LÁ RỤNG VỀ ĐÂU? - tạp bút
Buổi tối, bao giờ về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là bật hết đèn, mở computer và tivi rồi đi tắm.
Kéo cái gối dựa để sau lưng, tôi bắt đầu gõ password để mở máy. Messenger tự động kích hoạt, hiện cái thư điểm một cái sao đỏ nơi góc. Cái nick quen thuộc làm tôi chạnh lòng, nghĩ về một thời, dường như là một cuộc đời khác mà tôi không bao giờ muốn nhớ.
Có một hôm, tôi đi trên phố, một chiếc lá rời cành, rơi lạc trên tay tôi. Chiếc lá vàng úa, nhưng vẫn rất đẹp. Bỗng nhiên, tôi ngớ ngẩn tự hỏi: Ở Sài Gòn, nếu không tình cờ rơi vào tay tôi, lá sẽ rụng về đâu?
Còn rụng về đâu nữa? Ở Sài Gòn, lá rụng là có rác. Thực tế là: lá không rụng về cội, lá rụng vào những chiếc xe rác.
Nhưng ai cấm ta lãng mạn, đưa những chiếc lá, xoay như chong chóng, theo gió lên trời... và mơ màng chấm hỏi: Lá rụng về đâu?
Tại sao ta cứ phải nhìn mọi thứ trần trụi như nó vốn có? Để rồi đau khổ vì cái thế giới đen tối, không lối thoát? Và rồi trở nên hằn học, ghét người, ghét đời, tự đầu độc chính mình, đầu độc cả thế giới xung quanh?
Tại sao ta cứ phải rạch ròi phân biệt: Trắng và Đen? Thế giới có bảy màu sắc cơ bản. Cứ đem bình phương, lập phương các màu sắc cơ bản, chúng ta sẽ có rất nhiều màu. Chẳng phải thế giới đẹp vì có nhiều màu sắc hay sao?
Nhưng trong tình yêu, cần phải có sự rõ ràng giữa trắng và đen. Cố tự dối mình, cố chạy trốn sự thật, chỉ là kéo dài sự đau khổ. Cuối cùng, cũng đến một ngày, ta buộc phải đối diện. Thà ta đau một lần, còn hơn đau hết thời thanh xuân.
Thường thường, tôi suy nghĩ thì rất sáng suốt, nhưng khi hành động thì hỡi ơi, hết sức cảm tính.
Tôi chỉ thích chuyện vui cười. Bởi vì sức chịu đựng của con người tôi rất giới hạn. Nếu tôi không tự cân bằng, tôi sẽ không còn là tôi nữa. Có nhiều khi, tôi nhìn tôi cười nói, tự đáy lòng, lại thấy mệt ghê gớm, chỉ mong sao nhanh chóng kết thúc công việc để có thể trở về cái góc của mình và ngủ.
******
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.05.2013 22:55:55 bởi Viên Nhật >