một ngày, hai hàng cây ấy chạm khẽ vào mùa thu Hà Nội tựa như câu truyện Kiều của mùa cũ :"Người lên ngựa, kẻ chia bào
           Rừng phong thu đã nhuộm màu quan san."
    Chiều, Hà Nội chợt mưa. Dường như Hà thành cũng trở nên quạnh quẽ, cô độc đến tội nghiệp trong mưa. Khác hẳn một Hà thành nhịp nhàng và thinh lặng của buổi sáng. Lòng người cũng ray rứt theo mưa. Ừ, cố gắng mãi mà tôi không thể kéo anh ra khỏi những bộn bề của cuộc sống...dù chỉ một phút giây. Lúc tôi nhận ra mình không thể xóa đi khoảng cách trong sâu thẳm tâm hồn anh, tôi quyết định chạy trốn anh. Anh không tìm tôi cho đến khi miền nam bật khóc trong những cơn mưa bóng mây đầy dai dẳng, đến khi Hà Nội đánh mất bình yên...Nhưng tất cả đã như màu nắng nhạt phai theo thời gian rồi anh à! Đừng tìm kiếm anh nhé. Hãy cứ là anh, namnhan07!
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9