Thơ viết về văn học trong nhà trường
Lời Thuỷ Tinh gửi Mỵ Nương
Đường lên núi Tản theo chồng
Đi qua bảy sắc cầu vồng sau mưa
Biết dông gió mấy cho vừa
Thôi, em đừng khóc mà vua Hùng buồn
Làm cho đất lở đá tuôn
Làm cho chớp bể, mưa nguồn là em
Cứ thành tâm, gọi thành tên
Trái tim lễ vật về miền hư không
Em lên núi Tản theo chồng
Ta dâng cả sóng sông Hồng kết hoa.
Đỗ Huy Chí
Lời của Tấm
Dịu dàng là thế Tấm ơi
Mà sao em phải thiệt thòi, vì sao?
Phận nghèo hôm sớm dãi dầu
Hoá bao nhiêu kiếp, ngọt ngào, đa đoan
Người ngoan ở với người gian
Dẫu hiền như bụt cũng tan nát lòng
Tin em, em cướp mất chồng
Đành làm quả thị thơm cùng nước non.
Tưởng rằng yên phận làm con
Miếng trầu cánh phượng vẫn còn thơm môi
Dịu dàng cũng bấy nhiêu thôi!
Nào ai có mấy cuộc đời cho nhau
Một lần chết mấy lần đau
Cũng là xá tội cho nhau một lần
Gai hồng giữ lấy hoa hồng
Lại ngồi giặt áo cho chồng như xưa.
Ánh Tuyết
Thằng Bờm
Thằng Bờm có cái quạt mo
Sống trong thiên hạ vô lo trọn đời
Trọn đời không nợ nần ai
Không quyền chức để gọi ngài xưng ông
Không sang trọng, chẳng bần cùng
Không mưu mánh, đừng ai mong phỉnh phờ
Bờm rằng: Không ruộng không bò
Màng chi trâu nái với đồ gỗ lim
Bờm rằng: Chẳng dễ gì tin
Cả đến vật quý như chim đồi mồi
Bờm rằng: phù phiếm trên đời
Lắc đầu chê hết, thấy xôi Bờm cười
Bờm rằng: Bờm đã ngán rồi
Những câu ngon ngọt loại người phú ông
Nói như trao núi cho sông
Mà mảnh mo quạt thì ông cố giành!
Soi trong thế thái nhân tình
Con người lạ nhất là anh chàng Bờm
Gọi thằng là để yêu hơn
Chứ con người ấy sống ngàn năm nay
Gia tài mo quạt cầm tay
Làm nên gió mát xưa nay có Bờm
Sống cùng tiếng hát dân gian
Mặc ai chê dại trách gàn chẳng lo
Thằng Bờm có cái quạt mo...
20-4-1988
Võ Thanh An
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2007 00:35:20 bởi hoamattroi >
Oan Thị Mầu
Đừng nghĩ mình em lẳng lơ
Bao cô gái khác giả vờ đấy thôi
Gió trao cái yếm lụa sồi
Mắt em lúng liếng đất trời ngất ngây
Tình xuân nhựa sống căng đầy
Cõi thiền cửa đóng đêm ngày phong rêu
Đã yêu dốc trọn lòng yêu
Không nơi đài các chốn nghèo đã sao!
Hẩm hiu duyên phận má đào
Uổng công dâng oản mà nào thấy duyên
Trăng rằm soi tỏ niềm riêng
Oan này đâu chỉ mình em Thị Mầu.
Thảo Nguyên
Trầu cay
Trầu cay một thuở còn say
Cau non vội héo trầu này bỏ không
Ngày em xếp gói theo chồng
Bẽ bàng vôi trắng khô cong mây trời
Lá trầu đem thả dòng khơi
Lời yêu em nỡ đánh rơi chân cầu
Sông sâu biết mấy sông sâu
Tình riêng ai nhớ ai sầu mặc ai
Nhọc nhằn cát bụi đường dài
Thương vầng trăng khuyết ai cài tóc mây
Thuyền về đậu bến nào đây
Một mình con nước còn xây bóng vàng
Tôi về gỡ thếp trầu vàng
Gỡ chưa ra gặp gió sang đổi mùa
Cau thừa trầu héo ai mua
Tôi rao khắp chốn vẫn chưa gặp người.
Trần vũ Long
Con thuyền ca dao
Con cò...trong suốt...ca dao
Nương lời ru nhẹ bay vào tuổi thơ
mẹ nằm trên võng ầu ơ
Hồn con trắng những đêm mơ cánh cò
Con đi...phấp phới sông hồ
Gió dông bão tố, con đò ngược xuôi
Con đi...sóng nổi bên trời
khi vui nghiên bút, khi cười súng gươm
Một chiều gió...Một đêm sương
Lòng con sao bỗng nhớ thương dạt dào?
Thương con cò thuở ca dao
Sa chân...lộn cổ xuống ao chết rồi
Bởi không có mẹ trên đời
cánh cò rơi...cánh cò rơi..cánh cò
Con dầu sông rộng...sóng to
vẫn bay trong tiếng ầu ơ...mẹ hiền...
Con dầu...biển lệch trời nghiêng
vẫn bay bên mẹ...con thuyền ca dao
Thương con cò ngã xuống ao!
Viễn Phương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: