CẦN SỰ LẠC QUAN HƠN ....
CTT 10.12.2007 10:55:21 (permalink)
Cuộc sống thật không đơn giản chút nào. Nó không phải là một giấc mộng êm ả, càng không giống những điều hoang đường trong cổ tích. Cuộc sống đòi hỏi con người ta phải đối mặt với sự thật, đối mặt với dư luận, đối mặt với những điều Tôi căm ghét, ghê sợ, thậm chí là căm thù.

Tôi  không thể thống kê được mình đã mỉm cười bao nhiêu lần, hạnh phúc bao nhiêu lần. Bao nhiêu lần Tôi phải nhíu mày suy nghĩ và cả bao nhiêu lần nhỏ lệ . Cuộc sống đem lại cho Tôi  nhiều thứ, cơ hội, tình yêu, hi vọng, của cải, gia đình... nhưng nó cũng đánh mất của Tôi không ít.
 
Tôi  phải chấp nhận nó, đối mặt và vượt qua nó. Cuộc sống không cho phép Tôi yếu đuối, tự ti và buông xuôi. Hôm nay, Tôi bị, một chiếc xe quẹt vào chân  cho dù Tôi  đi bộ và  đi về phía phải đi đúng đường. Tệ hại hơn, tôi thất tình. Nói tóm lại, ngày hôm đó tôi "đen khủng khiếp". Tôi sẽ làm gì? Một số coi đó là ngày tận thế. Vài người vò đầu bứt tóc và tự huyễn hoặc mình với điệp khúc "giá mà". Giá mà tôi đừng ra đường...
 
Vậy đôi chân Tôi  sinh ra là để làm gì. Giá mà tôi không yêu người ấy. Nực cười. Tôi có trái tim và nó phải rung động. Giá mà tôi đã siêng năng hơn với môn học chết tiệt đó. Muộn rồi. Hãy nói: "Lần sau...". Vâng, tôi sẽ chọn từ lần sau. Nó sẽ không bao giờ là muộn.
 
Cuộc đời Tôi không phải là một phút bồng bột thiếu suy nghĩ. Cuộc đời tôi có là một công trình kì vĩ. Ai đã "khánh thành" ra tôi? Ai đã "nâng ly" trong ngày tôi "thôi nôi"? Ai cho tôi những bài hát ru? Ai nâng đỡ bạn lúc tôi té ngã? Ai đã dạy dỗ tôi từ tấm bé? Ai cho tôi biết phép tính "1+1=2"? Và những bài học ở giảng đường chuyên nghiệp.
 
Tôi không thể thống kê hết những gì Tôi  đã nhận được từ cuộc đời này . Có một thứ mà tôi đã nhận ở cuộc đời này mà tôi không biết. Đó là thử thách. Thứ mà tôi cho là "vận đen". Một thủy thủ tài giỏi không phải là người suốt đời khám phá những bến bờ êm đềm, thanh tịnh. Họ phải lao vào những con sóng dữ dội. Họ không ngại những đàn cá mập, những trận giông tố. Cô-lôm-bô không tìm ra châu Mỹ trên một chiếc phi cơ dành cho George Bush. Nước Nhật không thể xuất khẩu những cơn động đất được...
 
Vậy phải chăng "thử thách" là chiếc nôi sinh ra những anh hùng, những tấm gương quả cảm và thậm chí là nhân tài kiệt xuất. Có ai cho là cuộc sống không công bằng ư? Này nhé. Tạo hóa cho mỗi người hai mươi bốn giờ một ngày. dù là người công nhân hay là  người tiến sĩ  cũng chỉ với  thời gian trong một ngày là như thê thôi.
Đôi lúc Tôi tưởng tôi là người bất hạnh nhất trần đời này. Nhưng khi  nhìn những vận động viên dự Paragame, những học sinh tại trường Nguyễn Đình Chiểu... Tôi cảm nhận được Tôi hơn họ một cái chân, một bàn tay, hai con mắt. Và trong lúc các vận động viên gồng mình trên đường đua, các trò khiếm thị đánh vật với từng con chữ nổi thì Tôi lại ngồi than vản trước cuộc đời. Vậy bạn, tôi và tất cả chúng ta cần phải làm gì, thái độ với cuộc đời này thế nào? Câu hỏi này dành cho tất cả chúng ta.



Chân Trời Tím.



#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9