Chuyện của hắn
Đặng Anh Chiến 08.12.2007 14:15:57 (permalink)
Chiều, lại một buổi chiều nữa. Không mưa. Trời hâm hấp nắng, vài tia nắng yếu ớt chui tọt qua kẽ lá của một vài cây me dại trước sân rồi tắt lịm. Hắn lại ra sân, khoảng đất trống nhỏ trước căn nhà tạm của khu tập thể- ẩm thấp nhưng hắn vẫn thích ngồi đó một mình. Như mọi ngày, vẫn điếu thuốc cháy khét trên tay. kéo một hơi thuốc, hắn không phà ra vội, chỉ để hờ hững cho khói từ từ phả vào mặt rồi bay lên. Hắn đứng đó ngắm chiều, không biết có gì vui, có gì thích thú. Nhưng với hắn, một ấm nước chè đặc, vài điếu thuốc rẻ tiền, hắn có thể ngồi ngây ra đó cho đến lúc không còn chút năng nào.
Trước mắt hắn, bao giờ cũng xuất hiện một ai đó- không, thực ra là hình ảnh một ai đó luôn lảng vãng, luôn ẩn hiện . Hắn cố tìm. Chiều nào hắn cũng tìm. Tìm như một kẻ dở hơi.
Chiều nay, Hắn chỉ cầm một điếu thuốc, châm lửa rồi để nó nguyên trên môi thâm sì. cặp kính cận trể xuống hắn cũng chẳng thèm nâng lên. Chao ôi buồn, hình như Hắn thở dài, thường thì hắn vẫn vậy. Thở dài! Hắn đã cô đơn như thế bấy lâu nay, nhưng hình như hôm nay nỗi cô đơn mới ào đến như một trận đánh tập kích từ nhiều phía. Hắn đã tùng có tâm trạng đó, nhưng hôm nay hắn mới thấy rõ. Xa nhà, một mình ra đi. Hắn tìm đến mảnh đất Lâm Đồng để học tập và lập nghiệp. Hắn cũng đã từng chịu cô đơn.
Nhưng. Hôm nay. Hắn. Cái điện thoại của hắn lưu bao nhiêu là số. hắn lục lại, tìm hết lượt này đến lượt khác để tìm một người bạn đi uống cà phê. Sao chua chát thế, có lẽ điều đó bây giờ hắn mới nhận ra. Hắn không tìm được một người bạn nào trong số những người hắn đã lưu số điện thoại. Nỗi cô đơn lại như xé hắn, cào cấu hắn.Hắn gục đầu xuống trên hai bàn tay, vuốt thật mạnh hai bài tay khét mùi thuốc cháy ấy vào khuôn mặt khô đét. Hắn...không khóc.
Cà phê đen. không đường. đó là sở thích của hắn, cái sở thích kì quặc đến phát chán - một vài người cùng làm nói như thế về hắn. Có lẽ tình yêu đã làm hắn thay đổi như thế. hắn yêu, yêu như điên dại, yêu như cho đi để rồi chết vậy.
Hắn viết một truyện ngắn, mà có lẽ nhân vật chính là hắn. viết rằng hắn yêu, một cô Li hay cô Bi nào đó (có lẽ đó là cách gọi thân thiết của bạn hắn) thời còn là sinh viên. nhưng thật giống cuốn tiểu thuyết nào đó mà tôi đã từng đọc. Cô Li có hai người đàn ông theo đuổi. Hắn là một trong số đó.
Sẽ chẳng có chuyện gì nếu cái đêm giao thừa đón thiên niên kỉ mới do thành phố Đà Lạt tổ chức. Đó là một đêm hội thực sự và cả bốn cùng nhau cầm đèn đi chơi tết.( Li, Bi, hắn và Huy) Có lẽ nào lại thế. một lúc. cả hai anh chàng khờ khạo bị lạc mất cô nàng. Tìm mãi, gọi mãi không được. tìm sao được chứ - giũa thành phố đông đến nghẹt thở lúc này.! Hắn đã chuẩn bị rất chu đáo cho lần đi chơi này, thế mà.... Cuối cùng, khi pháo hoa đã nổ khắp thành phố, điện tất cả tắt, thành phố chìm trong bóng pháo hoa. thật là khung cảnh tuyệt đẹp. Nhưng... Hắn lẫn thẩn ra về một mình mặc cho thành phố vẫn còn vùng vẫy trong đêm hội. Hắn say, chưa bao giờ hắn say đến như thế, hắn đã dùng tất cả số tiền ít ỏi đã dự định mua quà tặng biến thành những li rượu để rót vào trong cơ thể hắn.
Sáng. Một ngày đầu tiên không chỉ là của một năm mà là của một thế kỉ mới , ngày đầu tiên của năm 2001. Hắn vẫn say, hơi rượu đêm qua còn đè hắn nằm lại trên giường của khu trọ. Hắn cố gượng dậy mà cái đầu vẫn nặng đè bẹp hắn. Bắc. Bắc đã tới- cô nàng đêm qua đã trốn - người hắn đã từng yêu, yêu như để chết, giờ đang xuất hiện cùng với Huy. Tình địch của hắn đưa cho hắn một chai rượu nữa và gợi ý cùng nhau uống. bây giờ thì dù đang say nhưng hắn vẫn bật dậy. Ừ. hắn trả lời và đi đến rổ chén bát lấy li. không có gì ngoài rượu. hai người uống cho đến hết. bây giờ thì hắn lại tỉnh. hắn tỉnh như chưa uống khi Li khờ khạo (hoặc giả vờ khờ khạo) nói ra hết kế hoạch như một nàng công chúa trong truyện cổ tích mà Bi đã dùng đêm qua. đó là Bi trốn, ai tìm thấy Bi trước giao thừa sẽ là người Bi chọn. có lẽ nếu lúc bấy giờ một ông tiên ông bụt nào đó đã giúp Huy. Hắn nghĩ vậy là hắn không phải là một anh Khoai, một đứa em út tội nghiệp nào đó trong cổ tích để được giúp đỡ, có lẽ hắn là một người anh độc ác, một kẻ tham lam nên kết cục mới như vậy. Hắn không uống nữa và lại nằm xuống.
Kể từ đó hắn mất Bi, cho dù hắn cố níu kéo cũng không được.
Cà phê đen đặc không đường đến với hắn từ lúc đó. Những điếu thuốc cháy khét cũng đến với hắn từ ngày ấy. Hắn như người dở hơi, thường đọc một bài thơ nào đó, có lẽ từng chữ trong bài thơ đó đã nhàu nát, đã phải ốm đi vì hắn thường xuyên vặn vẹo, lè nhè. Cà phê nhỏ vào kí ức, từng giọt miên man gợi sầu,em đem hoài niệm tím sẫm, quệt lên mắt buồn rêu phong.
Và bây giờ hắn vẫn đọc.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9