Anh Khó Tính Ghê Vậy  Á!
  
 --  Anh khó tính ghê vậy á!
 Lần đầu tiên gặp tôi, cô bé đã nhát  gừng trách thế bảo sao tôi chẳng ức.  Tôi nói lại cho qua:
 --  Chắc tại người già khó tính? 
  --   Anh mà già à!  Còn khuya em mới gọi anh bằng chú!
 
  
 A cô bé đáo để thật, vừa kê tủ đứng  ngay lúc gặp, rồi cho tôi uống nước rau má pha đường, nghe xạo xạo sao đó, nhưng  trong lòng cũng thinh thích.  Gớm người nào chẳng mong mình trẻ mãi không già,  nhất là những chú bác anh chị làm thơ, viết văn!  Già đến khú đế nhưng nhất định  xưng hô anh anh em em cho nó thân mật kiểu những nhà làm văn nghệ chẳng bao giờ  già.  Tóc đến trắng phau như cụ nhạc sĩ nổi danh từ Bắc vào Nam cũng cứ anh anh  em em nghe ngọt xớt.  Viết thư qua lại thấy thân mật ơi là thân mật, nghe điện  thoại cũng cứ anh anh em em, chao ơi trái tim rung muốn rụng luôn.  Đến khi gặp  nhau, đôi lúc dở khóc dở cười, anh gì mà đồng hàng, không chừng già hơn cha mẹ  nữa, úi chao ơi, thế mới có khổ không.
 
  
 --  Thế Bé năm nay bao nhiêu  tuổi? 
  --  Dạ em năm nay mười tám xuân xanh thôi! 
  --  Trời ơi, chú có cháu  tuổi còn lớn hơn cháu đó nha. 
  --  Kệ anh chứ!  Anh đừng hòng bắt em gọi bằng  chú. 
  --  Không bằng chú thì bằng thầy nhé? 
  --  Thầy gì, Professeur  Romantique?
 
  
 Cha mẹ ơi, cô bé lại xổ cả tiếng Tây  Phờ Răng Căng Xa nữa nè trời.  Tôi nhăn mặt giả làm  hề:
 --  Sao lại gọi chú bằng thầy già  dịch?
 
  
 Cô bé trả lời lại và nhấn  mạnh: 
   
  --  Đừng giả lãng tai nha anh, em có gọi anh bằng thầy già dịch hồi  nào đâu, em chọc anh là professeur romantique, thầy giáo lãng mạn.   
 --  Bé học tiếng Pháp bao lâu  rồi? 
  --  Dạ hai năm thôi anh, nhưng em thích làm thơ tiếng Pháp lắm, chẳng là  vì người Pháp ai cũng lãng mạn cả. 
  --  Thế chắc bé lãng mạn lắm... 
  --  Còn  phải hỏi, chọc quê em đi nha...  Không lãng mạn không thể làm thơ, cũng như anh  lãng mạn số một vậy đó! 
  --  Chưa chi mà tố cáo chú rồi kìa!  Lạ chưa, chú có  lãng mạn hồi nào đâu, già cả rồi không yên thân tu tâm dưỡng tánh thiên hạ chửi  cho không ngõ nào chạy trốn bây chừ ! 
  -- Dẹp anh ra đi, cứ chú chú hoài ghét  quá! 
  -- Nhỏ đáng cháu, thì phải gọi bằng chú xưng cháu chứ chơi leo thế người  ta nghe được cười chê cả cháu lẫn chú đó nha cô Tư. 
  --  Chán anh quá, cứ ra  vẻ mô phạm dạy đời hoài, khó tánh vừa thôi chứ, ở giá suốt đời đó  nha.
 
  
 Thế rồi cô ngoay ngoảy bỏ đi cả tháng  trời!  Lòng tôi cũng nhơ nhớ tính tinh nghịch của cô nhỏ, nhưng chẳng lẽ mình  bấp chấp luật thường đi tìm cô bé, trông sao coi nổi, người ta lại bảo kẻ trộn  nôi con ( cradle thief) thì mang tiếng tới ba đời ba họ!
 Đúng một tháng sau, cô bé trở lại, chớp  chớp mắt nhìn tôi lì lợm hỏi:
 
  
 --  Nhớ người ta hôn?
 
  
 Cô bé gốc Huế, giòng dõi hoàng tộc,  nhưng lớn lên ở miền Tây lúc pha Huế pha Nam nghe vui vui đến lạ.  Tôi chẳng dám  nói là nhớ hay không, nói nhớ thì kỳ, nói không chắc cô bé lại bỏ đi cả mấy  tháng trời nữa e rằng tôi sẽ nhớ lắm nên chỉ đành cười trừ đánh trống lãng,  nhưng cô bé chẳng tha, nói thật nhẹ nhàng và nhõng nhẽo:
 
  
 --  Anh nói đi, có nhớ người ta không  dzị?
 --  Nhỏ hỏi kỳ?  Sao chú nói được!  Mắc  mớ chi mà nhớ chứ!
 Cô bé nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, nắm  chắc là tôi có nhớ, mặc dù miệng tôi lúc nào cũng chối lay lảy.  Con gái mới lớn  sao mà khôn lanh quá đi.  Hồi tôi 17, 18 còn đần độn vô cùng.  Có bao giờ dám  cua ai trong lớp đâu.  Cô bé dọa:
 --  Không mắc mớ chi hở?  Vậy bé đi  chống lầy, anh không được buồn nhé!
 Tôi trêu:
 --  Lêu lêu nhỏ kìa, mới bây lớn mà đòi  đi lấy chồng rồi!
 --  Tại anh nói hổng mắc mớ chi với  người ta mờ!  Anh trả lời câu bé hỏi đi, có nhớ người ta không dzị?
 Tôi câu giờ vì khó thú thật quá, ai lại  tóc sắp hai màu tới nơi rồi lại nhận mình nhớ cô con gái mới lớn.
 --  Người ta nào vậy?  Thì hẳn trong  thiên hạ nhiều, không ít thì nhiều cũng nhớ người này, người nọ chút chút  chứ.
 --  Anh lãng xẹt ghê đi nha, người ta  là người ta đó!
 --  Người ta là người ta đó thì chú  biết đâu mà nói!
 --  Xí, người khó ưa!
 -- Tại già khó tánh đó!
 --  Anh đừng nói già với nhỏ  nha!
 -- Vậy nhỏ cũng đừng hỏi những câu khó  trả lời, đợi chừng 10 năm nữa đi!
 --  Thật nhá!  Bé chờ anh mười năm,  trong mười năm anh đừng để chị nào yêu anh nha!  Nhỏ khóc đó!
 
  
 Tôi cười, a, mười năm biết bao nhiêu  thay đổi, không chừng năm năm nữa cô bé gởi tôi thiệp hồng cũng có khi.  Tôi gật  đầu:
 --  Thì mười năm!
 Cô bé đưa tay phải ra, cong cong ngón  tay trỏ:
 -- Ngoéo tay nha!
 -- Rõ con nít chay, ngoéo thì  ngoéo!
 
  
 Cái chạm tay lần đầu như một luồng điện  giựt mạnh cho cả cô bé lẫn tôi!  Mặt cô bé đỏ bừng, tôi cũng luống cuống!     Giống như lần đầu tiên nói chuyện trên điện thoại, cô bé nói lí nhí như thì thào  nghe tiếng được tiếng không.
 
  
 --  Như... Tuyền nè!  Phải.... anh  là...  anh.... Quang không?
 
  
 Đúng già sinh tật, đang không lại ngoéo  tay như là con nít mới lớn.  Hồn cũng xao xuyến ghê gớm.  Chết thật lỡ mình yêu  cô bé thì sao, khó xưng hô và giải thích với mọi người ghê lắm!  Không biết lúc  đó mọi người còn nghĩ mình là quanh minh chính đại hay là quàng gở nữa.  Dù sao  mình vẫn là Quang, ánh sáng tự muôn đời, dù ai nói ngược nói xuôi, nói nghiêng  nói ngửa gì đi nữa.  Mình vĩnh viễn vẫn là Quang, tia sáng của mặt trời xa vời  vợi, làm ấm áp cây cỏ và cuộc đời.
 
  
 Cô bé như cánh bướm xinh xinh lượn  bay.  Gia đình cô bé sống thượng lưu đi nơi này nơi nọ không ai có thể ngờ, lúc  sang Tây, lúc sang Nhật, sang Úc...  Ôi chao, khó mà biết lúc nào cô bé đang ở  đâu nếu cô bé chẳng thông báo trước.  Có khi chạy ngang nhà, tôi định ghé vào  thăm, thấy cửa đóng then cài là biết cả gia đình đã đi xa.  Lòng tôi buồn mênh  mang như sa mạc vắng!
 
  
 Những lúc cô bé vắng nhà, hồn tôi như  thiếu hẳn sức sống, câu văn, lời thơ như trở thành thừa thãi, không còn hơi sức  để dạt dào với nắng, với mưa.  Lớp vỏ khô của hồn tôi đã bị sự hồn nhiên trong  trắng nhí nhảnh của cô bé thấm nhuần, tước bỏ rồi, cô bé đã chinh phục trái tim  tôi không phải một nửa hay ba phần tư mà toàn bộ trái tim tôi, cả hồn tôi  rồi.
 
  
 Thỉnh thoảng cô bé gọi, đôi lúc ngay  lúc giờ tôi làm việc.  Nàng để lại vài câu nói vô tư vô số tội, "Tuyền nè anh,  tại Tuyền nhớ anh quá nên gọi để nghe thông điệp của anh!  Chúc anh một ngày  vui!"  Tháng ngày qua đi, vắng mặt cô bé ngày nào là hồn tôi buồn ngày ấy.  Tôi  chẳng còn băn khoăn rằng mình đang yêu hay không, vì tôi tin chắc là mình đang  yêu mà chẳng dám mơ tưởng đòi hỏi gì vì thực sự khi nhớ tới cô bé là tôi đã hạnh  phúc rồi, chẳng phải suy nghĩ thế này thế nọ.
 
  
 Đôi lúc tôi thì thầm nói với những tấm  ảnh cô bé giao cho tôi ngày nào, những hình nàng chụp lúc nhỏ, khi sang Tây,  sang Nhật, sang Úc, sang Anh... mà nàng nói "tặng anh để nhớ lúc nào em cũng  nghĩ tới anh dù em ở chân trời nào"
 
  
 Có lẽ nàng là thiên thần, là quan âm bồ  tát, là Ly Tao của tôi.  Chưa bao giờ tôi nhớ ai bằng nhớ nàng, dù nàng cách xa  tôi hơn cả con giáp.  Không, tôi không phải yêu nàng chỉ để cho có yêu hay gì gì  hết, mà thực sự có lẽ tôi đang sống trong tình yêu vì lúc nào khi ngủ hay khi  thức nàng lúc nào cũng hiện diện bên tôi.  Tôi có dễ dãi quá không nhỉ?  
  
 
    
 Đôi lúc tôi thèm nghe tiếng nói thỏ  thẻ ngọt ngào, mùi hương trầm trên mái tóc đen huyền thả chấm lưng của nàng dẫu  chỉ là câu trách móc Anh khó tánh ghê vậy á!
  
 Nguyên Đỗ