Quyển 6 chương 3 : Long Kỵ Long Dịch giả :
waa123 Biên dịch :
minhdran Biên tập :
dangxuan Dưới bầu trời xanh với từng đám mây bay, mười người cưỡi trên bốn con rồng cấp tốc phi hành trong không trung, để lại đằng sau những âm thanh náo động. Trong mười người này có ba là Long kỵ sĩ, sớm đã quen với tốc độ trăm dặm chỉ trong nháy mắt này. Những người còn lại đều là lần đầu ở trên cao ngàn mét, trong lòng khó tránh được chút hồi hộp.
Sau nửa canh giờ, mọi người cũng dần thích ứng với loại tốc độ này, hơn nữa lại cảm thấy thích loại cảm giác kích thích mới mẻ. Mỗi người đều hưng phấn phi thường, cúi nhìn bao quát đất trời sông núi, cả thế giới như nắm trong lòng bàn tay.
Ba con Phi long phi hành cực nhanh. Mọi người đều thấy Tiểu Long đang bay lắc lắc lư lư, đều cho là nó còn quá nhỏ, khả năng là theo không kịp ba con Phi long đã thành niên kia.
Không tưởng được tốc độ của Tiểu Long như điện, chớp mắt cũng đã lướt qua ba phi long bắt đầu vượt lên dẫn đầu. Nó chân chính triển khai hai cánh phi hành thì vô cùng vững chắc, lại không còn một tí cảm giác lóng ngóng nực cười nào nữa. Nếu như không vì Thần Nam vội vàng ra lệnh bắt nó chậm lại, nó có khả năng trong chớp mắt bỏ lại ba con phi long không còn tung tích.
Mọi người nhìn thấy nhãn thần của Tiểu Long lần này lại phát sinh biến hoá. Tên tiểu gia hoả này hiện tại đơn giản chính là báu vật. Long Vũ chợt có ý nghĩ khác lạ, muốn một cước đá Thần Nam bay xuống, lệnh cho Tiểu Long “bỏ tối sang sáng”.
Bay qua núi cao, vượt qua bình nguyên, mọi người nhanh chóng cũng ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn trong Thiên Nguyên đại lục, tiến nhập vào Sở quốc. Nhìn mặt trời đỏ đang lặn xuống phía tây, mọi người quyết định tìm một khách sạn ở lại, hôm sau đi tiếp.
Sở quốc và Thiên Nguyên đại lục rất gần nhau, chỉ trong cùng một dãy núi, nhưng khí hậu hoàn toàn không giống nhau. Những ngọn núi ở Tội Ác chi thành có khí hậu cực kỳ dị thường. Tại các núi lớn, màu xanh bốn mùa không thay đổi, không có nóng lạnh thay đổi mà bốn mùa đều là mùa xuân. Lúc này, ở Sở quốc cũng bắt đầu sang thu, màu xanh tuy vẫn còn, nhưng cũng đã lộ rõ một chút thu ý.
Trong thời gian nửa ngày mà gặp hai loại thời tiết, mọi người không kìm được cảm giác thích thú đối với thời tiết ở đại lục. Sống mãi ở đó thì chẳng nhận ra sự thay đổi nào nào nhưng khi đi khỏi mới vô tình nhận ra là mùa thu đã tới.
Để tránh kinh động đến người khác, mọi người dừng lại bên ngoài một toà tiểu trấn không được phồn hoa ở phía dưới. Ba Long kỵ sĩ lệnh cho ba con Phi long bay đến sơn lâm tự tìm thức ăn. Trong lúc mục quang của mọi người nhất tề nhìn về hướng Tiểu Long thì Long Bảo Bảo nháy nháy đôi mắt sáng lớn, lộ ra thần sắc vô tội, thế nào cũng không chịu rời đi, trái lại còn muốn cùng với mọi người tiến vào trong tiểu trấn.
Tiểu Long khả ái như muốn theo người. Mọi người không ngờ, nhìn thấy bộ dạng uỷ khuất của nó, chẳng ai nỡ để nó ở lại bên ngoài hoang dã này, cuối cùng mang theo nó tiến vào tiểu trấn.
Tiểu Long vô cùng cao hứng theo sau mọi người, lắc lư tiến vào tiểu trấn. Trên đường đi mọi người đều dừng lại nhìn, cũng vì người ở trong đó thấy qua rồng là sinh vật đẳng cấp cao siêu, Tiểu Long xuất hiện ở toà tiểu trấn xa xôi này lập tức tạo nên những tiếng xì xầm, nhiều người muốn đến quan sát.
Thấy mọi người luôn luôn chăm chú nhìn, Tiểu Long lúc đầu không hiểu ý, sau lại dần dần lộ ra sắc mặt bất mãn, nhẹ lấy cái đầu rồng to lớn dò xét qua lại, doạ ít bách tính vì thế bỏ chạy cũng có ít trẻ nhỏ oa oa khóc lớn.
Nhìn thấy mọi người kinh hoàng, nó lộ ra thần sắc hưng phấn thiếu điều muốn tiến vào đám đông náo loạn một trận, may mà được Thần Nam giữ lại sừng rồng.
Nhìn thấy Long Bảo Bảo giống như một tiểu hài tử mọi người không nhịn được mỉm cười.
Kết cuộc cũng tìm được một khách sạn vừa ý, mọi người đều hướng tới đó mà đi, theo sau là tiểu long. Trong lúc phục vụ của khách sạn nhìn thấy ở phía sau mọi người là con vật to lớn thiếu chút bất tỉnh, vội vàng lùi lại, miệng lắp ba lắp bắp nói: “Khách quan ngài... các ngài...”
Khải Văn nhanh chóng tiến lên phía trước nói: “Không nên sợ hãi! Đấy là một con rồng nhỏ không thể làm hại người nào đâu.”
Người phục vụ nhìn thấy nhóm người trẻ tuổi, nam thì anh tuấn khôi vĩ, nữ thì kiều diễm mĩ lệ, một điểm cũng không giống người xấu, liền yên tâm trở lại. Anh ta tránh Tiểu Long, giúp mọi người đăng ký, một lúc mà sau đi đầu đưa mọi người hướng về hậu viện.
Mười người mở ra năm căn phòng, hai người một phòng. Thần Nam lựa chọn cùng với Quan Hạo một phòng. Trong số ít người ở tại đây chỉ có hắn là quen thuộc nhất.
Tiểu Long nghỉ trên một bãi cỏ ở bên ngoài. Tuy nó muốn ở cùng một chỗ với Thần Nam nhưng thân rồng quá to lớn nếu miễn cưỡng đẩy vào trong phòng chỉ sợ cả phòng ốc đều phải đổ sập.
Vào lúc ăn tối thì Thần Nam từ bao đồ trong tay lấy ra một củ nhân sâm đã thành hình, đưa vào miệng của Tiểu Long. Tiểu Long vui mừng nuốt ngay, mà sau đó nhắm mắt lại nằm trên bãi cỏ không động đậy.
Mọi người rất ngạc nhiên. Long Vũ theo đó mà nghĩ, nói: “Tiểu Long giống như đang luyện hoá dược lực củ nhân sâm gần trăm năm ấy, khó trách tiểu gia hoả này thực lực khó lường, nếu là ngày ngày ăn loại vật này nó sớm muộn sẽ đột phá cảnh giới Thánh long."
Cảnh giới Thánh long đột phá đương nhiên là tới cảnh giới Thần long trong truyền thuyết.Ngoài truyền thuyết ghi lại thì Thần Long rất ít hiện thế.
Thần Nam hiểu rất rõ thực lực của Tiểu Long. Theo Phó viện trưởng giảng giải nó là Thánh long cường đại nhất của Thần Phong học viện ngàn năm trở lại. Nếu như nó có thể đột phá cảnh giới Thánh long thì lão ta cũng không ngạc nhiên.
Người bình thường cũng là không khả năng hoàn toàn luyện hoá dược lực của linh dược nhưng Thánh long cường đại nhất định khả dĩ làm được. Tiểu Long ở lại Thần Phong học viện không đi, không cần phải hỏi lại, chính là nhìn vào dược khố của học viện. Có linh dược giúp đỡ nó tu luyện sự để nâng cấp sẽ đỡ tốn công sức hơn nhiều.
Thần Nam tự nhủ: “Khó trách Long Bảo Bảo tại Thần Phong học viên bề ngoài lại trẻ con như vậy. Đó chính là một tiểu ma đầu dù sao cũng không chịu đi khỏi, nguyên lai là như vậy.”
Mọi người không thích sự ồn ào lớn tiếng trước viện, không ra phía trước ăn cơm, để phục vụ của khách điếm ở bên cạnh vườn hoa phía hậu viện bày ra một cái bàn lớn, mười người ở hậu viện được phục vụ ăn tại chỗ.
Thần Nam, Quan Hạo mấy người đương nhiên không khỏi uống rượu rồi. Mấy nam nhân trên bàn cùng nhau trao đổi ánh mắt, không hẹn mà đều bắt đầu hướng về nữ sinh mời rượu. Kết quả làm cho Long Vũ mấy người một trận mắng vui, mắng bọn họ không có hảo tâm.
Khi hương rượu trong viện bắt đầu từ từ lan toả ra sau, đôi mắt to của Tiểu Long liền mở ra, khệnh khạng bước tới bàn ăn. Long Vũ rõ ràng đối với nó thương yêu vô cùng, lấy nửa con gà nướng đưa cho nó. Tiểu Long ngoác mồm nuốt ngay.
Tiểu Long lần đầu ăn thức ăn chín cảm giác mùi vị thơm ngon vô cùng, hai mắt phát sáng, “ ô ô” kêu liên tục.
Thần Nam cười hắc hắc nói: “Long Bảo Bảo đừng vội! Ta giúp ngươi ăn thứ này." Hắn vẫy tay gọi phục vụ gần đấy lại, nói: “Một lợn, một dê, một ngỗng, mau đem lên cho ta, trực tiếp cho tiểu gia hoả này ăn no thì thôi!”
Phục vụ ngầm tặc lưỡi: "Thằng cha này thật là người có tiền, tên “tiểu gia hoả” này mà ăn cho đến lúc no rồi thì khách sạn khẳng định có thể một lúc phất lên được."
Chín người bên cạnh nhìn Thần Nam đầy ngạc nhiên, không ngờ rằng hắn cùng Phó viện trưởng có thù như vậy, lại cho Tiểu Long “ăn to uống lớn”, khi về đến Phó viện trưởng báo cáo tài vụ thì lão đầu tử không khóc không được rồi.
Tiểu Long đối với Thần Nam “ y y nha nha” nói không dừng, dáng vẻ rồng cười làm cho đôi mắt lớn díp lại thành một đường khâu nhỏ.
Mọi người ở bên cạnh vườn hoa chén to chén nhỏ. Tiểu Long ở bên cạnh cũng bắt chước làm theo, không ăn thì cũng hát hò. Sau khi tiêu diệt được ba con heo, năm con dê nướng, mười mấy con ngỗng nướng thì nó làm như lưu luyến, không nghĩ kết thúc tàn cuộc.
Nó lại lấy mắt nhìn về hướng chén rượu trong tay mọi người, Long Vũ nhìn thấy biết là cần phải ngăn lại, nàng nói với Tiểu Long: “Tiểu gia hoả, đó là không phải vật tốt, ngàn vạn không nên uống...”
Thần Nam ngắt lời cô ta, nói với Tiểu Long: “Long Bảo Bảo muốn nếm thử không?”
Tiểu Long gật gật đầu trông đợi, trong mắt nổi lên sắc hưng phấn.
Thần Nam để nó há miệng, sau đó cẩn thận đổ từng chút một vào trong miệng nó. Hắn không dám đổ mạnh, sợ Tiểu Long không chịu được sẽ đại phát cuồng tính, làm loạn hết lên.
Ngoài suy nghĩ của mọi người, Tiểu Long há miệng rồi lại há tiếp, cuối cùng gật đầu liên tục, đưa hai chân trước ra ôm lấy vò rượu trên bàn sau đó bắt đầu uống ừng ực.
Mọi người trợn mắt há mồm. Đấy là rồng sao? Không ngờ có thể có được trình độ uống rượu như vậy.
Thần Nam lại vẫy tay về hướng phục vụ nói: “Mang rượu đến đây! Tiếp ngay cho tiểu gia hoả này uống đến thoả mãn mới dừng.”
Hỏa kế bên cạnh sớm đã ngẩn người, mãi một lúc sau tỉnh lại hướng tới tiền viện chạy đi.
Lần này Long Vũ, Quan Hạo, Khải Văn bọn họ nhìn Thần Nam trong mắt biến đổi. Cái gã này rõ ràng đang dạy Tiểu Long toàn điều xấu.
Long Vũ không nhịn được nói: “Bại hoại! Ngươi sao có thể làm vậy? Tiểu Long quá khả ái, ngươi... tự nhiên lại đi dạy nó uống rượu! Không thể để nó ở gần ngươi, nếu tập tính lưu manh của ngươi lại truyền cho nó, nó sớm muộn cũng biến thành một con rồng có vấn đề, không thể để ngươi lại tiếp tục làm hại nó.”
Cô ta đến bên Tiểu Long, vẫy vẫy tay nói: “Tiểu Long đến trong đây với ca ca, không nên lại đi theo người xấu xa này.”
Tiểu Long chớp chớp đôi mắt to nhìn nàng.
Thần Nam cười hắc hắc nói: “Dám phá quan hệ của ta cùng Long Bảo Bảo, một người nữ nhân lại muốn làm ca ca của nó. Nó chỉ có thể là tiểu đệ của ta. Ta nghĩ cô muốn gần gũi nó cũng khả dĩ, hãy làm tiểu muội của nó nhé. Hắc hắc, Tiểu Long ngươi cảm thấy đề nghị đó như thế nào?”
Càng làm cho mọi người nhịn không nỗi chính là Tiểu Long lại gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Long Vũ cực kỳ tức giận gần như phát cuồng, mắng: “Bại hoại! Ngươi hãy xem xem, ngươi dạy Tiểu Long thành dạng gì rồi, căn bản là một Tiểu long vô cùng đáng yêu, hiện tại đều đã biến thành tiểu vô lại rồi."
Chính tại lúc này mấy người phục vụ ôm mười mấy vò rượu ngon đến, Tiểu Long cao hứng kêu “ô, ô” liền mấy tiếng, không kịp đợi liền ôm lấy một vò rượu ngửa cổ uống.
Trong ánh mắt hiếu kỳ xen lẫn kinh ngạc của mọi người, Tiếu Long uống như trâu, chỉ loáng sau hơn chục vò rượu đã sạch bách, cuối cùng nghênh nghênh ngang ngang đi đến bãi cỏ ngã bịch một tiếng xuống mặt đất.
Cuối cùng mọi người cũng ăn xong cơm chiều. Mỗi người tự quay về trong phòng của mình.
Đêm hôm ấy, Thần Nam mơ một giấc mộn thật buồn cười, hắn thấy sau khi Tiểu Long quay về Thần Phong học viện, ngoài việc tiếp tục hướng về phó viện trưởng yêu cầu linh dược, chỉ sợ sau này mỗi ngày đều muốn cả rượu thịt, nhất định làm phó viện trưởng đau đầu không ngừng.
Ngày thứ hai trong lúc mọi người chuẩn bị lên đường thì xuất hiện một vấn đề. Tiểu Long ngày hôm qua uống rượu quá độ, đến sáng thì vẫn chưa tỉnh hẳn, trên đường đi xiêu bên phải vẹo qua bên trái, không giống ngày hôm qua nghênh nghênh ngang ngang, bước đi tập tễnh trông hoạt kê. Hiện tại nó lắc lư càng lúc càng lớn làm người lo sợ, phảng phật lúc nào cũng có khả năng té xuống mặt đất.
Ra khỏi tiểu trấn, ba long kị sĩ ngẫng đầu kêu lớn, triệu hồi phi long của mình. Trong lúc mọi người nhảy lên phi long thì Thần Nam âm thầm kêu khổ, với loại trạng thái này của Tiểu Long nếu là bay lên, trời biết nó có “ khiêu vũ”, “ đầu lộn ngược”.
Hắn khẩn trương nhảy đến hai vai của Tiểu Long, sau đó nói nhỏ: ”Long Bảo Bảo ngươi hiện tại bộ dạng thế này có thể phi hành được không?”
Tiểu Long miệng vẫn còn mùi rượu, quay đầu gật gật đầu với hắn, sau đó bay lên trời.
Tim Thần Nam như muốn vọt ra ngoài, hai mắt mở lớn, khẩn trương bò đến nơi cổ của nó, nắm thật chặt vào hai sừng của nó.
Chín người nhìn thấy tình trạng của hắn liền cười lớn.
Lúc bắt đầu Tiểu Long bay rất ổn định, nhưng sau đó dần dần mất cân bằng, trên không trung chợt lên chợt xuống, lảo đảo sang hai bên.
Thần Nam sắc mặt trắng bạch, nếu là từ độ cao mấy nghìn mét rơi xuống, cho dù hắn công lực có thông thiên thì cũng thành bùn nát.
Hắn hướng về phía trước la lớn: “Uy, các người đợi đã, ta không thể lại ở trên thân của Tiểu Long rồi, cho ta một chổ, ta chuyển sang phi long.”
Chín người phía trước trên mặt lộ ra tiếu ý, đồng thanh nói: “Không được.”
“Làm ơn, các vị đại ca, các vị đại tỷ, các người có hay không có nhân tính vậy? Hiện tại không phải là lúc để cười đùa, nếu như thế này mà rơi xuống thì còn gì là mạng người?”
Long Vũ cười nhẹ nói: “Ngươi ngoan ngoãn theo sau ca ca đi, đối với ngươi là phải như vậy, từ từ chơi đùa với Tiểu Long nhé.”
"Long Vũ ……"
"Tiểu ngũ ……"
"Long tiểu đệ ……"
"Long đại ca ……"
"Long tiểu muội ……"
"Long đại tỷ ……"
Thần Nam đối với Long Vũ xưng hô liên tục thay đổi, nhưng tất cả thì từ “ca ca” do Long Vũ tự xưng thì không có dùng đến. Cô ta tức giận cong môi nói: “Ít lại, giữ lại mấy từ xưng hô đáng ghét của ngươi đi, trừ phi ngươi để Tiểu Long theo ta, không vậy ngươi cứ ngoan ngoan theo phía sau đi.”
Chính tại lúc này Tiểu Long đột nhiên ngủ gật, hai cánh chập lại, ngừng đập cánh, giống như đang rơi xuống tự do, từ không trung rơi xuống dưới.
"A ……" Thần Nam trên không trung sợ hãi la lớn.
Chín người trên ba con phi long phía trước sắc mặt đại biến, đều hối hận vì trò đùa ác vừa rồi, thật là không nên cự tuyệt Thần Nam qua chung. Ba con phi long theo mệnh lệnh chủ nhân nhanh chóng hướng xuống dưới đuổi theo nhưng trong đó lại không đuổi kịp.
Bên tai Thần Nam tiếng gió vù vù, cuồng phong mãnh liệt làm hắn khó mà mở mắt ra được, hai tay hắn nắm thật chặt sừng của Tiểu Long, hai đùi dùng lực kẹp lấy cổ Tiểu Long.
“Long Bảo Bảo mau tỉnh lại...” Thần Nam muốn lớn giọng kêu lên, nhưng theo đó kình phong mãnh liệt thổi vào miệng hắn, hắn không thế mở miệng nói được. Hắn không thể không lắc mạnh lấy cặp sừng của Tiểu Long, sau khi nhanh chóng rơi xuống vài trăm mét, rốt cuộc cũng làm cho Tiểu Long đang hôn hôn mê mê tỉnh lại.
Tiểu Long hoang mang nhìn xung quanh, sau đó quay đầu nhìn Thần Nam híp mắt cười, cuối cùng mới từ từ triển khai đôi cánh, liền ngưng rơi xuống
.
Thần Nam thở phào một hơi, lúc này toàn thân hắn đầy mồ hôi lạnh.
Trên cao ba con phi long cũng đã đuổi kịp đến nơi, nhìn Tiểu Long tỉnh táo trở lại, trên mặt chín người cũng thở phào. Bọn họ cũng không dám ở trên không trung cười đùa nữa, mọi người quyết định nhanh chóng xuống dưới mặt đất, để Thần Nam qua cưỡi phi long mới.
Sau khi xuống đến mặt đất, một vấn đề khó khăn xuất hiện trước mặt mọi người. Tiểu Long hiện tại với bộ dạng say rượu, nếu quả để nó tiếp tục phi hành trời biết được nó có còn vận động rơi tự do nữa không? Nó phi thường có khả năng thành một thánh long đầu tiên bị ngã chết trong lịch sử. Nhưng mà nếu là chờ nó hoàn toàn tỉnh lại, chỉ sợ ít nhất phải đợi hơn nửa ngày.
Vì không muốn lãng phí thời gian, cuối cùng mọi người nghĩ được một biện pháp cực kì hoang đường, mười người cưỡi trên hai con phi long, còn thừa lại một con phi long chở Tiểu Long.
Sự tình hoạt kê này lập tức được những người trẻ tuổi sung sức này nhất trí thông qua, nguyên nhân là... mọi người đều cảm giác được cái chủ ý này thật thú vị!
Thần Nam nhẫn nại trao đổi với Tiểu Long một phen, nguyên tưởng nó sẽ từ chối quyết định đó, nhưng không nghĩ được nó lập tức trèo lên lưng một con phi long, động tác nhanh đến nỗi người khác phải tặc lưỡi.
Thần Nam có chút hoài nghi, tên gia hoả nực cười này có phải sớm cũng đã có chủ ý như vậy không, sao vừa nói với nó một nửa nó đã tự mình trèo lên lưng phi long?
Lúc Tiểu Long trèo lên lưng phi long, trong một tíc tắc con phi long đó đột nhiên rạp xuống đất nằm tê liệt, toàn thân run lên, làm cho mọi người nhận rõ được uy thế của Thánh Long.
Sau khi Tiểu Long kêu “ô ô” vài tiếng, con phi long ấy miễn cưỡng không run nữa, cuối cùng bò dậy, bình ổn hướng không trung bay lên.
Phi long dài bảy trượng cẩn thận mang Tiểu Long trên lưng, giống như rồng mẹ cẩn thận bảo hộ rồng con, người ngoài thật khó nhìn ra nó là bị cưỡng bách.
Mười người cưỡi hai con phi long không có một điểm chật chội, bọn họ nhìn Tiểu Long đang say bí tỉ một cách khôi hài, lúc này nó cũng đã ngáy lên từng đợt từng đợt.
Đợi đến khi đã ổn định, Thần Nam đối với chín người bên cạnh vẫn còn oán giận nói: “Lũ gia hoả các ngươi thật là khả ác đến cực điểm, nếu không phải ta phước lớn mạng lớn, khả năng có thể cùng Tiểu Long trở thành thần tiên rồi!”
Quan Hạo cả mặt tươi cười nói: “Chúng ta cũng biết ngươi trí dũng song toàn, anh dũng vô địch, lâm nguy không loạn, gặp biến không sợ, phùng hung hoá các, gặp nạn thành lành, bất tử bất diệt, đắc đạo thành tiên.”
“Im, lại ba hoa, quăng ngươi xuống phía dưới cho chết đi.”
Long Vũ liền cầm lấy bảo kiếm, còn bao kiếm nâng lên chỉ vào cổ Thần Nam trêu chọc: “Bộ dạng này mà lại đắc đạo thành tiên sao? Nếu mà nói như vậy, tiên giới lại không thành nơi tụ tập của lưu manh, bại hoại?”
Thần Nam đưa tay đẩy bao kiếm ra nói: “Tiểu Ngũ muội đừng nói là đùa giỡn ca ca không thành, kì thật không nên làm như vậy bởi vì muội vô luận ở đâu, vô luận ra sao thì ta đều khả dĩ “cúc cung tận tuỵ” đến chết mới thôi!”
Khuôn mặt Long Vũ nhanh chóng hồng lên, mắng: “Hừ, ngươi là cái đồ gia hoả hạ lưu vô sĩ, quả thật là lưu manh trong lưu manh, bại hoại trong bại hoại, mà da mặt lại quá dày, một con cự long đánh đến trước mặt cho đứt gân đoạn cốt.” Cô ta nhanh chóng kéo bảo kiếm của mình quay về.
"Ha ha ……" Thần Nam cười lớn.
Mấy người xung quanh mắng thầm Thần Nam “Bại hoại”, quả thật danh bất hư truyền, có thể làm cho Long Vũ lộ ra ít tư thái của nữ nhân, ấy mà bình thường khó mà tưởng tượng được.
Quyển 6 chương 4 : Chân ái vạn niên . Dịch giả :
XuongRong Biên dịch :antheonoileo Biên tập :
AkiraShiina Tới giữa trưa, Tiểu Long tên say xỉn này mới từ từ tỉnh lại, nhưng nó lại lười biếng, ở trên lưng Phi Long không muốn xuống. Tới tận khi nghe mọi người đàm luận về việc phải tìm một tửu lâu để ăn uống, nó mới nhanh chóng hạ xuống đất, hai đôi mắt to sáng rực đầy hưng phấn.
Mọi người một trận thì thào, không cần nghĩ cũng biết Tiểu Long lúc này trông mong thế nào.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của mọi người, bữa trưa Tiểu Long ăn uống điên cuồng, sau khi xơi xong một con lợn, lại chén sạch một con cừu, tiếp theo lại liên tục uống hết chục bình mỹ tửu. Đương nhiên tất cả đều là do Thần Nam dung túng cho nó, kỳ dư chín người có mặt tại đó đều có vẻ không hài lòng, rất không thoải mái, sau khi trở lại chắc chắn sẽ tìm Phó Viện trưởng phàn nàn.
Long Vũ không khỏi cảm thấy tức giận, đối với việc Thần Nam dẫn dắt Tiểu Long theo “ngã rẽ” này cực kỳ bất mãn. Nàng có ý tốt khuyên Tiểu Long uống rượu là tập quán xấu, thậm chí muốn sử dụng vũ lực để uy hiếp nó. Nhưng Tiểu Long lại chẳng quan tâm phun ngay ra một luồng hoả diễm, lập tức biến một hũ rượu thành phấn mạt, làm Long Vũ đại kinh thất sắc, nhìn tên Tiểu Long trẻ con này trong lòng cảm thấy bất an, cũng làm cho nàng ta bỏ luôn ý định sử dụng vũ lực.
Ngoài Thần Nam ra, những người khác đều ngấm ngầm cảm thấy kinh hãi. Một đạo liệt diễm nhỏ cũng lập tức làm hũ rượu hoá thành tro, sức mạnh của Tiểu Long đích thực khủng bố, lửa nó phun ra quyết không phải loại hỏa diễm tầm thường. Cho tới tận thời điểm hiện tại mọi người mới biết Tiểu Long nhỏ bé như vậy, nhưng nó thực sự có sức mạnh tuyệt đối đạt đến Ngũ giai cảnh giới.
Mọi người đang ăn uống đều kinh dị nhìn Tiểu Long, Tiểu Long liền lộ thần tình không biết gì, hai mắt vô tội nhìn qua nhìn lại mọi người.
Long Vũ đối với Thần Nam vô cùng đố kị, Tiểu Long thực sự là một bảo vật sống a, đã đi theo hắn, tương đương với việc được tuyệt thế cao thủ hộ vệ bên cạnh.
Nàng thực sự hi vọng Tiểu Long khả ái cường đại luôn luôn đi theo nàng, nàng cực kỳ muốn giành lấy Tiểu Long từ bên cạnh Thần Nam. Nhưng Tiểu Long tựa hồ không có “cảm giác” với nàng, khi nàng tỏ ra “hảo cảm”, Tiểu Long biểu lộ biểu tình mê hoặc không hiểu.
Việc làm Long Vũ không thể nhẫn nhịn nhất là khi nàng ta cẩn thận lấy thêm con ngỗng quay cho vào mồm Tiểu Long, chẳng dè nó lại dụi dụi đầu vào mình Thần Nam đầy vẻ thân thiết.
“Bại loại, ta đề xuất với ngươi một lần nữa, nếu người có thể đưa Tiểu Long cho ta, ta sẽ cho ngươi một số tiền rất lớn.”
Thần Nam chỉ có thể mỉm cười, bắt đầu cười nhạo, người nào lại có thể thực sự ra lệnh cho Tiểu Long. Mặc dù Tiểu Long bây giờ tương đối có thiện cảm với hắn, nhưng trời mới biết cái tên gia hỏa trông có vẻ ngây thơ, ấu trĩ này đáo để như thế nào.
Sau khi ăn trưa xong mười người bắt đầu nghỉ ngơi sau đó cùng khởi hành, kết quả như mọi người sở liệu, Tiểu Long uống nhiều quá, bước đi không vững, thành tên tửu quỷ danh phù kỳ thực, cuối cùng không có cách nào đành tiếp tục do phi long chở đi.
Trên đường Khải Văn thuỷ chung giữ vẻ tươi cười, hắn nhân vì vướng mắc giữa Thần Nam và Đông Phương Phượng Hoàng lại đối với Thần Nam có vẻ bất mãn. Những người khác vốn dĩ không có ấn tượng tốt với Thần Nam, hắn ở Thần Phong học viện ác danh truyền xa, nhưng trên đường đi đã nhận ra hắn đã không tệ hại như trong tưởng tượng, cơ bản đã thay đổi quan điểm đối với hắn.
Mọi người trong lúc nhàn rỗi tán chuyện, ai cũng đều hiểu rằng, Khải Văn và Thần Nam có thực lực nhất, đã đạt được tam giai chi cảnh. Quan Hạo thực lực kém nhất, hắn tu vi mới gần đạt được nhất giai cảnh giới. Những người khác trừ Long Vũ thần bí khó đoán ra, tu vi đều đã đạt đến nhị giai cảnh giới.
Tất Hạo tới tận thời điểm này mới minh bạch tác dụng của mình, đơn thuần là “pháo hôi”. Kỳ thật mỗi cá nhân đều minh bạch, trong vòng đấu quan trọng, tối hậu quyết định thắng thua phải nhờ tới những cao thủ tam giai trong đội.
Chúng nhân không biết danh tự của Thần Nam, chỉ biết hắn họ Thần. Thần Phong Học Viện có rất nhiều học sinh có thân phận đặc thù, học sinh ẩn giấu thân phận, bọn họ đã thấy nhiều trường hợp như thế, do đó trên đường cũng không có ý định truy vấn.
Thiên Nguyên Đại Lục Đông Phương, ba đại quốc chiếm lĩnh hơn ba phần tư của bản đồ phương đông, phân biệt là Sở Quốc ở phía Tây, Bái Nguyệt Quốc ở phía Nam, và An Bình Quốc ở phía Đông Nam. Giữa những đại quốc gia này không tiếp giáp toàn bộ với nhau mà được ngăn cách bởi vô số những nước nhỏ, nhưng tuyệt đại đa số những nước nhỏ lại bị phụ thuộc vào các nước lớn.
Sau khi phi hành, mọi người đi qua bầu trời của Sở quốc, đến giữa Sở, Bái Nguyệt, An Bình tam quốc là Tấn quốc. Tấn quốc mặc dù lãnh thổ có hạn, không thể so sanh với ba siêu cấp đại quốc, nhưng họ tại Đông phương có tiếng tăm nhất định.
Tại đây có rất nhiều những môn phái tu luyện cổ, trong khoảng nghìn năm trở lại đây xuất hiện rất nhiều những nhân vật kinh thiên động địa.
Nghe đồn, có người đơn độc xông vào tận Ma Pháp Thánh Địa thần bí ở Tây phương rồi nguyên vẹn trở ra; lại có người ngự Đông Phương Thần Long chu du tứ hải; có người đạt đến mức tiên cảnh, đã không còn lưu lại tại nhân gian…
Những điều đó vô hình trung biến kinh thành Tấn quốc trở thành thánh địa của giới tu luyện Đông phương, mà Tiên Võ Học Viện lại là nền tảng của đế quốc này, sức mạnh của nó có thể dễ dàng hình dung.
Xem xét bên dưới mặt đất, khiến Thần Nam vô cùng chấn kinh, trong tim từng đợt cảm xúc dâng trào mãnh liệt.
Từng ngọn núi, từng khối bình nguyên, từng con sông lớn…
Trải qua hàng vạn năm, thế giới đã có những thay đổi lớn, khi Thần Nam nhìn thấy Tấn Quốc nhất thời cảm thấy thân thuộc. Những núi non trùng điệp liên miên rõ là Thái Hành Sơn Mạch, những bình nguyên nối tiếp nhau đúng là Cửu Châu bình nguyên, những dòng đại hà mênh mông chính là Tây Tử Hồ Thuỷ...
Tất cả chứng minh đó chính là cố quốc của hắn…. Hoa Hạ cổ quốc hiện nay.
“Đây thực là… thực là Hoa Hạ ư?!” Thần Nam tự nói, hai mắt hắn nhòa dần.
Hắn khi còn ở Sở Quốc Hoàng Cung đã tra đủ các cổ tịch, hằng mong tra ra Hoa Hạ quốc vạn năm trước cuối cùng là tại khu vực nào hiện nay. Nhưng hắn không tìm thấy chút gì liên quan hoặc có ý nghĩa liên tưởng đến “Hoa Hạ” hai ký tự đấy cũng không tìm thấy nốt.
Đối chiếu với ký ức, hắn biết Hoa Hạ cổ quốc chính là trung tâm của Tiên Ảo Đại Lục, sau hàng vạn năm vật đổi sao dời, hắn không biết đã phát sinh những biến cố kinh thiên động địa nào, không biết có thể tìm thấy chút quá khứ thân thuộc nào tại đây không.
Tựa hồ trong cõi mông lung đã có chú định, nếu không đi qua Tấn quốc, hắn đã không phát hiện ra vùng đất mẹ Hoa Hạ, hình thù đất đai đúng thật biến hoá quá lớn, nhưng hắn vẫn nhận ra.
Thần Nam không quá hoài niệm về cố quốc, sở dĩ hắn muốn tìm di tích của Hoa Hạ, bởi vì trái tim của hắn thuỷ chung tồn tại nuối tiếc, hắn muốn đến nơi đã xẩy ra mọi thứ, truy tìm lại uý tịch.
Hắn lại nghĩ đến một vạn năm trước, ngày hắn và Vũ Hinh ly biệt, hắn cả đời không sao quên được.
Dưới bầu trời u ám, những hạt mưa nhỏ theo gió rơi xuống, hàng trăm đoá hoa sắc màu điêu linh, lạc hoa rã rời…
Vũ Hinh trăm mạch đứt đoạn sau khi được tuyệt thế cao thủ Thần Chiến nghịch thiên cải mệnh cho, mỗi bước mỗi quay đầu nhìn đi sâu vào Bách Hoa cốc, dung nhan tiều tuỵ đó, dáng lưng thê mĩ đó, cái liếc nhìn cuối cùng đầy sầu thương đó…
Trong giây phút ấy Thần Nam trong tim có thiên ngôn vạn ngữ, hắn đã mở miệng, nhưng lại không nói được lời nào. Hắn đưa hai tay ra phía trước cố sức quơ nắm, tựa như những tưởng có thể nắm giữ lại thân ảnh xa xăm đó, nhưng hắn có thể nắm bắt được gì ngoài không khí? Móng tay của hắn đâm thủng gan bàn tay, một giọt máu tươi rơi xuống nhuộm hồng trên mặt đất.
Đau! Hắn đính xác cảm thấy rất đau đớn, nhưng không phải tại tay hắn, mà là đau đớn trong trái tim hắn, vào lúc này trái tim hắn rỉ máu!
Thương tâm lớn nhất chính là sinh ly tử biệt. Khoảnh khắc đó, Thần Nam mới hiểu sinh li tử biệt có cảm giác như thế nào.
Cho dù Thần Chiến có thần công thông thiên, có khả năng nghịch thiên lưu giữ tính mệnh Vũ Hinh, nhưng bất quá chỉ là tạm thời giữ lại trong một khoảng thời gian ngắn. Có khả năng phục sinh hay không, phải phụ thuộc vào nàng, Vũ Hinh vào lúc tối hậu đã tiến vào Cổ Tiên di địa Bách Hoa Cốc.
Âm thanh thì thầm thống thiết đó tựa hồ như vang lại bên tai Thần Nam: “Đừng quá thương tâm, đứng quá đau buồn, Bách Hoa Cốc linh khí nhân uân, ta nhất định có thể khôi phục trở lại… tạm biệt, hẹn gặp lại!”
Một tiếng sét kinh thiên phía trên Bách Hoa Cỗc vang lên, một đạo lôi điện từ bầu trời u ám trực tiếp đánh xuống. Thần Chiến ngự không phi hành, bay vòng xung quanh Bách Hoa Cốc hạ xuống một trăm lẻ tám chưởng, toàn diện kích phát Cổ Tiên di lưu cấm chế, triệt để phong bế Bách Hoa Cốc.
….
Thương hải tang điền, tuế nguyệt tròn khuyết, nhưng trái tim Thần Nam tựa như đã lưu lại tại khoảnh khắc vạn năm trước đó.
Không thể quên, thực không thể quên! Nước mắt mơ hồ lăn trên hai mắt của hắn.
Phi Long đang phi hành hết tốc lực, Thần Nam đột nhiên hét lớn: ”Ta không thể quên!”
Âm thanh tựa như kinh lôi tại không trung lan ra, tam đầu phi long được một phen kinh hoảng, không tự chủ được hạ xuống, ở trên lưng phi long mọi người đều cảm thấy kinh hoảng.
Mọi người kinh hô lên, rồi nhìn Thần Nam tức giận, thực sự phát hiện hắn tại thời điểm này trên mặt đầy nước mắt, ngây ngốc đúng là mang nỗi thương tâm rất lớn.
Quyển 6 Chương 5 : Truyên Thuyết. Dịch giả :
Hoangthuong Biên dịch:
dualcpu Biên tập :HannaKid Quan Hạo nhỏ giọng hỏi: “Thần huynh, ngươi có sao không?”
Một lúc lâu sau Thần Nam trấn tĩnh lại, gạt lệ, cố dằn nén tâm trạng, nói: “Thật nguy hiểm quá! Đúng lúc đang luyện công, suýt chút nữa là tẩu hoả nhập ma, nguy hiểm quá.”
Long Vũ ngơ ngác nhìn hắn rồi mắng: “Đồ thần kinh.”
Mọi người đương nhiên không tin có chuyện “Tẩu hoả nhập ma” như hắn giải thích, nhưng cũng không tiện truy hỏi thêm nữa.
Tiểu Long mở to đôi mắt đang lờ đờ say rượu, tò mò nhìn Thần Nam, sau đó “Y Y Nha Nha” kêu một tràng long ngữ. Nhưng khi thấy hắn không lý gì đến nó, lại gục đầu ngủ tiếp.
Sau đó Thần Nam bắt đầu quan sát khu vực rộng lớn bên dưới. Để ý kỹ thì thấy phía dưới có một sơn cốc, từng điểm từng điểm thật giống như sơn cốc của vạn năm trước. Trong lòng hắn lúc này rất kích động: “Bách Hoa Cốc…. chính là Cổ tiên di địa. Ta nhất định phải tìm nàng. Bất luận thế nào ta cũng phải đến đó để tìm nàng.”
Tiên Vũ học viện tọa lạc cách đô thành của Tấn quốc hai mươi dặm. Không xa bên ngoài học viện, có một tiểu hồ mỹ lệ, phong cảnh tuyệt vời. Sóng nước chập chùng, thuyền con điểm điểm, nam thanh nữ tú ngồi thuyền ngắm cảnh trên hồ, thật là trữ tình ưu mỹ.
Xung quanh học viện và tiểu hồ bốn phía đều là rừng, vô cùng yên tĩnh, có thể cảm thấy thấy linh khí sung mãn tràn trề, đúng là một địa điểm hoàn hảo để tu luyện.
Trước khi mặt trời xuống núi, Thần Nam, Khải Văn và những người khác đã đến được Tiên Vũ học viện. Ba Phi long vừa hạ xuống, lập tức gây sự chú ý của tất cả mọi người.
Rất nhanh chóng có vài người ra đón bọn họ, những người này cũng là môn sinh học viện, nam nữ đều có. Khi nhóm môn sinh này nhìn thấy Tiểu Long nằm trên lưng Phi long thì tất cả đều há hốc miệng kinh ngạc. Thật không thể hiểu nổi tại sao mọi người lại không cho Long bảo bảo tự bay mà lại để nó ngủ lên trên lưng của Phi long.
Những môn sinh này sau khi lễ độ hỏi rõ thân phận của nhóm Thần Nam, liền phái một người nhanh chóng chạy về thông báo. Số còn lại tỏ ý cáo lỗi với bọn họ vì Tiên Vũ học viện không có một Long kị sĩ nào, nên căn bản không có Long trường. Do vậy trong học viện không có chỗ nào Phi long có thể ở được.
Khải Văn và mọi người đương nhiên hiểu được khó khăn của bọn họ. Ba con Phi long được lệnh của chủ nhân bay đến một sơn mạch phía xa, nhưng nhìn bộ dạng của Tiểu Long thì dường như nó không muốn rời khỏi Thần Nam.
Bộ dạng dễ thương, say rượu nghiêng ngã của Tiểu Long lại khiến một vài môn sinh của Tiên Vũ học viện không kìm được tiếu ý. Lại có vài nữ sinh tò mò tụ tập lại, sờ mó lân giáp của nó, làm Tiểu Long rất bất mãn. Nhưng cũng may nó không nổi giận, chỉ tránh né một cách vô hại.
Cuối cùng được một số nữ sinh yêu thích nó năn nỉ giùm, Tiểu Long cũng được dắt vào Tiên Vũ học viện.
Tiên Vũ học viện khí thế hùng dũng, đã có hơn bảy trăm năm lịch sử, uy danh có thể sánh ngang cùng Thần Phong học viện, hiển nhiên cũng phải có cao thủ đứng đầu.
Phong cách kiến trúc nơi đây theo trường phái tự do, kế thừa truyền thống nhất quán phương Đông, nhưng lại ẩn chứa uy lực rất lớn. Khi tiến dần vào trong, tầng tầng lớp lớp nhà cửa đan xen, thật khiến cho người ta hoa cả mắt. Thế nhưng kéo theo sự chú ý của đám môn sinh lại là Tiểu Long, cái đồ Tuý tiểu quỷ này đã nhanh chóng trở thành nhân vật nổi tiếng ở đây.
Lúc này mọi người nhanh chóng phát hiện ra một chuyện rất thú vị, khi các nam sinh đến vuốt ve Tiểu Long, nó thì bất mãn kêu xì xì. Khi các nữ môn sinh tiến đến, nó tuy có vẻ rất khó chịu, nhưng bộ dạng lại tỏ ra rất khoái trá.
Mọi người đều cười ồ lên, Long Vũ gõ vào đầu Tiểu Long một cái, nói: “Nghe mọi người nói Thánh Long chỉ hay thích thu thập bảo vật, như ngươi thì tập uống rượu, lại bắt đầu ham mê nữ sắc, đầu óc ngươi bị hai chữ “Tửu, Sắc” chiếm hết rồi hả? Vẫn biết ngươi là đồ bại hoại, không học được điều gì tốt lành, nhưng cái tính lưu manh của hắn ta thì ngươi đã học hết rồi đấy.”
Tiểu Long nhấp nháy mắt kêu lên “Ô Ô” vài tiếng tỏ vẻ muốn kháng nghị.
Mọi người đều cảm thấy buồn cười, thấy Tiểu Long thật giống người, đúng là một tiểu quỷ khả ái.
Khi Thần Nam, Long Vũ và những người khác tiến vào lạc viện thứ sáu thì một lão nhân râu tóc bạc trắng cười lớn xuất hiện đón tiếp, Khải Văn, Long Vũ và mọi người liền tiến lên chào.
“Bái kiến Dương sư phụ.”
“Bái kiến Dương tiền bối.”
Người mới tới vóc dáng trung bình, toàn thân vận tử y, ước chừng sáu mươi tuổi, vẻ mặt tươi cười, nhìn rất hòa nhã, nhân từ. Lão cười nói: “Vì có một số việc nên lão phải đến trước, không đi cùng ngươi được, trên đường đi ngươi không gặp yêu ma quấy nhiễu gì chứ?”
Khải Văn nói: “Thưa, Không có”
Long Vũ phản đối: “Sao không có gì, Tiểu Long…”
“A…” Tử y lão nhân kinh ngạc kêu lên một tiếng, lão bây giờ mới chú ý đến Tiểu Long đang bị các môn sinh Tiên Vũ học viện quay quanh, lão kinh ngạc hỏi: “Ngải Mễ cũng đến sao ?”
Mọi người không dằn được tiếu ý, liền một mạch kể chuyện từ lúc đi khỏi Thần Phong học viện nhưng nói đi nói lại cũng là biểu hiện của Tiểu Long trên đường..
Tử y lão nhân vui vẻ gật đầu, lão biết rất rõ thực lực khủng khiếp của Tiểu Long. Lão nhìn Thần Nam, rồi lại nhìn Tiểu Long, tuy hắn không biết lão, nhưng Tử y lão nhân đã sớm biết hắn rồi.
Tử y lão nhân là giáo sư Đông Phương võ hệ của Thần Phong học viện, có quan hệ thân thiết với gia gia của Đông Phương Phượng Hoàng. Lão bình thường rất thích mặc tử y trong khi Đông Phương lão nhân thường ngày thích mặc lam y, nên bị các môn sinh Thần Phong học viện đặt là “Háo sắc song nhân”.
Ngày mà Thần Nam dọ thám Thần Phong học viện, xông bừa vào phòng Tiểu Bảo Chúa và Đông Phương Phượng Hoàng, Tử y lão nhân và gia gia Đông Phương Phượng Hoàng đã sớm ở bên ngoài. Nếu không có lão ra tay ngăn cản gia gia của Đông Phuơng Phượng Hoàng, thì e rằng Đông Phương lão đầu đó đã sớm đã nhảy vào giáo huấn cho Thần Nam một trận rồi.
Lão nhìn thẳng vào Thần Nam cười nói: “Ngươi chính là thiếu niên họ Thần hả, ta đã nghe Phó viện trưởng nói nhiều về ngươi, ha ha…”
Thần Nam đương nhiên biết lão ngụ ý rằng, đã biết hết những chuyện trước kia của hắn từ Phó viện trưởng.
Khải Văn đứng giữa liền giới thiệu: “Đây là Đông Phương võ hệ Dương Lâm lão tiền bối!”
Thần Nam cung kính nói: “Bái kiến Dương tiền bối.”
“Không cần đa lễ, nghe Phó viện trưởng nói ngươi là chủ lực trong cuộc thi đấu. Tốt, mấy ngày sau ngươi phải lên biểu diễn cho mọi người xem đấy.”
Mọi người vừa chuyện trò vừa đi vào trong Tiên Vũ học viện. Tiểu Long vặn vẹo thân hình phì nộn, lắc lư lảo đảo theo sau vào hậu viện.
Tiên Vũ học viện chiếm một vùng mênh mông, xem chừng còn rộng hơn cả với Thần Phong học viện. Dù mấy ngày nữa mới tổ chức thi đấu, song người của tứ đại học viện đã đến gần đầy đủ.
Để tránh xa những chuyện phiền phức, những người tham gia thi đấu của Thần Phong, Huyền Ma, Chiến Thần, Tiên Vũ tứ học viện rất ít khi lộ diện. Tất cả đều ở trong phòng tĩnh dưỡng tinh thần, cố gắng đảm bảo trạng thái tốt nhất để tham gia tranh đấu.
Những người của Thần Phong học viện trú trong các lâu các, chỉ thấy nơi đây sông nước hữu tình, cảnh sắc mê nhân. Quả thật có thể xem Tiên Vũ học viện là lâm viên đẹp nhất trong tứ đại học viện.
Sau khi Long Vũ đến được hai ngày liền xin phép Dương Lâm cho mình được về thăm nhà, vài nữ môn sinh cười, trêu chọc: “Long đại mỹ nhân lại động xuân tâm, muốn mau chóng gặp mặt tình lang đây mà, ha ha …”
Long Vũ diễu cợt cười nói: “Các người còn nhỏ tuổi mà chỉ biết nói năng lung tung.”
“Lại còn không nhận, bây giờ thì ai mà chả biết!”
“Được, bây giờ các ngươi cứ tùy tiện nói năng lung tung đi, đợi ca ca ta tới sẽ thu thập bọn ngươi.”
Thần Nam không có ở đây, Khải Văn vẫn bình tĩnh như thường, nhưng những nam sinh khác thần sắc đều biến đổi. Tuy biết rằng Long Vũ đối với họ vô tình, giữa bọn họ không thể có khả năng xảy ra chuyện gì, nhưng một số người không khỏi thất vọng, điều đó cũng là căn bệnh thường thấy của nam nhân.
Sau khi phát hiện ra Tấn Quốc là một bộ phận của Hoa Hạ rộng lớn vạn năm trước, Thần Nam trong lòng quả thật rất xung động. Sau khi đến Tiên Vũ học viện, hắn liền bế môn bất xuất, cẩn thận hồi tưởng Cổ tiên di tích bây giờ nằm ở địa phương nào.
Sau khi Long Vũ rời đi, Thần Nam cũng đến gặp Dương Lâm, nói rằng có việc quan trọng muốn đi vòng quanh một chuyến. Hắn đảm bảo rằng trước khi thi đấu nhất định sẽ quay trở về. Vì thế Dương Lâm mới chấp thuận cho hắn đi.
Thần Nam cưỡi Tiểu Long bay lên trời, hướng về phía Nam Tấn Quốc mà đi. Để chuẩn bị cho chuyến đi dài hôm nay, hắn đã chú ý hạn chế Tửu tiểu quỷ này uống rượu, chỉ cho uống hai, ba hũ nhỏ mà thôi.
Khi bay tới Thái Hành sơn mạch dài vô tận đó, Thần Nam đột nhiên nhớ tới Thần Chiến phụ thân hắn. Lúc bấy giờ Thần Chiến trong thiên hạ là tuyệt thế cường giả. Tại Thái Hành sơn mạch, bị ba cường giả công lực thông thiên vây công. Vạn bất đắc dĩ, ông đành ba lần khai mở Hậu Nghệ cung, chỉ trong một ngày liên tiếp bắn lấy mạng ba tuyệt đại cao thủ, uy chấn thiên hạ, được thế nhân nhớ đến như một cái thế thanh niên cường giả.
Tuy nhiên, trận chiến đó bất quá chỉ là một bắt đầu, trong những năm sau này, Thần Chiến đã thật sự trở thành một truyền thuyết.
Theo truyền thuyết, có lần ông một mình lên Phiêu Diêu phong đại chiến cùng tiên nhân, sau đó ung dung bỏ đi; và cũng theo truyền thuyết, có lần ông một mình ngao du trên Đông Hải diệt trừ con Nghịch lân chi long; lại theo truyền thuyết, ông có lần Vũ phá hư không, nhưng vẫn có thể bình yên quay trở về…