CẦN SỰ LẠC QUAN HƠN ....
CTT 10.12.2007 10:55:21 (permalink)
Cuộc sống thật không đơn giản chút nào. Nó không phải là một giấc mộng êm ả, càng không giống những điều hoang đường trong cổ tích. Cuộc sống đòi hỏi con người ta phải đối mặt với sự thật, đối mặt với dư luận, đối mặt với những điều Tôi căm ghét, ghê sợ, thậm chí là căm thù.

Tôi  không thể thống kê được mình đã mỉm cười bao nhiêu lần, hạnh phúc bao nhiêu lần. Bao nhiêu lần Tôi phải nhíu mày suy nghĩ và cả bao nhiêu lần nhỏ lệ . Cuộc sống đem lại cho Tôi  nhiều thứ, cơ hội, tình yêu, hi vọng, của cải, gia đình... nhưng nó cũng đánh mất của Tôi không ít.
 
Tôi  phải chấp nhận nó, đối mặt và vượt qua nó. Cuộc sống không cho phép Tôi yếu đuối, tự ti và buông xuôi. Hôm nay, Tôi bị, một chiếc xe quẹt vào chân  cho dù Tôi  đi bộ và  đi về phía phải đi đúng đường. Tệ hại hơn, tôi thất tình. Nói tóm lại, ngày hôm đó tôi "đen khủng khiếp". Tôi sẽ làm gì? Một số coi đó là ngày tận thế. Vài người vò đầu bứt tóc và tự huyễn hoặc mình với điệp khúc "giá mà". Giá mà tôi đừng ra đường...
 
Vậy đôi chân Tôi  sinh ra là để làm gì. Giá mà tôi không yêu người ấy. Nực cười. Tôi có trái tim và nó phải rung động. Giá mà tôi đã siêng năng hơn với môn học chết tiệt đó. Muộn rồi. Hãy nói: "Lần sau...". Vâng, tôi sẽ chọn từ lần sau. Nó sẽ không bao giờ là muộn.
 
Cuộc đời Tôi không phải là một phút bồng bột thiếu suy nghĩ. Cuộc đời tôi có là một công trình kì vĩ. Ai đã "khánh thành" ra tôi? Ai đã "nâng ly" trong ngày tôi "thôi nôi"? Ai cho tôi những bài hát ru? Ai nâng đỡ bạn lúc tôi té ngã? Ai đã dạy dỗ tôi từ tấm bé? Ai cho tôi biết phép tính "1+1=2"? Và những bài học ở giảng đường chuyên nghiệp.
 
Tôi không thể thống kê hết những gì Tôi  đã nhận được từ cuộc đời này . Có một thứ mà tôi đã nhận ở cuộc đời này mà tôi không biết. Đó là thử thách. Thứ mà tôi cho là "vận đen". Một thủy thủ tài giỏi không phải là người suốt đời khám phá những bến bờ êm đềm, thanh tịnh. Họ phải lao vào những con sóng dữ dội. Họ không ngại những đàn cá mập, những trận giông tố. Cô-lôm-bô không tìm ra châu Mỹ trên một chiếc phi cơ dành cho George Bush. Nước Nhật không thể xuất khẩu những cơn động đất được...
 
Vậy phải chăng "thử thách" là chiếc nôi sinh ra những anh hùng, những tấm gương quả cảm và thậm chí là nhân tài kiệt xuất. Có ai cho là cuộc sống không công bằng ư? Này nhé. Tạo hóa cho mỗi người hai mươi bốn giờ một ngày. dù là người công nhân hay là  người tiến sĩ  cũng chỉ với  thời gian trong một ngày là như thê thôi.
Đôi lúc Tôi tưởng tôi là người bất hạnh nhất trần đời này. Nhưng khi  nhìn những vận động viên dự Paragame, những học sinh tại trường Nguyễn Đình Chiểu... Tôi cảm nhận được Tôi hơn họ một cái chân, một bàn tay, hai con mắt. Và trong lúc các vận động viên gồng mình trên đường đua, các trò khiếm thị đánh vật với từng con chữ nổi thì Tôi lại ngồi than vản trước cuộc đời. Vậy bạn, tôi và tất cả chúng ta cần phải làm gì, thái độ với cuộc đời này thế nào? Câu hỏi này dành cho tất cả chúng ta.



Chân Trời Tím.



#1
    CTT 10.12.2007 11:25:39 (permalink)
    Tôi buộc mình phải quên đi những chuyện buồn vừa xảy ra, nhưng không thể, mỗi lần nghĩ về ấy, tôi lại thấy tim mình đau rát, và phải cắn chặt môi để ngăn mình bật khóc. Những kí ức về ấy là những gì đẹp nhất mà tôi có được trong cuộc đời.
    Những phút giây bên nhau ngắn ngủi nhưng  rất đẹp,  đến nỗi bây giờ gặp lại nhau cũng không dám khơi lên, cũng ngại chạm vào, sợ kí ức vỡ tan tành… Giữ gìn như vậy, cẩn thận như vậy, cuối cùng, tôi cũng lỡ tay làm kí ức xưa vỡ vụn, những mảnh vụn cứa vào tim tôi và ấy rớm máu, đau buốt đến cả đời.
    Tôi từng hy vọng thời gian sẽ xoá nhoà tất cả, xoá nhoà những kỉ niệm đẹp của tôi với ấy . Vậy mà, càng muốn quên, lại càng nhớ, nhớ đến da diết khôn nguôi.
    Bao năm sau gặp lại, tôi nhận ra tôi vẫn yêu ấy, còn yêu hơn những ngày xa xôi hạnh phúc và êm đềm khi xưa nữa… Càng yêu thì càng buồn, càng đau khổ có phải không? Tôi đã không thực hiện lời hứa của mình với ấy: Dù có chia tay hai đứa vẫn là bạn thân… Ấy đã ước ao rằng tôi sẽ giữ lời hứa của những năm về trước, để ấy còn được gặp tôi,  còn được sẻ chia cuộc đời này với tôi. Ây gặp lại tôi với hy vọng mong manh sẽ nối lại tình yêu đẹp ngày xưa, tôi cũng vậy, vậy mà cả hai không dám đối diện tình cảm thật của mình, lại tiếp tục dối lừa tình cảm của nhau, để rồi nhận ra rằng lại tiếp tục vô tình gây ra vết thương buốt giá trong trái tim nhau…
    Vẩn nhìn vào đôi mắt như ngày nào,. Ngồi nhìn ấy chìm đắm trong đôi mắt buồn, tôi thấy tim mình se lại. Và tôi đã ngăn lắm những giọt nước mắt rơi, vì chỉ một giọt nước mắt của tôi rơi cũng đủ làm cho trái tim ấy buốt đau một lần nữa. Ấy nói ấy hối hận vì xa tôi, giá như… Ấy phải sống dằn vặt như thế này để đền lại những gì ấy đã gây ra cho tôi ngày xưa. Còn tôi, xót xa nhìn đôi mắt buồn của ấy  mà lòng nhói quặn đau.
    Ngày xưa ấy, không có nụ cười buồn và bất cần đời như bây giờ… Giờ đây, ấy tập cho mình thói quen hay ngồi lặng lẽ một mình trong quán cafe, gặm nhắm cuộc đời và tình yêu của ây dành cho tôi qua lối sống chỉ biết ngày hôm nay không cần có ngày mai, không cần có ai bên cạnh… Hãy đừng như thế ấy ơi...hãy đừng làm tim tôi.....
    Quên một người có khó lắm không? Tôi cố bắt mình quên ấy, nhưng tôi biết điều đó không thể được, vì ấy đã mang đến cho tôi một tình yêu thật đẹp, thật ngọt ngào nhưng cũng buồn thăm thẳm, như đôi mắt ấy mỗi khi nhìn tôi.
     
     Tôi đã từng nói dối là muốn gặp lại ấy như một người bạn cũ, lời nói thốt ra vì muốn ấy xem tôi như bạn thân để tôi được mãi ở bên ây, nhưng ai ngờ đó là lời nói đã đẩy ấy xa tôi mãi mãi… Thành phố nơi anh sống không rộng mêng mông như Sài Gòn này, vậy mà lang thang trên đường tôi vẫn không thấy hình bóng quen thuộc của ấy.

    Ây ở đâu trong biển người này? Hôm nay trời mưa ấy ở đâu sao không đến che mưa,sưởi ấm tôi như ngày xưa nữa? Gió đêm trên con đường mà tôi và ấy đã từng đi qua làm vai tôi run lên - trái tim cô độc, lạnh ngắt, ấy ở đâu sao không nắm tay ủ ấm cho tôi? Suốt cuộc đời này tôi có còn gặp được ấy - dù chỉ một lần mà thôi .....

    Chân trời Tím.
     
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9