RE: TÌM ANH NƠI MÔ TRONG BIỂN NGƯỜI ??? ....
-
10.12.2007 11:25:39
Tôi buộc mình phải quên đi những chuyện buồn vừa xảy ra, nhưng không thể, mỗi lần nghĩ về ấy, tôi lại thấy tim mình đau rát, và phải cắn chặt môi để ngăn mình bật khóc. Những kí ức về ấy là những gì đẹp nhất mà tôi có được trong cuộc đời.
Những phút giây bên nhau ngắn ngủi nhưng rất đẹp, đến nỗi bây giờ gặp lại nhau cũng không dám khơi lên, cũng ngại chạm vào, sợ kí ức vỡ tan tành… Giữ gìn như vậy, cẩn thận như vậy, cuối cùng, tôi cũng lỡ tay làm kí ức xưa vỡ vụn, những mảnh vụn cứa vào tim tôi và ấy rớm máu, đau buốt đến cả đời.
Tôi từng hy vọng thời gian sẽ xoá nhoà tất cả, xoá nhoà những kỉ niệm đẹp của tôi với ấy . Vậy mà, càng muốn quên, lại càng nhớ, nhớ đến da diết khôn nguôi.
Bao năm sau gặp lại, tôi nhận ra tôi vẫn yêu ấy, còn yêu hơn những ngày xa xôi hạnh phúc và êm đềm khi xưa nữa… Càng yêu thì càng buồn, càng đau khổ có phải không? Tôi đã không thực hiện lời hứa của mình với ấy: Dù có chia tay hai đứa vẫn là bạn thân… Ấy đã ước ao rằng tôi sẽ giữ lời hứa của những năm về trước, để ấy còn được gặp tôi, còn được sẻ chia cuộc đời này với tôi. Ây gặp lại tôi với hy vọng mong manh sẽ nối lại tình yêu đẹp ngày xưa, tôi cũng vậy, vậy mà cả hai không dám đối diện tình cảm thật của mình, lại tiếp tục dối lừa tình cảm của nhau, để rồi nhận ra rằng lại tiếp tục vô tình gây ra vết thương buốt giá trong trái tim nhau…
Vẩn nhìn vào đôi mắt như ngày nào,. Ngồi nhìn ấy chìm đắm trong đôi mắt buồn, tôi thấy tim mình se lại. Và tôi đã ngăn lắm những giọt nước mắt rơi, vì chỉ một giọt nước mắt của tôi rơi cũng đủ làm cho trái tim ấy buốt đau một lần nữa. Ấy nói ấy hối hận vì xa tôi, giá như… Ấy phải sống dằn vặt như thế này để đền lại những gì ấy đã gây ra cho tôi ngày xưa. Còn tôi, xót xa nhìn đôi mắt buồn của ấy mà lòng nhói quặn đau.
Ngày xưa ấy, không có nụ cười buồn và bất cần đời như bây giờ… Giờ đây, ấy tập cho mình thói quen hay ngồi lặng lẽ một mình trong quán cafe, gặm nhắm cuộc đời và tình yêu của ây dành cho tôi qua lối sống chỉ biết ngày hôm nay không cần có ngày mai, không cần có ai bên cạnh… Hãy đừng như thế ấy ơi...hãy đừng làm tim tôi.....
Quên một người có khó lắm không? Tôi cố bắt mình quên ấy, nhưng tôi biết điều đó không thể được, vì ấy đã mang đến cho tôi một tình yêu thật đẹp, thật ngọt ngào nhưng cũng buồn thăm thẳm, như đôi mắt ấy mỗi khi nhìn tôi.
Tôi đã từng nói dối là muốn gặp lại ấy như một người bạn cũ, lời nói thốt ra vì muốn ấy xem tôi như bạn thân để tôi được mãi ở bên ây, nhưng ai ngờ đó là lời nói đã đẩy ấy xa tôi mãi mãi… Thành phố nơi anh sống không rộng mêng mông như Sài Gòn này, vậy mà lang thang trên đường tôi vẫn không thấy hình bóng quen thuộc của ấy.
Ây ở đâu trong biển người này? Hôm nay trời mưa ấy ở đâu sao không đến che mưa,sưởi ấm tôi như ngày xưa nữa? Gió đêm trên con đường mà tôi và ấy đã từng đi qua làm vai tôi run lên - trái tim cô độc, lạnh ngắt, ấy ở đâu sao không nắm tay ủ ấm cho tôi? Suốt cuộc đời này tôi có còn gặp được ấy - dù chỉ một lần mà thôi .....
Chân trời Tím.