NHẬT KÝ 7 NGÀY TÙ
Phan_Cuu_Long 11.12.2007 04:02:27 (permalink)
NHẬT KÝ 7 NGÀY TÙ
(Chuyện có thật 100%, ghi theo lời kể của nghi can)

Nó đang nhậu nhẹt với tụi bạn thì bất ngờ bị cảnh sát hình sự đến mời đi, dẫn nó về trụ sở làm việc.
Cảnh sát lấy lời khai :
- Có 2 đứa gái làm tiền khai cô là môi giới mại dâm, đã khai ra hết rồi, cô khai đi.
- Dạ, em biết gì đâu, em đâu biết đứa nào đâu, mấy anh nhằm ai rồi đó !
Điều tra viên chỉ 2 đứa vừa bị bắt đang lấy lời khai :
- Cô có quen 2 người đó không?
- Có ! Có quen 1 đứa, có nhỏ bạn giới thiệu nó mượn tiền góp của em, nhưng em chưa cho mượn.
- Đề nghị cô đưa điện thoại, tất cả giấy tờ cả những đồ đạt để trong cóp xe để chúng tôi kiểm tra.
Nó móc điện thoại di động đưa cho điều tra viên, mở cóp xe lấy hết đồ đạc ra... ngoài mấy thứ linh tinh thì có mấy triệu đồng tiền mặt và cuốn sổ ghi tên, tiền góp của vài chục đứa nó cho vay... mà khốn nổi, toàn là mấy đứa bán quán, hát karaoke, dân "đi khách". Vậy là lệnh bắt được đọc cho nó nghe, ngay tức khắc nó bị còng tay giải ra Công an Thị xã, nó sợ điếng hồn, giảy nảy lên khi bị còng tay giải đi, nó càng giảy, cái còng càng xiét chặc, hai cổ tay nó xây sát, bầm. Đến công an Thị xã, nó lại bị hỏi cung tiếp tục, trước sau nó vẫn một mực kêu oan, nó không dắt mối, không môi giới mại dâm, từ môi giới mại dâm bây giờ nó mới biết là dắt mối cho gái bán dâm. Thế là gần 10 giờ đêm, nó bị giải đến trại giam tỉnh. Bây giờ nó thực sự hoảng loạn, nó bị bắt gia đình chẳng ai biết, nó xin ghé qua nhà không được, gọi điện thoại về nhà cũng không cho, nó hoàn toàn bị cách ly, nó khóc như mưa, xe giải đi ngang qua nhà người quen, nó không biết làm sao, trong bụng chỉ muốn nhảy xuống xe, cầu cứu... nhưng nó không dám.
Đến trại giam tỉnh, người ta bắt nó viết tờ trình, hỏi nó có môi giới mại dâm không, mấy đứa kia khai hết rồi, không được chối, người ta bảo nó có trong tay gần 30-40 gái mại dâm, thuê nhà trọ cho gái ở để dắt mối bán dâm, mỗi lần nó nói không thì lại bị ăn bạt tay, nó đau, nó khóc như mưa, nhưng khóc vì đau do bị đánh thì ít, mà khóc vì sợ và hoảng loạn thì nhiều.
Đến gần 1 giờ sáng, nó chẳng khai nhận gì, người ta lập biên bản giữ tư trang, xe honda, tiền, đọc lệnh tạm giam 4 ngày và đưa nó vào nhập trại.
Nó là đứa khôn trước tuổi, có nghị lực, tuy có chút lõi đời nhưng sống có tình nghĩa, biết phải quấy, không xảo trá. Lõi đời vì nó có chồng năm 17 tuổi, hỉ mũi chưa sạch, về làm dâu nhà người như con nít, chẳng biết nấu nướng gì, mẹ chồng phải lo tất tần tật, được cái bên chồng nó khá giả, mướn người giúp việc nên nó cũng chẳng phải làm gì, mẹ chồng còn rất trẻ, thấy nó còn con nít nên thấy thương, ra đường như hai chị em. Vài tháng sau thì nó mang bầu, đẻ ra đứa con gái, thằng chồng đi chơi bời, nhậu nhẹt, bài bạc suốt ngày, nó tức mình đòi ra ở riêng, bên chồng cho căn nhà nhỏ, cũng trong thành phố, 2 đứa ở riêng, thằng chồng càng đi giữ. Tới ngày nó sắp sinh nở, sợ thằng chồng bỏ bê, nó nằn nặc đòi về nhà mẹ nó sinh con, bên chồng không cản được, buộc lòng để nó về quê ngoại. Vậy là thằng chồng rãnh rỗi đi chơi tiếp, ngày nó sinh con, nó khóc thật nhiều, tủi thân vì có chồng mà khi sinh con, chồng không có mặt, mọi người nhìn nó như còn nhỏ mà có chửa hoang, nhìn người ta ai cũng có chồng kè một bên, nó mũi lòng nên khóc suốt... Nó hận thằng chồng ghê lắm, sau khi sinh, chồng nó, rồi bên chồng năn nĩ rước về, nó kiên quyết không chịu, vậy là thôi nhau, nhưng khổ nỗi khi cưới, nó chưa đủ tuổi nên không làm giấy kết hôn được, vậy là nhà ai nấy ở, chẳng phải ra toà gì ráo, coi như ly hôn, nó nuôi con, nó giận thằng chồng nên muốn làm khai sanh cho con ghi cha : vô danh, không cho nhìn con.
Bây giờ con nó 10 tuổi, nó 28 tuổi.
Ba mẹ nó cũng chẳng giàu có gì, nó làm đủ nghề để nuôi con, bán quán cà phê, đi bán cà phê cho người ta, có lần nó xuống thành phố, vô một tụ điểm cho đàn ông Đài Loan chọn, nó có gương mặt khá đẹp, trắng trẻo, người nở nan, không thấp lắm nên nó được một ông Đài Loan chọn, nhưng sau nó nghỉ lại, không chịu đi trong khi mấy đứa kia nằm chờ có khi cả tháng trời cũng không được chọn. Từ lúc đi bán cà phê, bán quán bia cho người ta, nó quen rất nhiều trong giới gái đi khách, có thằng người yêu Việt Kiều Mỹ, rất thương nó, giúp nó mớ vốn và từ đó nó cho vay trả góp trong giới gái bán dâm. Chuyện nó giao du với gái bán dâm là thường xuyên, nó quen biết rất nhiều trong giới này vì việc làm ăn cho vay trả góp. 
Nó được người ta dẫn vô giam chung phòng với ba người nữa là bốn người, căn phòng chưa tới 10m2, tối như mực, hai bên là 2 bệ xi măng làm chổ ngủ, giữa là đường đi, cuối phòng là bàn cầu đi vệ sinh, 2 bên bệ chật quá, phải ngủ cả dưới đường đi. Nó nằm khóc suốt, người bạn tù đứng tuổi an ủi mãi, nhưng nó vẫn cứ khóc.
Mỗi ngày nó đều bị dẫn đi hỏi cung, người ta bảo nó khai theo hướng dẫn, nó khăn khăn bảo không có, và lại tát tay, lại hỏi, chận đầu, chận đuôi, nhưng nó một mực không có.
Trong đời nó mới biết thế nào là ở tù, sinh hoạt trong tù, ăn cơm tù... Sáng sớm, cả phòng được hai ca nước sôi, dùng để ăn sáng. Nó chẳng có gì để ăn vì mới vô, nó không ăn được mì gói, bạn tù cho nó gói cháo, đỗ nước sôi vào ăn. Tiền thăm nuôi được ký gửi ngoài quản lý, nếu muốn mua gì thì dặn cán bộ mua đem vào, trừ dần vào tiền gửi. Buổi trưa và chiều gồm một tô cơm bằng nhựa, một dĩa rau muống luột, nhưng muốn ăn phải lặt vì có cả lá ún, gốc già, nó đoán là người ta để cả bó, cắt làm ba khúc dạo qua nước rồi đem luột, nên muốn ăn phải lặt lại, muốn có cá kho thì mua, nói cá kho nhưng nó thấy kho đầu cá, nước lĩnh lảng, rất tanh, nó không tài nào nếm nổi. Nó không thiết gì tới cơm, chỉ nằm khóc, bà bạn tù phải phân tích mãi, nào là vào đây thì phải giữ sức khoẻ, không được bệnh, vì chỉ bệnh nặng mới được đi trị, mà đi trị bệnh thì càng khổ, vì phải mặc áo tù, bị còng tay vào giường trong bệnh viện, bao nhiêu người dòm ngó, nhục nhã lắm, phải ráng ăn, nó nghe vậy cũng sợ nên ráng nuốt mấy miến rồi đổ bỏ xuống lỗ cầu xí, vì nếu dư cơm, lần sau cán bộ sẽ lấy rất ít, ăn không đủ bị đói, lúc đó xin cơm nhiều lại sẽ khó khăn.
Nó khóc chán rồi lại nghĩ quẩn, bạn tù hỏi nó tội gì, nó nói người ta nói nó tội môi giới mại dâm, mấy người bạn tù bảo vậy thì tội này ít nhất cũng phải 3 hay 4 năm là giá chót, nó càng hoảng, nó nghĩ đến con gái không ai nuôi, nghĩ đến ba, mẹ già, nó nghĩ kỳ này chỉ có chết, không còn con đường nào là sống.
Người bạn tù lớn tuổi đã bị giam 5-6 tháng, nhưng chưa biết tội gì, chưa cho gặp mặt người thân, bà có nhà trọ cho thuê, hôm đó đi công việc, ở nhà mấy người làm công gọi gái mại dâm cho khách, bị bắt quả tang, vừa về đến nhà bị bắt giam tới hôm nay, chưa biết khi nào ra toà.
Bà thứ hai xí đất trống, kêu người ta móc ao bán đất để bán vật liệu xây dựng, công an bắt cả người bán đất lẫn những người có xe móc đất, ra toà với tội danh "phá hoại công trình an ninh quốc gia" vì đất của quốc phòng, vậy là cùng nhau lãnh án, người vài ba năm, riêng bà nặng nhất lãnh án mười hai năm, nhờ người nhà chạy vại theo lời bà là mướn luật sư chống án lên toà phúc thẩm tối cao hết gần 500 triệu, cuối cùng xử giảm còn hai năm, trừ thời gian tạm giam, ân xá, cũng sắp được ra.
Người tù thứ ba là cô gái mại dâm, lợi dụng khách đi tắm, móc bóp lấy hơn 3 triệu đồng, lòn ra cho đứa bạn, định làm cú này về quê, không ngờ người khách gọi công an tới, lúc này sợ quá khai thiệt, mới gọi cho thằng bạn, tới chỗ quán cà phê đã hẹn trước, gọi đứa bạn đến để trả tiền lại cho khách, thế là cả nhỏ bạn và thằng chở đi cũng bị bắt hết, tội nghiệp thằng bạn cũng bị giam luôn, công an lập biên bản bắt giam gần tháng nay, cô ta nhắn với đứa bạn khai lại là chỉ giữ tiến giùm, để một mình chịu hết tội, đứa bạn được thả, ở ngoài thăm nuôi, năn nỉ người khách bãi nại, nhưng khổ nổi cô ta không có giấy chứng minh, quê thì ở tận miền Tây, nếu đi xác minh làm rõ, chắc còn phải ở trại giam vài tháng nữa...
Hết bốn ngày tạm giam tại trại giam tỉnh, nó bị giải về trại tạm giam của huyện, nơi nó cư trú, lệnh tạm giam tiếp ba ngày nữa. Khi dẫn đi lấy cung, nó thấy hai con chó con của nó mới vừa phá bầy, cho người quen gần nhà, lúc cán bộ đem cơm, hai con chó chạy theo, nó bạo gan nói :
- Hai con chó của em đó.
Cán bộ trừng mắt :
- Đừng có nói bậy, coi chừng đó !
Nó bảo :
- Nếu anh không tin, anh hỏi coi hai con chó con này của anh K phải hôn.
Anh cán bộ gật đầu. Vậy mà anh ta nói lại hay sao, hôm sau anh K. tới gặp nó, nó nhờ anh ta gọi cho người nhà hay, có lẽ vì xin được hai con chó đẹp, anh ta đồng ý giúp.
Cán bộ hỏi nó có lấy dấu tay chưa, tuy đã lấy rồi ở trại giam tỉnh, nhưng nó nói "chưa" để được đi ra ngoài, may sao, anh cán bộ lấy dấu tay là bạn học, gần nhà, trong lúc lấy dấu mười đầu ngón tay, nó nhờ anh này điện thoại cho bạn nó, nhờ chính cái ông luật sư đã lo cho bà bạn tù từ mười hai năm tù phúc thẩm còn hai năm, thuê lo cho nó.
10 giờ đêm, nó đang nằm khóc thì cán bộ gọi nó mặc đồ vào làm việc, khi về phòng thì được mặc đồ thường, nhưng khi làm việc phải mặc đồ tù, anh ta lại còn dặn bà bạn tù dọn giỏ xách quần áo của nó, nó lại hoảng lên trong bụng "Chết rồi ! chắc chuyển mình đi nữa, kỳ này chắc chết thiệt rồi !" Nhưng khi ra chỗ làm việc, cán bộ đọc lệnh trả tự do cho nó, nó mừng đến nổi ngồi chết trân.
Nó được dẫn ra trước cổng với giỏ xách, nó đi ra đường, ngơ ngáo như mất hồn, nửa tỉnh, nửa mơ, hư hư, thực thực... mãi lúc sau mới định thần tìm cách về nhà, đường vắng không có xe, nó đi bộ được một đoạn thì có một ông đi xe honda kè sát hỏi nó đi đâu ông ta cho có dan, nó như chim bị ná, cái gì cũng sợ, không dám lên xe, nó nghĩ bụng lỡ tự nhiên vợ ông ta bắt gặp thì hoạ tới nữa, hoặc ổng chở đi đâu làm sao... nó nói nó mới ở tù ra, về nhà mà không có xe, ổng nói để ổng chở về, nhưng nó không chịu, nhờ ổng cho mượng điện thoại gọi về nhà, nhưng nó mất hồn mất vía, không nhớ số của ai, điện thoại của nó bị giữ chưa trả, cuối cùng nó nhờ ổng kêu dùm nó xe ôm, vậy là ông ta kếu cho nó chiếc xe ôm và về nhà...
Mấy ngày nay nó vẫn chưa hoàn hồn.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.12.2007 04:12:24 bởi Phan_Cuu_Long >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9