AloneStar
-
Số bài
:
921
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 17.06.2007
- Nơi: Czech Republic
|
RE: Thần Mộ ( Tru Ma ) -Ngô Biển Quân - Tiên hiệp
-
01.05.2008 04:34:03
Thần Mộ - Quyển 07 – Dục Huyết Tu La Chương 15. Nghịch Thiên Thất Ma Đao (Thượng) Dịch giả: hellphoenix Biên dịch: A Anh Biên tập: docconhan171 www.tangthuvien.com Lão nhân nhãn mục lạnh nhạt lướt qua Dương Lâm, sau đó nhìn chằm chằm vào Thần Nam, một cỗ áp lực vô hình to lớn hướng đến hắn, ba động khủng bố đó làm cả quảng trường rung động theo. “Ngươi chính là chàng thanh niên dùng Hậu Nghệ cung bắn chết thiên long? Hừ, cũng không tệ, không ngờ lại đến Tấn quốc của ta giương uy.” Giọng lão trở nên gắt gỏng hơn: “Có phải ngươi xem thường Tấn quốc ta không có người?” Thần Nam không kiêu ngạo cũng không khiếp sợ, đáp lời: “Mọi chuyện ta làm hôm nay, mọi người trong trường này đều thấy, mấy tên độc ác đó có chết cũng chưa hết tội! Việc ta giết mấy vị quan binh đó cũng chỉ là tự vệ mà thôi.” Lúc nghe đến chỗ “mấy tên độc ác đó có chết cũng chưa hết tội”, những sợi gân xanh trên đầu lão nhân hằn lên, lão tức giận nói: “Lại còn giảo biện, hôm nay ngươi tại kinh đô của Tấn quốc sát hại nhiều nhân mạng như thế, lão phu tuyệt sẽ không để ngươi sống sót mà rời khỏi đây. Ta không hề có quan chức gì tại Tấn quốc, hiện tại ta sẽ bằng thân phận của mình mà lấy mạng tên cuồng đồ nhà ngươi. Nhớ lấy tên họ của lão phu là Đào Nhiên, để có chết cũng không phải là tên quỷ hồ đồ.” Xem ra Đào Nhiên rất cố kị bởi thân phận Hộ Quốc Kì Sĩ Sở quốc của Thần Nam. Thần Nam đối với tình thế trước mắt rõ như lòng bàn tay, biết rằng lão nhân này đối với hắn đã động sát tâm, dù có nói gì cũng sẽ không buông tha hắn. Bất quá Thần Nam sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội sống sót nào, hắn lạnh lùng hạ thấp giọng, cười nói: “Bớt lấy tuổi tác ra mà dọa ta đi, lão đúng là hồ đồ, hay lão là ông trời chăng? Ta đang là Hộ Quốc Kì Sĩ của Sở quốc, nếu như tại kinh đô Tấn quốc bị lũ vô sỉ vây đánh đến chết, lão nói xem sẽ có hậu quả gì? Tại nước Sở thân phận của ta tuy không trọng yếu gì, nhưng vì thể diện của quốc gia, Sở quốc tuyệt đối không dễ dàng gì mà bỏ qua, Tấn quốc hãy đợi đến lúc bị công thành đi!” Đào Nhiên hơi biến sắc, nhưng sau cùng lão cũng hạ giọng cười nhạt, nói: “Để ta làm thử chuyện động trời nhé, vì một mình ngươi mà Sở quốc sẽ phát động một trường chiến tranh sao? Hừ, hôm nay ta sẽ thử giết ngươi xem có bị làm sao không!” Thần Nam biết rằng kế dọa nạt đã thất bại, lập tức thủ thế chuẩn bị chiến đấu. Đào Nhiên lộ xuất ra dáng vẻ chính khí lẫm liệt, cao giọng nói: “Hôm nay không giết tên hung đồ như ngươi, thiên lý khó dung, lão phu sẽ thay trời hành đạo.” Một cỗ đại lực mạnh mẽ từ trên người lão xuất hiện, lão cử chưởng phách về hướng Thần Nam. Sức mạnh như dời non lấp biển, cuồn cuộn trong quảng trường, lực lượng đó như nộ hải cuồng phong. Tuyệt đối không phải là lực lượng mà Thần Nam có thể kháng cự. Dương Lâm đứng bên cạnh hắn lập tức cử song chưởng thay Thần Nam nghênh tiếp, Thần Nam cũng cử đao dụng toàn lực phách ra. Nhưng lực lượng gần với cảnh giới ngũ giai này, hai người bọn họ không có đủ sức để kháng cự. Đại lực đó bao la như trường giang cuộn sóng, lại liền mạch như đại hà, xung phá qua chưởng lực và đao mang của hai người, kích thẳng đến. Dương Lâm thì còn miễn cưỡng trụ được, chứ Thần Nam thì tuyệt đối vô pháp tiếp nhận một kích này. Dương Lâm lập tức kéo hắn lùi về sau, nhưng đang lúc lui lại thì Thần Nam lại đẩy tay Dương Lâm đang nắm ra, lập tức xoay người lại. Hắn không thể để Thần Hi đang ở trước ngực trúng phải cỗ đại lực đó, lỡ như có chút sai lầm nào, hắn sẽ phải ân hận suốt đời. Vì vậy mà hắn bị chậm lại, chưởng lực dữ dội của Đào Nhiên đã kích đến, sau lưng Thần Nam bị một cỗ lực lượng cường đại hung mãnh đập tới. Hắn thổ ra một ngụm tiên huyết, văng lên không trung tới bảy, tám trượng mới rơi xuống, phun ra từng ngụm, từng ngụm lớn huyết dịch. Thần Nam cảm giác dường như ngũ tạng đã bị vỡ nát, không ngừng ho ra máu, hắn không cần biết thương thế bản thân nghiêm trọng đến mức nào, cũng không cần biết còn có thể sống được hay không. Ngược lại hắn rất đỗi vui mừng, nếu như bản thân xoay chuyển không kịp lúc, Tiểu Thần Hi e rằng khó có thể thoát khỏi. “Ca ca...” Lúc này Thần Hi trong lòng hắn đã mở mắt ra, nước mắt ướt đẫm gương mặt, đôi tay nhỏ hoảng loạn bụm miệng hắn lại, nhưng tiên huyết vẫn cứ theo bàn tay đó tuôn ra ngoài. Thần Hi tựa hồ đã ý thức được điều gì, nó ôm chặt lấy cổ Thần Nam, nức nở khóc: “Ca ca... ca không được bỏ rơi muội... ca đã nói phải chăm sóc cho muội suốt đời suốt kiếp này mà... hu hu...” Tiếng khóc thê lương của tiểu nữ hài làm những người quan chiến bên ngoài có cảm giác đau xót trong lòng, đối với hai người bọn Thần Nam nhất mực đồng tình. Dương Lâm lo lắng nhìn Thần Nam, chưởng lực ban nãy không ai có thể hiểu rõ bằng hắn, đó là một kích toàn lực của lão quái vật đã tiếp cận ngũ giai cảnh giới, nếu như là cao thủ tầm thường thì sớm đã vong mạng. Hắn không biết Thần Nam đã bị trọng thương đến mức nào, cũng chẳng biết hắn còn có khả năng sống sót được hay không. Thần Nam lại ho ra thêm năm, sáu ngụm tiên huyết nữa, cuối cùng cũng có thể mở miệng nói được. Hắn lau vết máu nơi khóe miệng, nặn ra một nụ cười, vỗ về: “Thần Hi ngoan, đừng khóc! Ca không việc gì đâu, không phải ca đã từng thề, phải được trông thấy muội vui vẻ mà trưởng thành, sau này còn xem muội lấy chồng hạnh phúc như thế nào nữa chứ. Trước khi đó thì ca ca tuyệt sẽ không rời khỏi Thần Hi, quyết không bỏ rơi Thần Hi cho dù...” Nói đến đây hắn gần như lại muốn phun ra một ngụm tiên huyết, nhưng vẫn cố gắng ép trở xuống. Thần Hi vừa khóc vừa nói: “Ca ca không được gạt muội, ca ca vĩnh viễn cũng sẽ không được rời xa muội...” Thần Nam cố gắng lên tinh thần, làm ra bộ vui vẻ: “Ca ca vĩnh viễn sẽ không rời khỏi muội, Thần Hi đừng sợ! Là ca ca không tốt, vừa mới đưa muội rời khỏi núi thì đã để muội chịu nhiều ủy khuất rồi, để muội phải chứng kiến nhiều tội ác tại nhân gian như vậy. Bất quá khi nhỏ mà phải chịu khổ nạn không hẳn là xấu, nó sẽ làm cho muội được phú quý vinh hoa lúc trưởng thành. Thần Hi đừng khóc, đừng sợ, ca ca vĩnh viễn ở bên cạnh muội, vĩnh viễn bảo vệ muội... khụ khụ...” Hắn lại ho lên kịch liệt, liên tiếp thổ ra ba ngụm máu lớn. Đào Nhiên kinh dị nhìn Thần Nam, lão không ngờ được Thần Nam sau khi chịu một kích đó lại có thể đứng dậy được, thật quá sức tưởng tượng, lão cũng không dám tin một gã hậu sanh vãn bối lại có thể cường hãn như thế. “Ca ca...” Thần Hi khóc khản cả tiếng, nhè nhẹ vuốt lên má Thần Nam. Thần Nam ôn nhu nói: “Thần Hi, muội tuy là một nữ hài tử, nhưng cũng đã học được tính kiên cường rồi.” “Muội sẽ chỉ khóc vì ca ca thôi!” Câu nói của Thần Hi suýt chút nữa đã làm Thần Nam rơi lệ, hắn nhẹ giọng vỗ về: “Tốt rồi, đừng khóc nữa, bây giờ ca ca phải vận công liệu thương đây!” Thần Hi cố kìm nén không phát ra tiếng khóc, thút thít một lúc rồi từ từ bình tĩnh lại, ngoan ngoãn không để phát ra tiếng động nữa. Vào lúc này hơn một trăm vị cao thủ của Tiên Võ học viện đã tiến nhập vào trong trường, đa số trong đó đều là học sinh, bọn họ bao vây Thần Nam và Dương Lâm vào giữa. Tiên Võ học viện tọa lạc tại phía nam cách Tấn quốc đô thành hai mươi dặm, học viện tại Đông đại lục có địa vị thần thánh, trong các quốc gia có rất nhiều võ tướng tốt nghiệp tại nơi này. Tuy nhiên, nơi đây dù có địa vị siêu nhiên, nhưng chung quy vẫn thuộc đất Tấn quốc, tự nhiên sẽ có những mối quan hệ với thượng tầng giai cấp của Tấn quốc. Hôm nay do học viện nhận được phi cáp truyền thư từ trong nội thành, vội gấp rút phái người đến trước để tróc nã tên siêu cấp “hung nhân” bản lĩnh cường hãn này. Thần Nam nhắm hai mắt lại, âm thầm kiểm tra thương thế của bản thân, ngũ tạng của hắn không ngờ đã xuất hiện rất nhiều vết rạn nứt, tính mệnh khó toàn! Hắn cười thảm: “Được lắm, ta thử liều một phen xem sao. Không ngờ có lúc nội trong một ngày, ta không chỉ bị bức nghịch chuyển huyền công, mà lại còn bị bức phải thi triển Nghịch Thiên Thất Ma Đao!” Đây là một bộ công pháp thảm liệt, bá tuyệt thiên địa, có tên là Nghịch Thiên, là một môn tuyệt học thuộc loại cấm kỵ trong huyền công gia truyền của hắn. Nghịch thiên chi pháp, cải thiên chi mệnh. Trong truyền thuyết đã từng có một cái thế ma nhân trong hoàn cảnh sắp chết, đã liên tiếp tung ra bẩy đao, sau này đã phá không thành tiên. Thần Mộ - Quyển 07 – Dục Huyết Tu La Chương 16. Nghịch Thiên Thất Ma Đao (Trung) Dịch giả: hellphoenix Biên dịch: wisdom Biên tập: docconhan171 www.tangthuvien.com Đương nhiên Thần Nam không ngây thơ cho rằng bản thân thi triển Nghịch Thiên Thất Ma Đao, sau đó có thể phi thăng thành tiên, nhưng sự thực bây giờ đã không còn phương pháp nào khác. Nếu như không đột phá được vòng vây để thoát ra, tất nhiên Thần Nam phải chết, điều đó không còn nghi ngờ gì nữa. Cần nhất trong lúc này là có được một sức mạnh có thể xoay chuyển càn khôn, xem ra chỉ có Nghịch Thiên Thất Ma Đao mới có thể mang lại cho Thần Nam một tia hy vọng. Nghịch Thiên Thất Ma Đao là một loại đao pháp quỷ dị, người sử dụng sẽ phải trả giá bằng việc tiêu hao sinh mệnh. Lúc hoàn tất việc thi triển thất ma đao thì cũng là lúc xuất hồn, hầu như toàn bộ linh hồn sẽ bị xuất ra ngoài cơ thể, cũng có thể coi là đã biến thành “ma”, do đó không có ai nguyện ý thi triển loại đao pháp như vậy. Thế nhưng đoạn sau cùng của đao quyết Nghịch Thiên Thất Ma Đao có nêu rõ, nếu như đủ khả năng xuất ra thất đao mà không chết, linh hồn bị thoát ra khỏi thân thể có thể nghịch chuyển mà quay trở lại, dù bước tới cửa tử mà vẫn lấy lại được sinh cơ, sẽ khiến cho tu vi của người thi triển tăng thêm một bậc, đây chính là mặt nghịch thiên của nó. Nghịch Thiên Thất Ma Đao có uy lực vô cùng to lớn không gì so sánh được, không thể dùng lẽ thường mà diễn tả được. Nhưng do phải hãm nhập tử cảnh, nên không có ai nguyện ý muốn thử. Ngày hôm nay Thần Nam đã không còn đường để rút lui, thân thể trọng thương sống chết khó liệu, trước mắt không có cách nào để chiến thắng địch nhân đang nhìn như hổ đói. Hiện tại đành bất chấp tất cả, quyết liều một phen, nhằm xoay chuyển càn khôn. Hôm nay đã định trước rằng là ngày khó quên trong suốt cuộc đời của Thần Nam, vì cứu Thần Hi mà bị ép buộc phải nghịch chuyển huyền công! Vì hy vọng cứu lấy tính mạng nên phải thi triển Nghịch Thiên Thất Ma Đao! Cõi âm ty dường như có đôi tay vô hình đang dẫn dắt Thần Nam bước đi trên con đường không có lối về! Thần Nam khép mắt khẽ hô: “Nghịch Thiên Thất Ma Đao, nghịch thiên chi pháp, cải thiên chi mệnh!” Vào lúc này cơ thể Thần Nam bỗng trở nên hư vô bất định, thân ảnh của hắn dường như nhạt dần, xung quanh xuất hiện bảy đạo ma ảnh to lớn. Thần Nam đã vận dụng công pháp của đao quyết Nghịch Thiên Thất Ma Đao, bảy đạo ma ảnh sống động như thật bao lấy xung quanh Thần Nam. Binh lính trong trường đấu và các tu chân giả đang xem ở vòng ngoài lập tức thất kinh khi nhìn thấy tình trạng của Thần Nam, họ không thể tin được sự thật đang diễn ra trước mắt mình. Đương nhiên kẻ kinh ngạc nhất không ai khác chính là những tiền bối Đông Phương vũ giả danh tiếng, theo truyền thuyết Đông Phương vũ giả tu luyện đến cảnh giới cực hạn mới có thể thân ngoại hóa thân, giết người một cách vô hình. Họ không cách nào tin được rằng trước mắt họ, chàng thanh niên khoảng hai mươi tuổi, đã có thể đạt đến trạng thái thân ngoại hóa thân, mà còn hóa thân đến bảy bản thể, điều này thật đã vượt xa phạm vi mà họ có thể nhận thức được. Dương Lâm thất kinh nhìn Thần Nam, ban đầu chỉ biết rằng hắn có thể mở phong ấn trên Hậu Nghệ cung đã làm cho lão Cổ Đổng Môn của Thần Phong học viện không ít kinh ngạc. Hiện tại không ngờ còn thi triển thân ngoại hóa thân chi pháp. Dương Lâm cảm giác có một màn sương huyền hoặc bao quanh người thanh niên trước mắt, đích thật có quá nhiều điểm thần bí! Đào Nhiên từ trạng thái ngạc nhiên chuyển sang chấn động, không khỏi giật mình. Thần Nam có thể ngạnh tiếp cỗ khí lực bài sơn đảo hải cấp năm mà không chết, đã làm lão không ngừng kinh ngạc. Hiện tại lại có thể xuất ra loại võ công mà phải tu luyện đạt đến cảnh giới cực hạn mới có đủ khả năng thi triển là thân ngoại hóa thân, khiến cho lão trong lòng không ngừng dao động. Bảy đạo quỷ ảnh được thực chất hóa một cách triệt để, như bảy vị ma thần quấn quanh Thần Nam không ngừng xoay chuyển, một cỗ đại lực như biển động sóng gào đang lấy Thần Nam làm trung tâm, cuộn trào mãnh liệt bộc phát ra tứ phía. Trên mặt đất, những mảnh thây người, những đoạn vũ khí gãy bị cuốn lên lơ lửng một cách quỷ dị, dập dềnh trôi nổi bên ngoài vòng bảy đạo ma ảnh. Người người khi trông thấy cảnh đấy đều trố mắt đờ đẫn, những binh lính có gan nhỏ bị dọa khiến cho vũ khí trên tay đều rơi cả xuống đất, ngoài ra những tu luyện giả có bản lãnh cường hãn đều có cảm giác thân thể phát lạnh, trong tâm không rét mà run. Bảy vị ma thần vây quanh Thần Nam không ngừng xoay chuyển với tốc độ ngày càng nhanh, tạo thành một vòng xoáy màu đen, hắc sắc quỷ ảnh triệt để bao lấy Thần Nam, bỗng trong sát na, bẩy vị ma thần đột nhiên dừng lại, sau đó nhất loạt bay về phía Thần Nam, đồng thời phủ kín lên người hắn, cuối cùng tiến nhập hoàn toàn vào nội thể. Thân ảnh của Thần Nam vốn đang trong trạng thái mờ ảo một lần nữa hiện ra rõ ràng, một cỗ cường giả khí tức từ trong nội thể phát xuất ra ngoài tạo thành một lực lượng to lớn, mạnh mẽ chấn động toàn trường, trong lúc này Thần Nam như trở nên cao lớn gấp bội, hệt như một cự nhân đang cúi đầu nhìn trời đất, mọi người ai nấy đều cảm thấy một một sức ép trầm trọng, bứt rứt đến ngạt thở, lúc này trong trường ngập tràn một cỗ khí tức tử vong. Thời khắc đó, khi Thần Nam mở to hai mắt, tròng mắt chỉ còn là một khối màu đen, lòng trắng hoàn toàn tiêu biến, giống như hai lỗ đen sâu hoắm. Trong đó không có lấy một tia sinh khí, chẳng khác nào địa ngục tối tăm, và cũng chẳng hề có dấu tích của sinh mệnh, nhìn vào chỉ thấy cảm giác trầm luân, và sự kích động hủy diệt. Bế Thần Hi đến trước mặt Dương Lâm, Thần Nam nói: “Giúp ta chăm sóc cho Tiểu Hi.” Lời nói lạnh buốt không có chút tình cảm của Thần Nam như đến từ địa ngục tăm tối. Dương Lâm gật gầu một cách ngờ nghệch, ngay chính bản thân ông ta cũng không rõ tại sao mình làm như vậy, vào thời khắc này Dương Lâm hình như không thể kháng cự lại mệnh lệnh của Thần Nam, Dương Lâm cẩn thận đem Thần Hi ôm vào trong lòng. Lúc này Thần Hi đã ngủ say, ngày hôm nay phát sinh quá nhiều sự việc, khiến cho một đứa bé tuổi còn nhỏ như thế bị kiệt sức, ban nãy lại ở trong lòng của Thần Nam than khóc đến mức hôn mê, nếu như thể chất cũng như ý trí của cô bé không hơn những đứa bé tầm thường khác thì đã sớm sụp đổ rồi. Thần Nam chuyển thân hướng về Đào Nhiên rồi cất bước, mỗi bước tiến đều tạo ra một trận rung động trên mặt đất, một cỗ áp lực vô hình dũng mãnh tiến tới, uy lực vô hạn, nặng tựa Thái Sơn. Khi Thần Nam đến gần Đào Nhiên, hơn một trăm vị cao thủ của Tiên Võ học viện đã bị cỗ áp lực vô hình đó dẩy lui lại, trong trường chỉ còn lại Thần Nam và Đào Nhiên hai người. Một cuộc ám chiến vô hình bạo phát, thân thể hai người đều phát ra những nguồn năng lượng như bão táp điên cuồng, hình thành một cỗ năng lượng như lốc xoáy, trong hư không không ngừng vang vọng tiếng sấm sét truyền đến. “Oanh” một tiếng nổ kinh thiên động địa bạo phát xuất ra, mặt đất giữa hai người bị cỗ đại lực vô hình này oanh tạc tạo thành một cái hố to khoảng hai trượng. “Lão thất phu chết đi!” Thần Nam nộ hống, rút đao lập tức bổ xuống. Hắc sắc đao mang dài gần năm trượng chói lọi như cầu vồng, thế mạnh như thiên thần phạt ác, phá tan hư không, trực tiếp bổ xuống. Trong trường đấu, sấm chớp ầm ầm, cuồng phong trỗi dậy, cát bụi đầy trời. Một đao xuất ra, thiên địa biến sắc! Lực lượng ba động khủng bố bành trướng trong không gian, một cỗ áp lực oai dũng vô hình tỏa ra tứ phía, vô số người quan chiến bị chấn bay khỏi mặt đất Thần Mộ - Quyển 07 – Dục Huyết Tu La Chương 17. Nghịch Thiên Thất Ma Đao (Hạ) Dịch giả: hellphoenix Biên dịch: A Anh Biên tập: docconhan171 www.tangthuvien.com Đào Nhiên biến sắc, từ thời khắc bên ngoài thân thể Thần Nam xuất hiện bảy đạo ma ảnh, lão đã biết chàng thanh niên trước mắt thực lực không hề tầm thường tí nào, chắc chắn phải có khả năng phi phàm. Tại thời điểm này, lão tận lực phách xuất một chưởng, lực lượng cực kỳ uy mãnh hóa thành một đạo thanh sắc kiếm khí ngênh đón đao mang dài năm trượng đang hùng dũng lao tới, hai cỗ đại lực như vậy sau khi chạm vào nhau không ngờ lại vô thanh vô tức, đáng ngạc nhiên là hắc sắc đao mang tựa như có sinh mạng đó đang thôn phệ thanh sắc kiếm khí, làm cho thanh sắc kiếm khí ngày càng ảm đạm, sau cùng biến mất vô hình. Một điểm ma tính của Nghịch Thiên Thất Ma Đao chính là một khi xuất ra thì không lưu lại chút gì, đao mang xuất ra không ngờ lại kỳ dị như vậy! Hắc sắc đao mang sau khi thôn phệ thanh sắc kiếm khí, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một đạo ma ảnh, sau đó tiêu tán vào không trung. Thân thể Đào Nhiên rung động, không tự chủ được lùi về phía sau một bước, lão có cảm giác khí huyết trong ngực như muốn trào ra, đau đớn âm ỉ. Lão chấn động dị thường, Thần Nam không ngờ lại có thể công kích buộc lão phải thoái lui một bước. Thân người Thần Nam cũng lắc lư một trận, thân thể của hắn tựa hồ như mờ nhạt đi một chút. Lúc này trong tay hắn chỉ còn lại chuôi đao, trường đao đã hoàn toàn bị gãy nát. Bất quá điều này tịnh không có ảnh hưởng gì, hắn nắm lấy chuôi đao trong tay, phách xuất tiếp ra Nghịch Thiên Thất Ma Đao đệ nhị đao. Tuy không có thân đao, nhưng chuôi đao vẫn kích xuất ra một đao mang sáng rực cường thịnh như trước, thật là một đao bá tuyệt thiên hạ, phát xuất ra trận trận sấm sét cuồng phong, một cỗ lực lượng ba động mạnh mẽ như nộ hải cuồng đào trào dâng. Đào Nhiên đã cảm giác được đao mang yêu dị đó không hề tầm thường, lão chỉ có thể tận lực chống đỡ. “Oanh”, “oanh”, “oanh”... Sáu tiếng động chấn thiên vang lên, Thần Nam liên tiếp phách ra sáu đao, mỗi lần phách ra một đao, thân thể hắn lại mờ nhạt đi một ít, sau cùng thân ảnh trở nên mờ nhạt như một cái bóng. Trong lúc đó, Đào Nhiên liên tục lui về sau sáu bước dài, khóe miệng lão xuất hiện từng tia huyết dịch, chứng tỏ đã bị nội thương không nhẹ. Quá nửa quảng trường đã bị hủy, những vết nứt to và rộng trên hai thước xuất hiện trên mặt đất, những mảnh thi thể trong trường bị cỗ năng lượng kích phá, tàn bạo đến nỗi một chút cũng chẳng còn, trên đất chỉ còn lưu lại những vệt huyết tích. Binh sĩ và tu luyện giả đứng xem bên ngoài không ngừng lui ra xa, chỉ dám đứng từ xa nhìn lại, không dám vượt qua lôi trì nửa bước. Trong lòng mỗi người tràn đầy cảm giác kinh sợ, một gã thanh niên cao thủ không ngờ lại đánh trọng thương một vị lão tiền bối nổi danh sắp bước vào hàng ngũ giai tuyệt thế cao thủ, đây thật là việc mà bọn họ không dám tưởng tượng! Trận chiến lần này, danh tính Thần Nam nhất định sẽ được truyền tụng khắp đại lục. Nếu như may mắn không chết, hắn không nghi ngờ gì sẽ trở thành một nhân vật truyền kỳ trong tân sinh nhất đại cao thủ. Thần Nam cảm giác thân thể ngày càng trống rỗng, sinh mạng trong thân thể có lẽ đã mất đi bảy, tám phần, Nghịch Thiên Thất Ma Đao đã xuất ra sáu đao, chỉ còn một đao sau cùng! Thành bại tất cả đều phụ thuộc vào một đao cuối cùng này. Đệ thất đao! Có thể làm hắn thân thể đang trọng thương tái hiện sinh cơ, cũng có thể đưa hồn hắn quay về chốn cửu tuyền! Vào thời điểm này Thần Nam có một chút mênh mang, một chút bàng hoàng... Hắn quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt đẫm lệ của Tiểu Thần Hi, đang nằm trong ngực Dương Lâm chăm chú nhìn hắn. “Ca ca…” Thần Hi khe khẽ gọi, hàng mi dài khẽ lay động, nước mắt lại nhanh chóng tuôn trào ra. Thần Nam kiên cường quay đầu lại, không nhìn nó nữa, nhẹ giọng nói với Dương Lâm và Thần Hi sau lưng mình: “Trên thế gian này duy chỉ Thần Hi là ngoan nhất, là hài tử khả ái nhất, ca ca có việc có lẽ phải rời khỏi muội một khoảng thời gian. Khi ca không còn bên cạnh muội, muội không được khóc, không được nghịch ngợm... muội phải ngoan ngoãn mà đợi ca quay lại... tiền bối xin người hãy giúp ta chăm sóc Thần Hi, đừng để nó phải chịu bất cứ điều ủy khuất nào, để nó được vui vui vẻ vẻ mà trưởng thành…” Thần Nam ngừng lại một chút, sau cùng đổi sang ngữ khí tựa hồ như ra lệnh : “Tiền bối xin người lập tức mang Thần Hi li khai khỏi nơi này, nơi đây mọi thứ đều không liên quan gì với người cả!” Đây giống như là lời di ngôn trước lúc chết, làm cho rất nhiều người quan chiến đều cảm giác đau thương trong lòng, Long Vũ bên ngoài trường nhìn gã nam tử vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, đôi mắt mơ hồ. Đó có thật là tên bại hoại hay đi chọc ghẹo, nói nhăng nói càn không? Hay đó là một nam tử hào khí xung thiên, một thiết hán nộ sát tứ phương? Nhưng cũng rất ôn nhu, quan tâm muội muội của mình bằng tất cả tình cảm dịu dàng của một vị huynh trưởng? “Không, ca ca huynh không phải đã từng đáp ứng muội, vĩnh viễn sẽ không rời xa muội, muội muốn vĩnh viễn ở bên cạnh huynh...” Tiểu Thần Hi bật khóc, tiếng khóc của trẻ thơ làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng thương tâm. Bộ mặt của Dương Lâm mấy lần xúc động, gặp phải Đào Nhiên một cao thủ đã tiếp cận ngũ giai cảnh giới, lão cũng không có cách nào cứu thoát Thần Nam. Bằng vào tu vi của lão làm sao mà không nhìn rõ Thần Nam đã đạt đến cảnh giới nào, sau khi Thần Nam phách xuất năm đao thì lão đã phát hiện ra bí mật của Nghịch Thiên Thất Ma Đao, biết rằng mỗi lần Thần Nam phách xuất một đao, thì sinh mệnh trong người hắn sẽ mất đi một phần, hiện tại đã như ngọn đèn cạn khô dầu rồi! Một thanh niên xuất chúng, bẩm sinh có được kỳ tài võ học cực cao, lại sắp bị hủy diệt, Dương Lâm cảm thấy đau thương. Lão nhẹ nhàng vỗ về an ủi Tiểu Thần Hi sau lưng: “Chúng ta đi trước, ca ca của cháu sau này sẽ đến thôi”, lão liền chuẩn bị phá vòng vây thoát ra. “Không, lão bá bá, con cầu xin người hãy thả con xuống, con không muốn rời khỏi đây, con muốn ở cùng với ca ca...” Tâm trí của Tiểu Thần Hi vượt xa những đứa trẻ bình thường, có lẽ nó đã đoán ra được sắp tới phát sinh chuyện gì. Nó khóc òa lên, vùng vẫy muốn thoát ra... Thần Nam vốn là muốn đợi Thần Hi đi khỏi sẽ phách ra một đao cuối cùng, hắn không muốn Thần Hi chứng kiến kết cục không thể tiếp nhận này. Nhưng lúc này hắn đã có cảm giác thực tại khó mà trụ lâu được, như quả còn trì hoãn nữa, nhất định sẽ mất hết tri giác. Hắn thét lớn: “Nghịch Thiên Thất Ma Đao đệ thất đao!” Một đạo đao mang bảy trượng bắn thẳng lên không trung, hắc sắc đao mang như bao trùm trong mắt. Đây là một đao có quan hệ sinh tử, có khả năng nghịch thiên cải mệnh, thành bại chỉ trong một đao này! Khi đệ thất đao từ trên không phách hạ, Đào Nhiên biết rằng thời khắc này năng lượng sinh mạng của Thần Nam đã hao tận, đây là một kích sau cùng, nếu tiếp được một đao cuối này lão sẽ toàn thắng. Tuy thân đã thụ trọng thương, nhưng lão bất chấp thương thế, ép buộc bản thân điều chỉnh đạt tới trạng thái điên cuồng, lão quyết không chịu đựng nổi nếu bị bại về tay của một tên hậu bối. Đao thứ bảy của Nghịch Thiên Thất Ma Đao phá vỡ hư không, ánh sáng chói lọi cả trường đấu, một đạo kinh lôi xuất hiện trên không. Hắc sắc đao mang cuối cùng cũng va chạm với thanh sắc kiếm khí của Đào Nhiên, đao mang vẫn vô thanh vô tức mà thôn phệ thanh sắc kiếm khí. Bất quá lần này nó không hóa thành ma ảnh, tiêu thất tại không trung, mà tiếp tục hướng về phía trước mà công phá, đao mang chói lọi sáng rực cả trường đấu. Đào Nhiên đại kinh, lập tức huy động song chưởng, phát xuất từng đạo từng đạo đại lực bài sơn đảo hải. Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, hắc sắc đao mang cùng thanh sắc kiếm khí đều không thấy nữa, thiên địa trở lại trời quang mây tạnh, trong trường một khoảng tĩnh lặng Thần Mộ - Quyển 7: Dục Huyết Tu La Chương 18: Long Bảo Bảo Dịch giả: MTQ Biên tập: dangxuan Tàng Thư Viện: www.tangthuvien.com “Ha ha…” Trong quảng trường vang lên tiếng cười lớn Đào Nhiên. Mặc dù trước ngực bị chém một nhạt sâu tới mức có thế nhìn thấy xương nhưng lão ta vẫn cười rất hào hùng đắc ý. Lão đã tiếp đao thứ bảy của Nghịch Thiên Thất Ma Đao, sinh tử cách nhau một bước, nhưng lão vẫn có thể đứng thẳng dậy. Sau một hồi rất lâu cười một cách điên cuồng mới dừng lại, Đào Nhiên nói lớn: “Ngươi cho rằng ma công trong người ngươi đủ để chiến thắng ta sao? Hừm, thật ngây thơ!” Lão ta quay người lại nói với đám đông ở bên ngoài: “Kẻ hung đồ này đã tiêu hao toàn bộ năng lượng sinh mệnh, chết là cái chắc, bây giờ ta chém lấy đầu hắn để tế cho những người đã chết!” Lúc này Thần Nam toàn thân đầy vết máu vẫn đứng hiên ngang trong quảng trường. Khí thế mạnh mẽ vẫn tồn tại nhưng hai mắt hắn đã nhắm lại, toàn thân không có dấu hiệu của sự sống. “Ca ca…” Một tiếng gọi xé nát tim gan. Tiểu Thần Hi cố gắng giãy giụa thoát ra khỏi Dương Lâm, từ phía xa chạy lại. Đại chiến đã kết thúc. Trên mặt đất lồi lõm, khiến cho cô bé không ngừng vấp ngã, đầu gối trầy xước, bàn tay nhỏ bé xây xát, máu tươi không ngừng chảy ra. Nhưng cô bé không hề có cảm giác đau đớn, cô bé tập tễnh chạy tới bên cạnh Thần Nam, một tay ôm chặt lấy chân Thần Nam, lay lay gào khóc… “Ca ca, huynh đừng bỏ muội… Ca ca! Huynh mau trở về…” Tiếng khóc bi thảm của cô bé làm những người nghe thấy đều đau lòng, rơi lệ. Đào Nhiên cau mày. Bây giờ lão ta không thể không quan tâm tới thân phận, không thể ở trước mặt trẻ con chém đầu người thân của cô bé. Vì thế lão dừng lại một chút. Một khoảng thời gian ngắn ngủi có thể thay đổi tất cả. Khoảng khắc có được đã đem tới cho Thần Nam một cơ hội quý giá. Trên không trung đột nhiên xuất hiện bảy đạo ma ảnh, giống như bảy tia chớp màu đen lao xuống phía Thần Nam. Nghịch Thiên Thất Ma Đao đã mang đi toàn bộ năng lượng sinh mệnh của Thần Nam nhưng hắn không phải là đã chết thật, mà hắn chỉ là rơi vào một loại trạng thái chết giả. Năng lượng sinh mệnh tự do trong không trung vẫn chịu sức kéo của khí tức trong người hắn, bây giờ lại quay trở lại. Nguyên anh của người tu đạo, thân ngoại hóa thân của vũ giả đều là một loại năng lượng sinh mệnh cô đặc. Nghịch Thiên Thất Ma Đao là dựa vào lý luận của thân ngoại hóa thân sáng tạo ra. Năng lượng sinh mệnh hóa thành Thất Trọng Ma Đao, tách ra khỏi cơ thể, vô hình giết người. Giây phút Thất Trọng thân ngoại hóa thân quay trở lại cơ thể, Thần Nam mở to hai mắt. Hai đạo thần quang từ trong mắt hắn phóng ra. Lúc này mọi vết thương trên người hắn đã khỏi hoàn toàn. Huyền công gia truyền tự động lưu chuyển, hắn cảm thấy toàn thân thư thái vô cùng, một nguồn sức mạnh dồi dào lưu chuyển trong người hắn. Cuối cùng hắn đã đánh tan được rào cản của tu luyện, khiến cho võ công tăng thêm một bậc. Bây giờ võ công của hắn đã đạt tới cảnh giới Tam Giai đại thừa so với cảnh giới Tam Giai sơ cấp ban đầu cao hơn rất nhiều. Công lực hiện nay của hắn và lúc mới nghịch chuyển huyền công chênh lệch rất nhiều, đương nhiên không thể bình luận xem tăng lên như thế nào so với lúc thi triển Nghịch Thiên Thất Ma Dao. Nghịch Thiên Thất Ma Đao phát ra huyền tà không thể lấy những lý luận bình thường để nói về nó. “Thần Hi ngoan, đừng khóc!” Thần Nam ôm lấy Tiểu Thần Hi, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ. Tiểu Thần Hi ngạc nhiên, sau đó ôm chặt lấy cổ Thần Nam khóc rống lên. Lần này là cô bé khóc vì hạnh phúc, chứ không phải nghẹn ngào khóc vì đau buồn. Thần Nam cũng không khuyên giải nữa, để cho cô bé được thoải mái giải tỏa. “Ca ca, huynh cuối cùng cũng trở về rồi, hu hu…Muội cứ tưởng huynh bỏ mặc Thần Hi ở lại không quan tâm nữa, hu hu…” Thần Hi ôm chặt lấy cổ Thần Nam, chỉ sợ buông tay ra Thần Nam sẽ biến mất không nhìn thấy đâu nữa. Thần Nam nhẹ nhàng vỗ vào vai Thần Hi, rất lâu sau Tiểu Thần Hi mới ngừng khóc. Lúc bảy đạo ma ảnh lao về phía THần Nam, những người ở bên ngoài đều sững sờ, rất lâu sau bọn họ mới định thần lại. Lúc này tất cả mọi người đều nhìn về phía Thần Nam. Hắn ta đã chết rồi lại phục sinh, điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, thật huyền diệu kỳ bí. Dương Lâm xúc động vô cùng. Người thanh niên mà lão ta yêu quý một lần nữa lại đem tới cho lão một điều ngạc nhiên. Trên người hắn ta không ngừng có kỳ tích xảy ra, trong lòng lão vô cùng vui mừng. Long Vũ thất thần, hôm nay xảy ra biết bao điều không thể ngờ tới, trong lòng nàng có rất nhiều cảm xúc. Đào Nhiên không dám tin, nhìn Thần Nam. Lão ta quả thật không tài nào hiểu nổi, tại sao người thanh niên ở trước mắt lại gan góc như vậy, lại có thể chết đi sống lại! Lão có cảm giác không thật, vô cùng nghi ngờ mình đã rơi vào trong cõi mộng. Nhưng mà trong lúc này, Thần Nam ôm Thần Hi đã tiến lại phía lão. Thần Nam đã phát hiện ra, sau khi bị Nghịch Thiên Thất Ma Đao làm bị thương, Đào Nhiên đã bị thoát lực. Lão đã trở nên yếu ớt vô cùng. “Hì hì…” Thần Nam cười nhạt. Đào Nhiên trong lòng kêu khổ. Với thân phận của của mình, lão không tiện lên tiếng kêu cứu. Nhưng nếu như không kêu, lão ta sao có thể tiếp được một đòn của Thần Nam. Trong số hơn một trăm cao thủ của Tiên Vũ học viện có người phát hiện ra điều bất thường, vội vàng xông lên cứu viện, nhưng đã muộn. Thần Nam tung ra một chưởng, Đào Nhiên kêu lên thảm thiết, máu tươi từ miệng hộc ra, ngã văng đi. Tất cả những chuyện này diễn ra rất nhanh. Một cao thủ tiền bối gần đạt tới cảnh giới Ngũ Giai lại bị một thanh niên một đòn đánh hộc máu tươi, chỉ còn thoi thóp. Một cao thủ tuyệt thế đã bị một thanh niên đánh bại! Điều này khiến tất cả mọi người đều không dám tin! Nhưng đó lại là sự thật. Chiến thắng của một thanh niên cao thủ! Sự thất bại của cao thủ tiền bối nổi tiếng! Sau trận chiến ngày hôm nay đại danh của Thần Nam sẽ vang khắp đại lục. Đào Nhiên vừa thổ huyết vừa nói đứt quãng: “Giết hắn… Tuyệt đối không thể để hắn sống mà rời khỏi đây… Nếu không thì hai mươi năm sau không có ai có thể chế ngự được hắn…” Một trăm người trong chớp mắt vây chặt lấy Thần Nam vào giữa, bi kịch dường như lại lặp lại. Nhưng chính vào lúc này một tiếng rồng gầm trên không trung vang lên, vang vọng hơn cả tiếng của Phi long không biết bao nhiêu lần, giống như tiếng sấm dậy khiến cho tai như muốn nổ tung, vang khắp đô thành Tấn quốc. Tất cả chiến mã của kị binh trên quảng trường đều quỵ xuồng đất, tất cả kị binh đều ngã xuống khỏi mình ngựa. Đám đông ngẩng đầu nhìn lên. Một chiếc bóng màu xám tro từ không trung nhào xuống. Cái bóng càng ngày càng gần, một Tiểu Long dài chừng hai trượng sắp hạ xuống trên quảng trường. Thần Nam vẻ mặt vui mừng. Long Bảo Bảo đã tìm tới đây. Tiểu Thần Hi cũng vui mừng cười, cô bé vẫy tay lên không trung gọi: “Tiểu Long Long.. ” Long Bảo Bảo nhìn thấy Thần Nam toàn thân nhuốm máu, nó lộ ra vẻ giận dữ, lại gầm lên một tiếng động trời, khiến đám bộ binh, kị bịnh đều ngã lăn ra đất. Thần Mộ - Quyển 7: Dục Huyết Tu La Chương 19: Danh Dương Đại Lục Dịch giả:MTQ Biên tập: dangxuan Tàng Thư Viện: www.tangthuvien.com Tất cả mọi người đều nhận Tiểu Long thật bất phàm, tiếng gầm đáng sợ, khí thế vương giả của loài rồng. ‘Ngũ Giai Thánh Long’ bốn từ này cứ ẩn hiện trong lòng mọi người. Hơn một trăm vị cao thủ bao vây chặt lấy Thần Nam bất giác đều lùi lại phía sau. Tiểu Long lao mình hạ xuống bên cạnh Thần Nam. Dương Lâm nhìn thấy Thánh Long Ngải Mễ tới, tim ông ta nhảy ngược lên. Không ai hiểu rõ hơn ông về sự đáng sợ của Tiểu Long. Tiểu Long chắc chắn có thể ung dung đưa Thần Nam đi. Thừa lúc hỗn loạn, Dương Lâm quay người, lặng lẽ thoát ra khỏi vòng vây trùng trùng. Thần Nam bế Tiểu Thần Hi nhảy lên lưng Tiểu Long. Tiểu Long lại gầm lên một tiếng. Tiếng gầm lớn khiến cho những người đứng xem khí huyết đều chảy ngược lại, rất nhiều người đã ngã quỵ xuống đất. Long Bảo Bảo xòe rộng hai cánh làm cuộn lên một trận cuồng phong mạnh mẽ. Trên quảng trường đột nhiên cát bụi ngập trời. Hai mắt nó phát ra hai đạo thần quang, gầm lên một tiếng bay thẳng lên, xông về phía hơn một trăm cao thủ của Tiên Vũ học viện. Những người này đều là những cường giả thật sự, nhưng đối diện với một Ngũ Giai Thánh Long đáng sợ như thế này, sắc mặt mọi người đều trở nên trắng bệch. Đám người vội vàng giương đao kiếm, hướng về phía Tiểu Long đang bổ nhào xuống, ngăn chặn nó tiến lại gần. Tuy nhiên, thực lực đáng sợ của Long Bảo Bảo khác xa so với những gì mà bọn họ có thể hiểu được. Toàn thân trên dưới của nó cứng như thép, đao kiếm thông thường của nhân gian không thể làm nó bị thương. Tuy nhiên, Tiểu Long dường như không muốn tạo sát nghiệp, chỉ là đảo trên đỉnh đầu đám đông một vòng. Hai cánh của nó giống như thần binh bảo đao, sắc bén vô cùng. Tất cả những thanh đao kiếm giương cao chỉ trong chớp mắt đều bị cắt đứt một nửa, rơi hết xuống đất. Long Bảo Bảo gầm lên một lần nữa, vang rền như tiếng sấm, dường như muốn cảnh cáo mọi người không được hành động một cách ngông cuồng. Sau đó nó bay thẳng lên cao, dừng lại trên bầu trời của quảng trường nhìn xuống đám đông. Giọng Thần Nam vang vọng xuống phía dưới: “Các người có phải vẫn còn muốn bao vây tấn công ta?” Đào Nhiên tay run run chỉ về phía Thần Nam, giọng căm hận nói: “Thần Nam! Ngươi đừng quá đắc ý! Đợi vết thương bình phục hoàn toàn ta sẽ tới Sở quốc lấy mạng ngươi!” Thần Nam cười nhạt nói: “Ngươi có ấm đầu không vậy? Tình hình như thế này mà không mau tránh đi, lại còn đứng đó mà khoác lác! Đúng là tự tìm tới cái chết! Thần mỗ mặc dù không phải là kẻ đại gian đại ác nhưng cũng tuyệt đối không phải là một tiên quân tử ngốc nghếch cổ hủ. Ta tuyệt đối không để lại mầm họa cho mình, lão thất phu ngươi hôm nay chết chắc rồi!” Tiều Long chồm xuống dưới theo ý của Thần Nam, giống như tia chớp lao thẳng xuống phía Đào Nhiên. Thần Nam giơ tay phải chém xuống. Một đạo kim sắc quang mang trong chớp mắt chém Đào Nhiên thành hai đoạn. Tuyệt thế cao thủ tiếp cận với Ngũ Giai cảnh giới đã chết như vậy. Đào Nhiên đã chết mà không thể nhắm mắt. Lão đã chết dưới tay một kẻ hậu bối thực lực kém xa lão ta. Cảnh tượng bên ngoài vô cùng nhốn nháo. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện ngoài dự đoán, kinh động hết lần này tới lần khác. Tuyệt thế cao thủ đã chết trong tay một thanh niên, tất cả mọi người đều không thể nào ngờ tới được. Đúng lúc này ở phía xa vô cùng hỗn loạn, lại có một trăm cao thủ của Tiên Vũ học viện tới. Bọn họ vừa kịp chứng kiến cảnh Thần Nam chém Đào Nhiên. Những người này mặc dù đều lờ mờ hiểu được sự đáng sợ của Tiểu Long, nhưng không hề suy nghĩ nhiều, không hề biết Thánh Long không hề tầm thường. Không biết kẻ nào đã thét lên: “Giết hắn! Báo thù cho Đào tiền bối!” “Giết hắn!” “Ngăn hắn lại!” “Không được để hắn rời khỏi đây!” Vô số người rút binh khí ra, nhìn Thần Nam gào thét. Thần Nam cười nhạt: “Kẻ nào có thể ngăn cản ta?” Hắn ra lệnh cho Tiểu Long lao xuống dưới, chém ra hết đạo kiếm khí này tới đạo kiếm khí khác. Những đoạn đao bay tới tấp, máu tươi bắn ra, rất nhiều kẻ kêu gào đều bị kiếm khí xuyên qua người, chết tươi. Đồng thời trong lúc này, Tiểu Long dường như đã tức giận, há miệng phun ra một tia chớp cực lớn. Mười mấy người trên quảng trường hóa thành cát bụi. Thực lực đáng sợ như vậy đừng nói tới những người trên mặt đất mà ngay cả Thần Nam là người có chút hiểu về nó cũng khinh ngạc há hốc mồm. Những người còn lại đều sợ hãi kinh hồn bạt vía không dám la hét nữa. Thần Nam sau khi hết kinh ngạc, cưỡi Tiểu Long bay thẳng lên trên cao, hướng xuống bên dưới thét: “Trận chiến ngày hôm nay, mọi người đều đã thấy. Thị thị phi phi, trong lòng mọi người đều biết! Thần Mỗ không muốn nói nhiều, bây giờ ta cần phải rời khỏi đây, có ai muốn giữ ta lại không?” Trên quảng trường tất cả đều im bặt. Cả viên tướng quân tới báo thù cho con trai kia và đám đông cao thủ của Tiên Vũ học viện, tất cả đều không nói lời nào. Lúc này đây thực lực đại diện cho tất cả. Một người một rồng đã uy hiếp hàng nghìn người! Không một ai dám đáp lại Thần Nam cười lớn, cưỡi Tiểu Long bay xa trên không. o0o Trận chiến ở đô thành Tấn quốc, Thần Nam uy danh vang khắp đại lục. Chỉ trong khoảng thời gian vài ngày, tin tức đã truyền tới mọi ngóc ngách của đại lục. Phẫn nộ giết ác thiếu, phi đao giết rồng, một mình chống lại hàng nghìn quân binh, Nghịch Thiên Thất Ma Đao giết chết tuyệt thế cao thủ, tin tức dồn dập khiến cho uy danh của Thần Nam lên đến cực điểm, trở thành tâm điểm thu hút sự chú ý của mọi người. Sát nhân Ma vương, Dục huyết Tu La, các danh hiệu này đều được gán cho hắn. Sở quốc Hộ quốc Kỵ sỹ Thần Nam trở thành nhân vật huyền thoại số một trong giới tu luyện của tầng lớp thanh niên. o0o Thần Nam huyết chiến Khai Nguyên thành đã qua đi mười ngày, giới tu luyện vẫn còn bàn luận về đại chiến ngày hôm đó. Công pháp huyền tà của Nghịch Thiên Thất Ma Đao khiến cho mọi người phải suy nghĩ, là tâm điểm bàn luận của giới tu luyện. Thân ngoại hóa thân, thất trọng ma ảnh, sát nhân vô hình khiến cho người chết sống lại. Ma công huyền kỳ này khiến cho những lão nhân của rất nhiều môn phái đã quy ẩn nhiều năm phải chấn động. Bọn họ đều xuất quan, thăm dò tình hình cụ thể xảy ra ngày hôm đó. Thân ngoại hóa thân là khả năng đặc biệt mà nhiều cao tuyệt thế cao thủ của đông phương nghiên cứu cả đời cũng không thể tìm ra, tuy nhiên lại xuất hiện trên người một thanh niên chỉ khoảng trên dưới hai mươi tuổi. Điều này không thể không khiến cho người ta kinh ngạc. Sau khi võ giả đông phương tu luyện tới Cực Chí cảnh giới, thể chất sẽ thay đổi. Lúc này có thể xuất hiện một số khả năng đặc biệt, ví dụ như Thiên Nhãn Thông, thân ngoại hóa thân… Nhưng điều này cần có công lực tuyệt thế, cần có võ học tinh thông. Căn bản không có đường tắt để đi. Tuy nhiên, sự xuất hiện của Thần Nam dường như đánh đổ lý luận này. Hắn với thân phận là Tam Giai võ giả, sử dụng Nghịch Thiên Thất Ma Đao, Thất Ma Đao hóa thành Thất Trọng ma ảnh, mặc dù không phải là thân ngoại hóa thân chính tông nhưng khác biệt cũng không đáng là bao. Rất nhiều người tinh thông võ học rất muốn biết rốt cuộc làm sao hắn lại làm được. Nếu như thông hiểu được huyền môn kỳ công mới mẻ này, thực lực của võ giả đông phương không chừng có thể tăng lên rất nhiều. Điều họ không hề nghi ngờ chính là thần công này, khi thi triển sẽ dẫn đến tình trạng thập tử nhất sinh, bình thường thì chẳng có ai tình nguyện thi triển cả. Không chỉ những người tu luyện của phương đông bị chấn động mà ngay cả giới tu luyện của phương tây cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên về năng lực của Thần Nam. Chỉ là một võ giả thanh niên cấp thứ ba của đông phương mà đã giương cung bắn chết Thiên Long, chém đôi Ngũ Giai tuyệt thế cao thủ. Điều này khiến bọn họ cảm thấy bất khả tư nghị. Gần một trăm năm nay, giới tu luyện đông phương gần như suy yếu. Người tu đạo rất ít xuất thế, giới võ giả hầu như không xuất hiện những nhân vật kinh thiên động địa. Ở phương tây thì ngược lại. Ma pháp và vũ kỹ (kỹ thuật chiến đấu) phát triển phồn vinh, các học viện mọc lên như nấm. Những Long kị sỹ dũng mãnh, những Ma pháp sư đáng sợ, thế hệ sau đều mạnh hơn thế hệ trước. Tuy nhiên trong hai năm gần đây, đông phương xuất hiện không ít thanh niên võ giả dũng mãnh, lại thêm Thần Nam cùng với Nghịch Thiên Thất Ma Đao uy danh xuất thế. Giới tu luyện phương tây dường như nhìn thấy sự phục hưng của của võ thuật đông phương. Điều này khiến bọn họ cảm thấy lo lắng. Thần Mộ - Quyển 7: Dục Huyết Tu La Chương 20: Kiếp Hậu Dư Ba Dịch giả: MTQ Biên tập: dangxuan Tàng Thư Viện: www.tangthuvien.com Giới tu luyện phương tây không thể nào quên được, từ xa xưa, họ đã từng vô cùng huy hoàng. Trong quá khứ, giới tu luyện đông, tây không ít lần xung đột, trong đó có một số cơn ác mộng mà bọn họ không thể nào quên được. Trong số những người tu luyện, đáng sợ nhất không phải là những người tu luyện phương đông thần bí, không phải là những ma pháp sư phương tây kỳ bí, cũng không phải là những Long kị sỹ mạnh nhất của phương tây, mà là những võ giả tuyệt đỉnh của phương đông. Loại cao thủ tuyệt thế này đều dựa rất nhiều vào khả năng đặc biệt thân ngoại hóa thân không theo những góc độ lý luận thông thường Những võ giả phương đông tu luyện tới cảnh giới cao nhất, da thịt của họ quá nửa đều đạt tới cảnh giới kim cương bất phôi, đao khí của nhân gian đều không thể làm họ bị thương. Ngoài ra khi võ công đạt tới cảnh giới đó, đã có thể giống như ma pháp sư, người tu đạo trực tiếp kiểm soát nguyên khí thiên địa. Cộng với hàng loạt những điều chưa được biết, có thể nói những võ giả tuyệt thế đạt tới cảnh giới này dường như là thiên hạ vô địch, là cơn ác mộng của tất cả tu luyện giả. Sự xuất hiện của Thần Nam giống như hiệu ứng hồ điệp, khiến cho giới tu luyện phương tây cảm thấy vô cùng bất an. Rất nhiều người cho rằng võ học phương đông vẫn chưa suy yếu sắp sửa lại huy hoàng, thời đại đông phương võ giả lại vùng lên sắp tới rồi! Thần Nam hoàn toàn không thể biết rằng ảnh hưởng của huyết chiến đô thành Tấn quốc lại lớn đến như vậy. Nó không chỉ dấy lên một đợt sóng lớn trong giới tu luyện đông phương mà còn chấn động mạnh mẽ tới giới tu luyện phương tây. Mặc dù võ công của hắn còn xa mới tới được liệt vào danh sách tuyệt đỉnh cao thủ nhưng tên tuổi của hắn đã được rất nhiều tu luyện giả tài giỏi biết tới. Lúc này Thần Nam đang ngâm mình trong suối nước nóng, nhắm đôi mắt lại, cảm giác thoải mái lan khắp cơ thể, thần thái thư giãn. Nơi hắn sống là một khe núi phong cảnh tuyệt đẹp, mặc dù đã là thời tiết đầu mùa thu nhưng cây cỏ trong cốc vẫn rậm rạp tốt tươi. Cánh đồng cỏ phía đông điểm xuyết mấy bông cúc hoang, xem ra thật tươi đẹp. Phía tây là một đám trúc xanh biếc, trong lành và tĩnh mịch. Suối nước nóng nằm ở giữa cốc, khí nóng bốc lên ngùn ngụt, khói lượn lờ, nhẹ nhàng bay từ trong cốc ra ngoài. Thần Nam ở trong suối nước nóng thư giãn cơ thể, cảm giác toàn thân vô cùng thư thái. Mặt hắn tươi cười nhìn theo Tiểu Thần Hi đang chạy qua chạy lại ở trong cốc. Lúc này Tiểu Thần Hi đang đuổi theo mấy cánh bướm sặc sỡ ở trong đám hoa. Do trời đã lạnh hơn, những con bướm sặc sỡ đã không còn nhạy bén, đã bị Tiểu Thần Hi bắt được một con. Cô bé vui mừng vừa nhảy vừa kêu lên. Long Bảo Bảo vừa từ trong suối nước nóng bò lên, lúc này đang mãn nguyện nằm trong một đám hoa cúc, chớp chớp đôi mắt lớn, có chút hứng chí nhìn theo Tiểu Thần Hi vừa nhảy vừa reo. Trong cốc cảnh tượng thật hài hòa, ấm cúng. Hôm đó sau khi Thần Nam mang theo Tiểu Thần Hi rời khỏi đô thành Tấn quốc, Long Bảo Bảo bay theo hướng tây. Hắn vốn dĩ định lập tức trở về Tự Do chi thành. Nhưng vừa vào tới biên giới Sở quốc, sau khi đã suy nghĩ một hồi, hắn quyết định tìm một nơi yên tĩnh để lánh đi một thời gian, xem xem “hướng gió” tiếp theo như thế nào? Hắn làm như vậy là cũng có những lý do nhất định. Hắn ở đô thành Tấn quốc đã giết mấy công tử con nhà giàu, chống lại quân đội quốc gia, chém chết cao thủ tiền bối của Tiên Vũ học viện. Hàng loạt những việc đổ máu đó đều là do hắn làm, Tấn quốc không thể nào dễ dàng buông tha được. Lúc đó Tấn quốc vẫn còn chưa biết hắn sớm đã không còn là Hộ quốc Kỵ sỹ của Sở quốc, nếu như bọn họ tới Sở quốc đòi người, Sở quốc sẽ phản ứng như thế nào? Tấn quốc cuối cùng sẽ có hành động gì? Thần Nam nghĩ trước tiên nên quan sát hướng phát triển của sự việc. Mặc dù Dương Lâm nói Thần Phong học viện tuyệt đối không có ác ý gì với hắn, hơn nữa lại còn tận lực bảo vệ sự an toàn của hắn nhưng lúc này hắn không thể hoàn toàn tin vào người khác. Nơi đây cách đô thành Sở quốc không tới một trăm dặm, là một dãy núi nổi tiếng của Sở quốc, phong cảnh tuyệt đẹp, cảnh sắc say đắm hồn người. Thần Nam rất lo là quá nhiều cảnh đẫm máu để lại một bóng đen trong tim Tiểu Thần Hi nên đã chọn một nơi phong cảnh đặc biệt tươi đẹp để an dưỡng. Tuy nhiên không ngờ là khả năng chịu đựng tâm lý của Tiều Thần Hi rất mạnh. Thảm cảnh xảy ra ngày hôm đó dường như không để lại ấn tượng không tốt gì cho cô bé. Cô bé vẫn ngây thơ hoạt bát như ngày trước. Ngoài ra, Thần Nam phát hiện ra một số điều rất đặc biệt. Tiểu Thần Hi ngày hôm đó bị vấp ngã mấy lần, chân tay đều xây xát chảy máu, nhưng chỉ trong vòng nửa ngày, những vết thương nhỏ bé đều đã biến mất. Trên người cô bé không hề để lại một vết sẹo nhỏ. Má cô bé bị cô ả xinh đẹp kia beo thâm tím, sưng lên cũng chỉ một canh giờ là hồi phục lại như cũ, lại trở nên láng mịn không một vết tích. Hắn chỉ còn có thể than thở Tiểu Thần Hi bẩm sinh kỳ lạ, đây là thể chất mơ ước trong mộng của những người tu luyện. Thần Nam từng hỏi cô bé có muốn tập võ hay không, nhưng nằm ngoài dự liệu của Thần Nam, cô bé không hề có hứng thú với chuyện này. Hắn đành gượng cười. Hắn không muốn ép cô bé làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần cô bé vui là được. Qua hai ngày, Thần Nam đi rất nhiều nơi nghe ngóng đã nghe được một tin tức đáng kinh ngạc. Tấn quốc quả thật phái người tới Sở quốc đòi người, cứ đòi giao sát nhân ma vương Thần Nam giao cho Tấn quốc, giết chết để tế người đã chết. Nhưng hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Thần Nam, Sở quốc một mực từ chối, hơn nữa lại kịch liệt khiển trách Tấn quốc không có chút pháp luật kỷ cương, đô thành của một nước lại bị một tên ác thiếu quấy nhiễu, thiếu chút nữa khiến Hộ quốc Kỵ sĩ của Sở quốc gặp nạn. Sở quốc là một trong những nước lớn mạnh ở phương đông, lại hết sức bảo vệ Thần Nam như vậy, khiến cho Tấn quốc một nước nhỏ bé không biết phải làm thế nào. Dựa vào sức mạnh chính thức để bắt Thần Nam ở đại lục chắc chắn là không được. Nếu như âm thầm phái cao thủ tập kích ám sát, rất có thể dẫn tới sự báo thù của Sở quốc. Cuối cùng Tấn quốc tuyên bố tuyệt đối không thể bỏ qua cho hung thủ nhưng thực chất đã cho qua chuyện. Thần Nam nghe xong vô cùng kinh ngạc, hắn không hiểu tại sao Sở quốc lại ra mặt giúp một kẻ phản quốc như hắn lại còn đã cật lực bảo vệ hắn. Điều này khiến hắn nghĩ nát óc cũng không hiểu. Hôm Thần Nam phản bội Sở quốc, đại náo đô thành Sở quốc, khiến cho hoàng đế Sở quốc Sở Hãn canh cánh trong lòng. Nếu như không phải lão yêu quái xuất hiện Sở Hãn đã sớm có hành động rồi. Lúc đầu Thần Nam làm loạn như vậy, Sở Hán vốn cũng định thuận theo lòng người, theo Tấn quốc phái người đi truy sát Thần Nam. Nhưng không ngờ, đúng lúc quan trọng này, ông ta nhận được một bức thư tay của lão yêu quái. Trên thư có viết mấy câu khiến cho ông ta không thể không thay đổi chủ ý. Lời của lão yêu quái rất đơn giản, chỉ có mấy từ: "Người này theo ta rất quan trọng, phải tận tâm tận lực bảo vệ hắn!" Sở Hãn đọc xong bức thư này, im lặng hồi lâu, ông ta biết rằng người lão yêu quái nói là Thần Nam. Ông ta không hiểu tại sao lão yêu quái lại hết lần này đến lần khác bảo vệ hắn. Công chúa trưởng Sở Nguyệt cũng có suy nghĩ. Nàng là một người tu đạo, đối với những tin tức bí mật trong giới tu luyện cũng có chút hiểu biết. Nàng có một điều phỏng đoán lờ mờ nhưng cũng không dám khẳng định.
|