Một Huyền Thoại Thi Ca
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 20 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 293 bài trong đề mục
Nhatho_PhamNgocThai 19.10.2008 13:06:11 (permalink)
.  


                Nói về bài " Tiếng rúc chim đêm " !

      Nhân Văn đã nói rất đúng rằng: Cái đêm đó mình rất cô đơn! Chính là cái đêm nghe tiếng con chim rúc lên thảm thiết và cô quạnh. Bài thơ mình đã cho đăng trên báo "Pháp luật & Đời sống"... và sau đó còn trên vài báo khác. Anh em trong làng văn chương, báo chí cũng nhiều người thích bài thơ này. Thậm chí vào một buổi sáng sau khi mình đăng báo, có hai nữ sinh viên trường Đại học Nhân Văn Quốc gia đã đến nhà... phỏng vấn tác giả?... để viết bài đăng báo. Họ hỏi han trao đổi với tác giả nhiều, cũng thấy ghi chép nhiều lắm! Nghe nói các bạn nữ sinh ấy đã cho in bài bình phẩm của họ trên Tạp chí Sinh viên ở trường, nhưng mình không được xem. Khi đó mình cũng bận, không có điều kiện vào trường nữa. Lại nói về bài thơ với mấy câu mở đầu:
                    Con chim đêm rúc mãi ngoài cây
                    Nó nói gì không biết (?)
                    Chắc con mái ham nơi vui thú khác,
                    Đã không về!... con trống gọi suốt đêm...

      Thực ra thì đêm ấy lòng mình cũng rất tha thiết để... gọi em! Nên mới có những vần thơ trên. Nhân Văn cũng đã nói không sai: Máu từ trong tim mình đã rỏ xuống trang thơ, lòng mình cồn cào nhung nhớ. Nhưng đó là em nào? Thì thú thật, bài thơ viết lâu rồi... mình lại làm quá nhiều các bài thơ tình khác nữa, nên không còn nhớ là trong bài " Tiếng rúc chim đêm" này mình đã nhớ đến em nào??? Tất nhiên chắc chắn là một em cụ thể - Có thể em ấy là cô sinh viên trường Mỹ Thuật... mà mình đã viết trong bài thơ " khoảng trôi trong lá " hoặc bài " anh vọng nghe tiếng em hát bên hồ ". Nhưng cũng có thể lại là em nữ sinh của trường Sư Phạm... của bài thơ " em về biển ", hoặc là em của bài " người đàn bà trắng "... Cũng như những người khác thôi, trong đời một nhà thơ mình đâu chỉ gặp và chỉ yêu có một em !? Mặc dù vậy, với em nào mình cũng rất... tha thiết và chung thuỷ. Cũng chưa hẳn là vì các em đó... đá mình - Chủ yếu là do sự đời hoặc tan vỡ , hoặc phải chia ly mà thôi!... Nhưng giờ thì... đời yêu của PNT hết thời rồi Nhân Văn ạ! Ngẫm đời người qua như một bóng chim câu, kể cũng tiếc?... Ta nói tiếp vào bài TRCĐ nhé - Nghĩa là, chắc chắn "em" ở bài thơ này là em mà mình phải yêu tha thiết lắm... nên mới nhớ da diết và trái tim đau đến thế!
      Cái con chim trống gọi con chim mái giữa đêm trường, não nề và khốn khổ làm sao? Như suốt cuộc đời này mình đã... gọi em! Dù tiếng gọi ấy mãi mãi là vô vi. Ở bên trang thơ của Tuyển thơ Đại Bàng, mình cũng có bài viết bình - Trong bài bình ấy , mình đã liên tưởng tới hai bài thơ xưa có tiếng chim... Đó là bài qua Đèo Ngang của Bà Huyện Thanh Quan:
                    Nhớ nước đau lòng con quốc quốc
                    Thương nhà mỏi miệng cái gia gia...

      Và bài thơ Vịnh Thu của cụ Nguyễn Khuyến, có tiếng kêu thảng thốt của một con ngỗng trời:
                    Mấy hàng dâm bụt hoa năm ngoái
                    Một tiếng trên không ngỗng nước nào?...

      Nhưng đó là hai bài thơ đời, nó nói lên nỗi lòng heo hắt của thi nhân. Còn bài TRCĐ lại là bài thơ tình, để diễn tả về sự cô đơn và tình yêu của nhà thơ. Các bạn cứ đọc đoạn sau mà xem:
                    Đã xa rồi!... mùa dĩ vãng trăng mơ...
                    Đời vui vẻ cuốn theo dòng gió bụi
                    Bao ý nghĩa trong cuộc đời tồn tại

      Nhất là trong cuộc sống của xã hội cũng như nhân quần ngày nay, tuy cũng có không ít chính nghĩa và sự nhân đạo, thánh thiện thật - Nhưng lại cũng quá nhiều phường trò, cả sự lừa gạt và bạo lực... Nếu không có tình yêu, nhất là tình yêu gái trai... thì ta thấy có khác gì sống trong " âm phủ "? Cho nên đó chính là giá trị về tình yêu của... em! Không có "em" trái tim ta đau đớn , trống rỗng đến thế nào? Ấy thế mà với mình... tất cả đã qua đi như một giấc chiêm bao. Đành nuốt nước mắt mà làm thơ đó thôi. Như Kinh Thánh đã nói: Ta sinh ra từ trong cát bụi, lại trở về... cát bụi. Cũng may mà mình đã... có thơ! Nghĩa là còn có cái để mà sống - Đời PNT khi hết thơ, tức là đã chết rồi! Chết thật rồi!...
      Lại nói về cái tiếng của con chim ấy - Chắc khi đó nó cũng đang run rẩy thật bạn ạ?  Nếu không phải là đang đau khổ, thì tiếng kêu của nó sẽ không thảm thiết đến thế! Đêm thì cô quạnh, hiu hắt, tiếng con chim lại não nề - Cảnh tình ấy thật sự đã làm trái tim mình xốn xang, lòng càng thêm thổn thức để làm thơ.  Nỗi thơ được hoà quyện trong tình của cảnh vật thiên nhiên mà tạo thành sự dị thường chăng?... Cũng như bài  qua Đèo Ngang bất hủ của Bà Huyện Thanh Quan, tiếng thơm còn để lại mãi cho đời.
      Còn nói về đoạn thơ mình đã kết bài:
                    Con chim đêm run rẩy bóng xanh già
                    Anh bổi hổi một thời qua vọng lại...
                    Và tất cả đã trở thành trống trải,
                    Sao em lại phụ bạc tình:
                                               Con mái thương yêu???

      Mình rất khoái khi được gọi em yêu mà mình nhung nhớ đó là : "con mái thương yêu" - Nó mới thân thương, thắm thiết làm sao? Nàng là "con mái" của ta, có yêu nàng ta mới gọi nàng như thế chứ! Nàng với ta cũng giống như con chim mái và con chim trống kia - Nàng đã bỏ ta rồi, nhưng ta vẫn yêu "em"! Ta gọi mãi, gọi mãi trong cả không gian, vũ trụ này: Con mái của ta ơi! Giờ em ở nơi đâu, sao không về với anh đi? Về với anh - Đi em. Anh mãi mãi yêu em !!!
#91
    Ghosttt_01 24.10.2008 14:34:31 (permalink)
    .


         Bài thơ " Tiếng rúc chim đêm " cũng là một bài thơ lạ! Chà, nhà thơ nghe được cả tiếng chim - Hiểu được cả nỗi lòng của chim?... Cho nên mới biết được:
                      Chắc con mái ham nơi vui thú khác,
                      Đã không về?... Con trống gọi suốt đêm...

         Đúng - Ông là thánh thơ thật ! Ông thở cũng ra thơ, mà lại còn là thơ hay và sâu sắc nữa.
         Tôi nhớ có một lần: Trong một buổi đọc thơ do Nhà văn hoá Thủ đô tổ chức - Sau khi Ông đọc thơ rồi, có một nhà thơ của Hội nhà văn cũng tham dự buổi đó đã bỏ dở ra về... không đọc thơ nữa -( Mặc dù vị ấy đã có đăng ký trong danh sách sẽ tham dự đọc thơ ). Sau này tôi có hỏi anh ấy:
    -  Vì sao anh lại không đọc thơ?
         Anh ta bảo: "  Ông ấy đọc thơ như thế, mình đọc làm gì nữa... cho nó ế người !".
         Tôi nhớ tối đó Ông đã đọc 2 bài: Một bài thơ về"mẹ" mà Ông đã viết từ thời còn chiến tranh và một bài thơ tình!... Khi ông đọc xong bài thơ tình - Có mấy cô nữ sinh  nghe buổi đọc thơ đó đã ùa đến Ông xin chép lại bài thơ !... Đó là bài " Phố thu và áo trắng " - Bài thơ " hơi điên", tôi cũng đã chép lại và còn thuộc nữa. Như sau:
    Tà áo trắng em đi qua phố
    Mùa thu rơi phủ mắt anh
    Tà áo trắng của người sinh nữ
    Anh nhìn xác phượng khóc rưng rưng.

    Chỉ còn lại con tim rớm đỏ
    Áo quệt vào máu rỏ hai tay...
    Ôi! Mùa thu mùa thu êm ả,
    Sao lòng anh tơi tả thế này?

    Tà áo trắng trôi dưới dòng mây bạc
    Lang thang vài cánh bướm bơ vơ...
    Áo trắng in ngang trời - sét đánh!
    Lưỡi dao nào cào nát tim thu?

    Anh cũng có một thời bên áo trắng
    Cũng bế bồng và cũng đã ru em...
    Cái thời ấy chìm vào xa vắng,
    Phút gặp lòng đâu hết ngổn ngang.

    Thêm một mùa thu, một mùa thu vỡ
    Câu thơ nẩy những bông hoa buồn,
    Thôi, đừng hát để ướt lòng trinh nữ
    Em đi rồi!... anh chết cả mùa đông...


         Trong đương đại hôm nay - Trên lĩnh vực thơ ca, Ông đúng là thuộc vào tầm " thiên hạ nhất vô song ". Không ai địch được Ông ! Cho nên... số Ông sẽ bẩy nổi ba chìm đấy, thi nhân ạ ! Một điều kỳ lạ là: tuy vậy, tôi thấy Ông vẫn đam mê... mà dường như rất hạnh phúc, rất yêu đời nữa !? Chẳng thấy Ông buồn và cũng không nản chí. Thật là một con người tử vì đạo !... và Ông đã "đắc đạo" rồi.
         Trong nhiều bài thơ tình, với em yêu - Ông vẫn nói: Ông buồn, rằng trái tim Ông đau đớn cô đơn, cuộc sống đời Ông hư vô... Nhưng đấy là trên thơ thôi chứ?... Còn cuộc sống thực, tôi thấy Ông chả buồn và cũng chả khổ đau tý nào cả? Ông vẫn làm thơ tình sướt mướt được - Thế mới giỏi ! Ông hoá kiếp vào thơ thật thần tình: thơ đầy cảm xúc, thậm chí còn rỏ đầy máu lệ nữa ! Chả trách, trong làng thơ ở Thủ đô vẫn gọi Ông là " người thơ " - Mà danh từ " người thơ" này, xưa nay tôi mới chỉ thấy họ nói về Hàn Mặc Tử như vậy. Ông là hiện thân của Hàn Mặc Tử thứ hai... trong cuối thế kỷ XX và cả thế kỷ XXI chăng? Mà có lẽ Ông còn đi xa hơn...
         Tôi tin tới một ngày nào đó, thơ Ông sẽ choán ngợp thế gian này ! Tôi lại nhớ tới bài thơ " Trên nấm mồ truyền thuyết "  của Ông - Đã viết rằng:
                       ....
                     
                      Ta đã sống phần đời sau chót
                       Trong ngôi nhà ẩn khuất bóng dân gian
                       Một cuộc sống bình thường bầu bạn
                       Nửa trăng hồ nửa gã hiền nhân.

                       Rồi một ngày mai ta sẽ chết
                       Lành như chiếc lá vậy thôi,
                       Gió sẽ hót trên nấm mồ truyền thuyết:
                       Rằng, ta thánh hoá đã lâu rồi !...

         Trong thời buổi đồng tiền quay cuồng đen đỏ, xô lấn như ngày nay - Sống ngay giữa đất Thủ đô, mà Ông vẫn giữ một cuộc sống yên ả , như cuộc đời của một trí sĩ ẩn dật chẳng khác gì cụ Nguyễn Khuyến ngày xưa - Như Ông nói:
                       Nửa trăng hồ nửa gã hiền nhân...
         Thì quả thật Ông cũng đã là người kỳ dị vậy - Ông thành Thánh sống thật rồi !... Cảm phục. Vô cùng cảm phục và kính nể Ông !!!
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.10.2008 13:58:01 bởi Ghosttt_01 >
    #92
      Nhatho_PhamNgocThai 03.11.2008 11:26:36 (permalink)
      .


           Nói về những bài thơ có tiếng chim, ngoài bài " Tiếng rúc chim đêm " này: Trong Tuyển Thơ Đại Bàng mình còn viết chí ít là ba bài khác nữa. Nhưng nói chung các bài thơ khác, tiếng chim chỉ là một biểu tượng gì đó... để tác giả giãi bầy nỗi lòng mình hoặc là có tính chất tự bạch. Thí dụ như bài " Nghe tiếng chim hót trong nhà " chẳng hạn ( trong Tuyển thơ là bài số 211, tr.14 internet):
                    

      Em có nghe tiếng chim trong nhà hót !...
      Mà tình đôi ta lại như bãi chiến trường.
      Ta là cát? Rồi chẳng ai là cát...
      Nhưng nỗi đau còn
                             hơn đại bác bắn con tim.

      Ai đã ví trái tim em như loài hoa tan vỡ !
      Cho anh hôn lên từng cánh đã nát nhàu
      Năm tháng trôi trong dòng sông vô định
      Chảy ròng ròng bao máu của cơn đau.

      Thành phố biển quê em dạt dào sóng vỗ
      Chim hải âu cánh trắng ngợp trời bay,
      Có lẽ nào tình ngát hương
                                               cứ phải là đổ vỡ?
      Anh muốn hỏi cả trời
                                    và cả nguyệt đêm nay...

           Mình cũng không nhớ bài này mình đã viết trong một hoàn cảnh nào?... Cũng có thể tiếng hót con chim ở đây là tiếng con chim thật, nghe tiếng hót yêu thương và chan chứa tình đời của nó... tác giả chạnh lòng, luyến tiếc về mối tình đã tan vỡ của mình mà bật lên:
                         Mà tình đôi ta lại như bãi chiến trường...
           Nhưng tại sao: Ta là cát? Rồi chẳng ai là cát.../ - Bởi vì như ta vẫn thường nói - cuộc đời sẽ trôi vào trong cát bụi, vô vi... Nhưng anh và em vẫn phải vượt qua tất cả, quên đi tất cả để hàn gắn cuộc đời mình mà sống đó thôi! Cho nên " chẳng ai là cát " cả, dẫu:
                        ... nỗi đau còn hơn đại bác bắn con tim !
           Nghĩa là trong bài này: Giữa những năm tháng bởi tình yêu tan vỡ, cuộc sống trôi vào trong vô định... nhà thơ lại cất lên tiếng hát về em, hoài vọng lại mối tình xưa. Còn các bài thơ khác, đó là bài " Chuyện về con chim Thánh (1) " -
      ( Trong Tuyển là bài số 151 tr.10 internet):
              
      Con chim yêu bàu trời tự do
      Sống ẩn mình trong chiếc tổ con bé nhỏ
      Không hoa mĩ cũng vừa đôi chúng ở
      Cùng đàn con xúm xít vui vầy.

      Giữa bàu trời khoáng đãng gió mây
      Hoa trái thiên nhiên dạt dào tựa bể
      Nơi phú quí của những bày chim lạ
      Chẳng làm cho nó xiêu lòng.

      Con chim chồng vui hót quanh năm
      Còn chim mái sớm hôm tìm sâu bọ
      Và mặc cho thế thời thời thế
      Trời đất quay cuồng vẫn thanh thản sống bên nhau.

      Tối đến con mái nhổ cho chồng mấy sợi tóc sâu
      Con trống mắt nhìn ra ngoài xa bể (!)
      Sự sống cứ trôi yên lành bình dị
      Trống mái bên nhau đến bạc đầu...

         
           Và bài " Chuyện về con chim thánh 2. " -
      ( Bài số 152 trong Tuyển thơ tr.10 internet ):

      Nhìn loài diều hâu săn đuổi những chim con
      Giống tu hú lại ăn trộm trứng
                              của các loài chim khác...
      Thế giới muôn màu không bao giờ hết ác
      Con trống thở dài những lúc đêm thâu.

      Nó cố giữ yên ngôi nhà ,
                         sớm tối bạn trăng sao
      Dẫu đôi lúc cũng mơ màng tình ái...
      Con mái yên tâm thấy lòng sảng khoái
      Nó cần gì ngoài cái tổ ấm con con.

      Giống chim mái thường chỉ nghĩ
                               đến chuyện chồng con
      Còn con trống lại mang hồn bể cả...
      Giống chim nào rồi cũng phải về bụi cả
      Nó chọn cho mình con đường:
                       không cần ẩu đả chiến tranh !

      Chơi gió đùa mây,
      Cần mẫn mổ các vì sao quí đang giăng,
      Tự cho mình sánh trên Hoàng Đế !
      Sách cổ kim rồi phải ghi thành chuyện lạ
      Rằng: Có một con chim,
                        đã mổ hết sao trong vũ trụ ngân hà...

      Tên tuổi nó sẽ vang lừng bốn bể
      Đến cả đế vương cũng không được vinh quang như thế!
      Nó quên lãng tháng năm trong chiếc tổ con nhỏ bé
      Để hoá phép mình thành chúa tể các loài chim
      Bởi vì nó được tôn sùng là
                                               Bậc Thánh Thi Nhân !!!


           Hai bài thơ " con chim thánh 1 và 2 " này, thì hình ảnh con chim hoàn toàn chỉ là biểu tượng mà thôi. Nhà thơ nói lên cái cuộc sống đời thường trong cái tổ ấm bé nhỏ của mình, đồng thời nó mang tính tự bạch về nỗi niềm riêng tư tác giả. Hai bài thơ cũng có nghĩa vui thú chốn dân gian... cùng mối quan hệ " con trống và con mái " tháng ngày vui vầy và tồn tại !... Hai bài thơ còn mang phong cách chơi thơ, hoặc là tao du trên thơ. Tất nhiên về tầm vóc thi ca nó không thể bằng được bài " Tiếng rúc chim đêm " - Song nó có cái chí thú riêng của nó. Các bạn xem kỹ xem : nhà thơ muốn mượn tiếng của con chim... để bộc bạch hay nói lên cả một ý niệm về cuộc sống trong bể nhân tình thế thái này, như thế nào nhé? Thí dụ như:
                        
      Nhìn loài diều hâu săn đuổi những chim con
                         Giống tu hú lại ăn trộm trứng
                                                          của các loài chim khác...
                         Thế giới muôn màu không bao giờ hết ác
                         Con trống thở dài những lúc đêm thâu.
         
      Hay là tâm tính của mỗi con chim, chim đực và chim cái khác nhau thế nào chẳng hạn:
                         
      Giống chim mái thường chỉ nghĩ
                                                          đến chuyện chồng con,
                          Còn con trống lại mang hồn bể cả...
                          Giống chim nào rồi cũng phải về bụi cả,
                          Nó chọn cho mình con đường:
                                                    không cần ẩu đả chiến tranh !
         
      Hay là như ở bài " con chim thánh 1. ":
         Con chim chồng vui hót quanh năm
      Còn chim mái sớm hôm tìm sâu bọ...
      ......
      Tối đến con mái nhổ cho chồng mấy sợi tóc sâu
      Nó cần gì ngoài cái tổ ấm con con...
      ......
      Trống mái bên nhau đến bạc đầu...
           
        v.v...
      Chuyện chim là chuyện đời, mình cũng thấy thú. Viết lại vài bài thơ chim... để các bạn đọc cho vui.
         
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.11.2008 11:38:24 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
      #93
        Nhân văn 09.11.2008 12:16:04 (permalink)
        .


          */.   Bài thơ tình hay xuất sắc thứ 5: Ta lại đến với " Khóc bên Hồ Núi Cốc " - Một tuyệt tác thi ca ! ( Ở trong Tuyển thơ Đại bàng là bài số 23 trên trang 2... ):

        Anh đã đến bên Hồ Núi Cốc
        Gửi hồn theo dòng nước trôi thây,
        Gió gào thét trong lặng chìm tim óc
        Em khoả thân nằm trên bóng bến xưa bay.

        Nước mắt nàng Công khóc tan ra suối
        Cốc chết bên Sồi lại hoá thành non.(*)
        Nhưng để làm gì khi tình vô vọng?
        Chút hương nàng vẫn ấm Khoảng Đời Con!...

        Bóng ngàn than huyền thoại tang trắng phủ
        Mà miệng còn muốn cắn Vú Người Yêu!
        Ôi! Hồ núi cứ xanh rì muôn thuở
        Máu ta đổ đầy cho tạo hoá tạc phù điêu.

        Anh đến bên Hồ Núi Cốc giữa chiều
        Thơ rỏ đôi hàng, lệ tràn một chén,
        Khóc chuyện tình xưa là khóc mình lắm lắm !
        Mai chết rồi làm nước tắm cho em.

             Tác giả  đã viết bài thơ này trong một dịp đến thăm, được chiêm ngưỡng cảnh thiên nhiên kỳ vĩ của Hồ Núi Cốc: Vào cái đêm mưa gió phủ đầy trời, hoang dại và cô đơn. Mối tình của nhà thơ với một người đàn bà nào đó đã trở về!... Theo tác giả kể lại: thì người đàn bà đó còn rất trẻ, Nàng chỉ vừa mới bước qua đời thiếu nữ. Tình yêu của nhà thơ và Nàng thật là đẫm đầy lệ, trong trái tim anh... ta còn thấy máu vẫn đang rơi:
                            Bóng ngàn than huyền thoại tang trắng phủ
                           Mà miệng còn muốn cắn Vú Người Yêu!
                           Ôi! Hồ núi cứ xanh rì muôn thuở
                           Máu ta đổ đầy cho tạo hoá tạc phù điêu.

             Rồi câu chuyện tình tan vỡ, bi thương của " nàng Công, chàng Cốc " đã nhập vào, nó hoà trong sự thổn thức của nhà thơ - Bài thơ Khóc Bên Hồ Núi Cốc (KBHNC) đã cất lên trong cái không gian ấy! Tình thơ đẫm một mầu bi tráng. Đến mức cái băng tang trắng phủ lên huyền thoại kia, cũng là cái băng tang phủ lên mối tình anh. Cảm súc của tình thơ được đẩy đến tột cùng. Trong khát vọng yêu đương, tình yêu của anh và Nàng quặn xiết tưởng như có thể làm cho trái tim tan vỡ !... Chỉ là hồi tưởng mà sự khát khao của chàng bên nàng vẫn cồn cào:
                          Mà miệng còn muốn cắn vú người yêu !...
            Hình ảnh rất đời này nó mang cả sức nóng mà vùng vẫy trong thơ, dường như tất cả thiên nhiên kỳ vĩ... đẹp như tấm phù điêu ấy là máu trong tình yêu của họ đã nuôi nó. KBHNC là một bài thơ tình thật lãng mạn, dù đó là những lời than bởi sự tan vỡ... nhưng lại cất lên của một bản tình ca! Ta hãy đọc ngay vào đoạn thơ đầu sẽ thấy:
                            Anh đã đến bên Hồ Núi Cốc
                           Gửi hồn theo dòng nước trôi thây,
                           Gió gào thét trong lặng chìm tim óc
                           Em khoả thân nằm trên bóng bến xưa bay...

            Mặc dù trong cái đêm mưa gió dữ dằn đến mức: Gió gào thét trong lặng chìm tim óc /- Nhưng sau đó hình ảnh người đàn bà thật kiều diễm lại bay lên trên cả thảm trời xanh:
                           Em khoả thân nằm trên bóng bến xưa bay...
             Mặc dù với nỗi đau đớn của trái tim tình trong đêm mưa gió, nhà thơ thấy mình như chỉ còn là một cái xác, trôi về tận phía trời xa bên nàng:
                           Gửi hồn theo dòng nước trôi thây...
             Thiên nhiên hồ núi gầm thét thì ít, trong trái tim nhà thơ bão tố dữ dội hơn nhiều. Bài thơ KBHNC đã đi đến điểm đỉnh của tình yêu trong thi ca! Sức rung cảm của ngôn ngữ, hình ảnh cũng mang một tần số mãnh liệt vô vàn...Chỉ có 16 câu thơ nhưng sự khúc triết của nó, ý tứ của mỗi câu, mỗi đoạn đều gắn bó nhau. Nếu ta  nói rằng: Bài thơ hay đạt đến độ tuyệt tác chắc cũng không phải là quá đáng !?
              Đúng là anh có một thế giới thơ riêng ! Trong thi đàn Việt Nam, đặc biệt là thơ hiện đại - Thơ anh chẳng giống ai. Và ở trong những bài thơ tình như thế, cảm súc của anh bao giờ cũng mãnh liệt. Trong đạo thơ - Anh đã đạt đến mức: có thể diễn tả ngôn ngữ, hình ảnh... ra theo đúng với ý muốn của tình cảm trái tim mình. Dường như thơ trào ra từ trong tim óc  và anh hoàn toàn điều hành bài thơ theo chủ đạo của bản thân. Người đạt đến độ làm thơ như thế này, phải là người đã tu luyện thành chính quả... để ngồi vào nơi Toà thánh niết- bàn của thi ca rồi!
             Không chỉ thế, tình thơ còn đẫm cả thế thái nhân tình. Ta hãy nghe trong đoạn thơ kết mà tác giả đã viết:
                             Anh đến bên Hồ Núi Cốc giữa chiều
                           Thơ rỏ đôi hàng, lệ tràn một chén,
                           Khóc chuyện tình xưa là khóc mình lắm lắm !
                           Mai chết rồi làm nước tắm cho em.

             Người mà yếu tay bút chắc không dám viết như câu thơ kết này: Mai chết rồi làm nước tắm cho em !.../- E rằng người đời sẽ cho thế là hèn yếu? Nhưng anh đã viết như thế!... Mai chết đi, khát vọng của anh... chỉ để làm một dòng nước mà tắm cho người yêu mà thôi. Nhưng ở đây tôi muốn nói rằng: Ta hãy đặt câu hỏi - Tại sao anh lại viết như thế? Mà không phải là một hình ảnh nào cho có vẻ lớn lao, hay chí ít thì cũng tỏ ra "cứng rắn" hơn? Có lẽ câu thơ này, thì hãy để cho hậu thế mai sau bàn luận và tiếp tục phán xét về thơ anh ! Nhưng rõ ràng nhà thơ đã nói một cách đầy vững vàng, khẳng định: Mai chết rồi làm nước tắm cho em!.../- Chứ không hề gượng nhẹ, có một chút rụt rè nào. Thế đấy! Trong dư luận nói chung về thơ anh, khi nói đến bài KBHNC này - Nhiều người vẫn nhớ và bàn tán, thậm chí rất thích thú với câu thơ kết ấy! Tất nhiên không phải chỉ là thích thú cho sướng, mà tình thơ còn chứa đầy tính nhân bản, quan điểm và ý tưởng tình đời của nhà thơ.
             Tôi trở lại để nói về ý tứ của đoạn thơ thứ hai:
                            Nước mắt nàng Công khóc tan ra suối
                           Cốc chết bên Sồi lại hoá thành non.(*)
                           Nhưng để làm gì khi tình vô vọng?
                           Chút hương nàng vẫn ấm Khoảng Đời Con!...

            Theo truyền thuyết thì câu chuyện về nàng Công , chàng Cốc như thế này:

                                                

                           
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2008 11:55:28 bởi Nhân văn >
        #94
          Nhân văn 20.11.2008 11:54:57 (permalink)
          .


                 Chuyện kể rằng: Nàng Công là con gái một quan lang người dân tộc, yêu chàng Cốc chỉ là anh tiều phu đốn củi trên rừng. Mối tình của họ bị lễ giáo phong kiến ngăn cấm - Chàng Cốc bị truy đuổi phải chạy khỏi bản, đến ở dưới một gốc cây sồi. Nàng Công vì thương nhớ chàng Cốc, ngày đêm khóc lóc thảm thiết rồi chết. Nước mắt nàng chảy thành suối nay biến ra hồ. Chàng Cốc xót xa thương nhớ người yêu rồi cũng chết, hoá thành núi non vây bọc lấy hồ... Nên mới có tên gọi là: Hồ Núi Cốc! Đấy là nguyên do để hình thành nên hai câu thơ:
                               Nước mắt nàng Công khóc tan ra suối
                               Cốc chết bên sồi lại hoá thành non...

                 Nhưng vấn đề đặt ra ở cả đoạn thơ này, với hai câu tiếp theo sau đó:
                               Nhưng để làm gì khi tình vô vọng?
                               Chút hương nàng vẫn ấm khoảng đời con!...

                 Ý ở hai câu thơ đó nó nói lên điều gì? Trước đây nhà thơ Chế Lan Viên đã từng viết những câu thơ:
                               Lũ chúng ta ngủ trong giường chiếu hẹp
                               Giấc mơ con đè nát cuộc đời con
                               Hạnh phúc đựng trong một tà áo đẹp
                               Một mái nhà yên rủ bóng xuống tâm hồn.

                Khi ông ca ngợi sự vĩ đại, sự cao cả - Thì ông cho hạnh phúc riêng tư của con người, nghĩa là của cái " cuộc đời con " đó, chỉ là nhỏ bé, tầm thường!...Tư tưởng thời đó được gọi là " anh hùng ca cách mạng "- Một thời rầm rộ như tư tưởng kiểu Lôi Phong choán ngợp:
                               Ta sẽ làm cây thông trên núi đá
                               Chứ không làm ngọn cỏ ở ven sông...

                Ta quay trở lại với ba chữ " cuộc đời con " của Chế Lan Viên - Theo quan niệm đó: Thì muốn cao cả là chỉ được nghĩ đến cái chung chứ không đượpc nghĩ đến cái riêng? Quan niệm ấy nó đã bị chi phối bởi sự bảo hoàng mang tính chính trị áp đặt của một thời. Nhưng không có cái riêng thì làm sao có cái chung !? Cho nên tác giả của bài thơ KBHNC này... qua câu chuyện tình của nàng Công chàng Cốc, cũng là để trút vào thiên tình ca của mình một quan niệm trái ngược khác - mà phản bác lại tư tưởng bảo hoàng ấy mà thôi! Cho nên anh mới viết:
                               Chút hương nàng vẫn ấm " khoảng đời con "!...
                Đó là xuất phát điểm trong nhân sinh quan xã hội... mang tính thế sự của nhà thơ. Ý tứ của đoạn thơ đã chứa trong đó một ngòi nổ! Tuy bài thơ không làm chính trị, nhưng ý thơ lại ngầm phản biện lại luận điểm có màu sắc chính trị. Nó chứa đựng cái quan điểm nhân ái nơi thế thái nhân tình của nhà thơ. Đó cũng chính là làm giàu thêm tính nhân văn sâu sắc của bài thơ.
                 Từ câu thơ: " Chút hương nàng vẫn ấm khoảng đời con " - Đã dẫn đến câu thơ kết:
                               Mai chết rồi làm nước tắm cho em...
                Khi anh muốn tung ra một quan điểm của bản thân mình với đời sống xã hội của con người, không chấp nhận những quan điểm mang tính áp đặt bảo hoàng có tính thống trị... mà quan điểm bảo hoàng ấy nó biểu hiện ý thức hệ phong kiến cổ hủ thời trước - Cho nên KBHNC tình thơ tuy rỏ ra từ máu tim, ngỡ như nó chỉ là một thứ tình bi luỵ... nhưng thực ra vẫn chứa đầy lý trí và một thái độ phản bác cái cũ rất quyết liệt!  Ngay cả câu thơ:
                               Mà miệng còn muốn cắn vú người yêu !...
                  Cũng không phải chỉ là để đọc lên cho sướng đâu? Tất nhiên đó là một câu thơ mang tính "đời" , nhưng trong đó nó vẫn ngầm chứa cả tính triết luận có ý nghĩa xã hội học của anh - Và đấy cũng chính thuộc trong thế giới thi ca PNT, ta thấy trong rất nhiều những bài thơ tình cũng như thơ đời khác nữa của Tuyển thơ đại bàng... mà tuỳ theo cảm súc, cảnh tình trong mỗi bài khác nhau... để có cách diễn đạt một cách khác nhau mà thôi.
                Đọc thơ anh: ngay trong cả những bài thơ tình có thể gọi là sướt mướt, nhưng tác giả cũng thường hay lồng trong đó chứa ẩn những quan điểm thời thế với nhân sinh quan xã hội của mình, câu chữ hoặc hình tượng khá sâu xa... càng đọc, càng nghiền ngẫm sâu sắc tình thơ càng thấy nhiều cái hay, thấm thía vô cùng. Ít nhất thơ anh cũng là thứ thơ tồn tại lại để sống với đời, để đời tiếp tục bình phẩm và tranh cãi sau này./.
          #95
            Nhatho_PhamNgocThai 04.12.2008 11:56:04 (permalink)
            .  


                   Nói về bài thơ: KHÓC BÊN HỒ NÚI CỐC -   Một hôm có một bạn sinh viên gặp tôi và bảo: Trong thơ của anh, em không nhớ ở bài thơ nào... nhưng mà em thích nhất câu thơ:
                              Mà miệng còn muốn cắn vú người yêu!
                Tôi có nhắc  cho bạn ấy biết là câu thơ đó ở trong bài " Khóc bên Hồ Núi Cốc " (KBHNC). Bạn sinh viên ấy cứ khen mãi là câu thơ hay!... Tới một hôm khác tôi có đến chơi Nhà xuất bản Thanh niên, anh chị em trong Hội văn chương ở đó lại nói với tôi, họ thích thú nhất là câu thơ:
                               Mai chết rồi làm nước tắm cho em...
                 Ấy vậy đấy, chưa biết bài thơ hay đến đâu... nhưng có những câu thơ được người đời truyền nhau tán tụng cũng đã là một niềm vui vô bờ đối với một nhà thơ rồi! Để có được những câu thơ ấy, có khi chưa hẳn đã là sự xuất thần tự nhiên, mà là bí quyết của người làm thơ. Trong một bài thơ cần phải có được một đôi câu hoặc một đoạn nào đó... sướng và thích cho người đọc. Tất nhiên nó vẫn phải liên kết ý tứ chặt chẽ với toàn bài. Nếu tình thơ thêm độ sâu sắc thì bài đó sẽ "sống"! Chứ nếu người ta đọc thoảng qua, ngại không muốn đọc nữa thì bài đó cát bụi mất, dù đầy ý nghĩa vẫn cứ thành " rác ".
                 Bản thân tôi cũng rất tin: KBHNC thực sự là một bài thơ hay! Còn độ hay và tầm vóc của bài thơ đến mức độ nào?... Nếu so với các bài thơ khác được đánh giá là hay của tôi, như: Người đàn bà trắng; Sáng thu vàng; Trước núi Mỹ Nhân (1); hay Tiếng rúc chim đêm; Em về biển... thì tôi cũng chưa thể nhìn nhận được một cách hoàn toàn xác đáng? Còn phải chờ thời gian với sự hồi đáp của đương đại văn chương.
                 Hay về độ hay của bài KBHNC rộng ra với các bài thơ hay của những bậc thi nhân xưa và nay, đặc biệt là thi nhân Hàn Mặc Tử như: Đây thôn Vỹ Dạ; Mùa xuân chín; hoặc Bẽn lẽn - Tôi nghĩ: Chưa chắc nó đã kém !? Sở dĩ tôi thích so với các bài thơ của HMT vì cấu tứ thơ, cũng như phong cách thơ tôi với thơ Ông có nhiều nét tương đồng nhau. Thực sự tôi cũng đã ảnh hưởng nhiều trong cách tư duy thơ và cấu tứ của thơ Ông, đặc biệt là với những bài thơ nổi tiếng của Ông. Mặc dù vậy thơ của tôi mãnh liệt, khai thác tình thơ đến tột cùng hơn - Và KBHNC là một bài thơ khá điển hình về phương diện ấy... Độ cảm xúc của bài thơ này tôi đã đi đến tột điểm của thơ ca! Chắc chắn là bài thơ sẽ tồn tại trong nền văn học và cõi dân gian. Mai sau chắc nó sẽ là một trong số những bài thơ của tôi được bình phẩm nhiều trong giới phê bình và lý luận văn chương.
                 Chìm sâu vào thế giới của bài thơ KBHNC - Nó vừa quyện giữa câu chuyện tình son sắt mà bi thương của nàng Công, chàng Cốc trong truyền thuyết và mối tình da diết của nhà thơ với người yêu! Đồng thời phụ hoạ bằng cảnh hồ núi, mưa gió gào thét mịt mùng hoang dại, như sự nghiến rít của trời đất... để cào xé lòng người. Vì thế mà tình thơ được dựng lên trong một cảnh tượng bi tráng, bạo liệt vô cùng. Trái tim thổn thức trong đêm mưa gió ấy tôi đã trào nó ra thơ - Nên ngay bắt đầu vào thơ tôi đã viết:
                              Anh đã đến bên Hồ Núi Cốc
                              Gửi hồn theo dòng nước trôi thây,
                              Gió gào thét trong lặng chìm tim óc
                              Em khoả thân nằm trên bóng bến xưa bay...

                Ngoài trời thì "  mưa gió gào thét "... nhưng chính trong lòng tôi nỗi cô đơn thương nhớ cũng đang gào thét. Trái tim cồn cào bão tố mà nhớ đến nàng, cho nên mới có cảm giác rằng: Trên cái dòng nước mênh mang của hồ núi, tôi chỉ như "cái thây" không hồn trôi đi, hay là cái thây ấy nó mang hồn tôi đến với nàng vậy:
                              Gửi hồn theo dòng nước trôi thây...
                Là như vậy. Lúc ấy tôi tưởng tượng ra nàng đang khoả thân, nàng trần truồng... cả tấm thân trong trắng, nõn nà của nàng hiển hiện ra trước mắt tôi, tôi muốn lại được ôm ấp nàng như một thưở nào... cùng nàng ân ái, say đắm. Nghĩa là trong trái tim tôi một kích thích tố cực mạnh, nó đòi hỏi phải trào ra... thơ! Nó muốn được thoả mãn với người yêu, hồn thơ cào xiết mà bắn ra câu:
                              Em khoả thân nằm trên bóng bến xưa bay...
                Bốn câu của đoạn thơ đầu vụt ra từ cái cảm xúc đột biến ấy... Để rồi từ đoạn thơ sau , dần dần mới đi vào cấu tứ, triết lý về tình yêu và sự sống, về nhân sinh xã hội, thế giới quan, con người và vũ trụ, v.v... Nhưng cảm xúc yêu đương mãnh liệt thì vẫn cứ theo tôi suốt bài thơ, nó xen vào từng đoạn triết lý , thí dụ như câu thơ:
                              Mà miệng còn muốn cắn vú người yêu!
                Bên cạnh sự triết lý, tôi viết còn để cho thoả mãn lòng mình nữa. Bởi, nhớ những khi ngậm đôi vúa ấm áp hoặc nóng hổi của nàng... làm cho lòng tôi càng nuối nả và da diết., thương tiếc tình xưa, hơn nữa như đã nói là đêm đó tôi rất cô đơn!
                  Sau này có những lúc gặp lại nàng - Tôi nói về những bài thơ mà tôi đã viết cho nàng, thì nàng bảo rằng:
            -   Nhờ có em mà anh đã có được những bài thơ hay như thế, anh phải trả công cho em đấy!
                 Tôi bảo nàng:
            -   Thì anh trả công bằng cả cuộc đời, em có chịu nhận đâu?
                 Nàng nói:
            -   Nhưng vợ con anh như thế thì em làm thế nào được?
                 Cuộc đời là thế! Đành vậy. Thơ vẫn là thơ, tình vẫn là tình, còn cuộc sống vẫn cứ phải tồn tại bằng cuộc đời thực của nó, không thể nào khác được. Thôi thì đành để:
                               Mai chết rồi làm nước tắm cho em...


                                      
             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2008 10:37:44 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
            #96
              Nhatho_PhamNgocThai 07.12.2008 10:37:06 (permalink)
              .


                      Xin nói là: Tôi đã viết bài thơ KBHNC này cách đây hơn 10 năm về trước rồi. Có lần nàng lại bảo tôi:
              -   Anh thì... yêu nhiều lắm! Chỉ nhìn thấy cô gái đi bên hồ, với dáng hình thon thả với tà áo tha thướt của cô ta mà anh đã có cả một bài thơ tình sướt mướt?...
                    Tôi nói với nàng:
              -   Nhưng anh chưa yêu ai bằng yêu em!
                    Chả là, nàng đã đọc rất nhiều thơ của tôi mà. Nhân nàng nói về bài thơ " Cô gái đi bên hồ " - Tôi xin chép lại cả bài thơ đó ra đây để mọi người xem...
              ( ở trong Tuyển thơ Đại bàng đó là bài thơ số 54, trang 4 internet ):
                                   
              Hồ mùa đông dại nắng
              Em bước nhẹ bên hàng cây nghiêng bóng
              Gió khẽ reo sau tà áo thanh tân
              Mắt em thầm mang cả mùa xuân.

              Cánh buồm đỏ!...đưa em vào xa vắng,
              Anh mải nhìn theo màu áo trắng
              Cái màu mây thiếu nữ dịu hiền
              Em đi rồi - Còn lại một trái tim!

              Em xa rồi!... còn lại nỗi đau êm,
              Tiếng lòng cứ âm thầm nơi vệ cỏ...
              Chỉ thiên nhiên mãi mãi là tươi trẻ!
              Tuổi ta ơi - Vội tàn úa làm gì?

              Cánh buồm đỏ!... anh đưa em vào xa vắng
              Gió má đời anh... tóc trắng đầu anh...
              Nhưng rồi ngày mai

                                  em cũng sẽ thành dĩ vãng?
              Cô gái đi bên hồ:
              Đàn bà chẳng bao giờ chán đâu em!...

                   
              Cũng phải nói là: những bài thơ tình tầm đỉnh cao trong đời thi ca của tôi, phần lớn là những bài thơ tôi đã viết về nàng! Đúng là tôi phải cám ơn nàng và tình yêu của nàng, cám ơn thượng đế run rủi để cho tôi gặp được người đàn bà trẻ ấy... đã cho tôi những tình thơ tuyệt hảo của thế gian này, là những bài thơ tình hay thuộc hàng đỉnh điểm của của thế giới thơ tôi!
              #97
                Ghosttt_01 13.12.2008 10:56:57 (permalink)
                .


                       Trước khi nói về cảm nghĩ của tôi với bài " Khóc bên Hồ Núi Cốc" này - Nhân việc nhà thơ có nhắc đến bài " Cô gái đi bên hồ ", tôi còn nhớ: Trong lần xuất bản tập thơ " Người đàn bà trắng " ( NXB Thanh niên 1994 ) ông đã cho in bài thơ này - Nay so với bài đã đăng trong Tuyển Thơ Đại Bàng thì có một số câu thơ đã sửa khác đi, chủ yếu là đôi câu thơ kết. Trước đây nhà thơ đã viết là:
                                   Cánh buồm đỏ anh đưa em vào xa vắng
                                       Gió má đời anh... tóc trắng đời anh...
                                       Rồi một ngày mai em cũng thành dĩ vãng:
                                       Khi đó sẽ buồn hay vui em?

                     Sau đó một thời gian tôi lại được xem bài thơ đã đăng trên trang thơ của báo " Nhân dân cuối tuần" , thì hai câu thơ cuối cùng của bài thơ ( có thể tôi nhớ chưa thật chính xác từng chữ ) đã sửa thành:
                                   Rồi một ngày mai em cũng thành dĩ vãng,
                                       Cô gái đi bên hồ:
                                       Em là cả mùa xuân.

                     Rồi cách đây ít năm - Khi nhà thơ cho phát hành một số bài thơ quảng bá rộng rãi trong giới văn chương, báo chí... thì lại thấy bài thơ một lần nữa cũng đã khác và hai câu thơ kết ấy được sửa đổi là:
                                   Nhưng rồi ngày mai em cũng già và úa?
                                       Cô gái đi bên hồ:
                                       Ta sẽ hoá ra chim...

                     Và rồi lần này nhà thơ tuyên bố là những bài thơ đã đăng trong Tuyển Thơ Đại Bàng là những thi phẩm chính thức mà nhà thơ để lại cho đời... thì những câu thơ kết ấy như ta đã thấy ở trên lại là:
                                   Nhưng rồi ngày mai em cũng thành dĩ vãng
                                     Cô gái đi bên hồ:
                                     Đàn bà chẳng bao giờ chán đâu em !...

                    Nhà thơ có thể cho biết những ý tưởng khi mà ông đã có nhiều sự thay đổi khác nhau qua những lần như thế?... và theo Ông mỗi câu kết khác nhau như vậy ý nghĩa của nó thế nào?
                    Tôi lại nghĩ tới một bài thơ khác nữa - Bài thơ này tôi cũng thích mà đã được nhà thơ sửa đổi nhiều lần như thế, đó là bài " Những con đường "..( in bên tuyển thơ đại bàng nó là bài số 46 trang 3 internet ). Toàn bộ bài thơ đó như sau:

                Chỉ còn lại những con đường tháng năm trôi
                Tiếng lá đổ chín vàng trong hồ nước
                Anh ngả bên làn nước
                Bóng vịt giời rối rít vỗ xung quanh...

                Ôi! Giấc ngủ thần tiên mộng mị tháng năm
                Giọng nói em chùm hoa hồng thắm
                Mái tóc em hương trôi đằm thắm...
                Vướng cành thời gian gỡ mãi không ra.

                Mắt em thầm cất rượu say sưa
                Anh sung sướng khi lòng càng tan nát!
                Một chút son bôi đôi môi còn vương vất
                Thành cơn đau hoá dại cả chiều tà.

                Những con đường mây trắng đã ngang qua
                Đàn chim thơ xưa thường về làm tổ
                Giờ ta sống cùng bầy lá đổ
                để nghe tiếng bay rơi mãi ngàn xa

                Những con đường em để bướm em ra...


                        Bài thơ này in ở trong tập thơ Người Đàn Bà Trắng thì tên đề là " Những con đường lá đổ " - Nay trong Tuyển Thơ Đại Bàng nhà thơ bỏ đi hai chữ " lá đổ " mà chỉ lấy tên " Những con đường ", tôi nghĩ: Tên đề bài thơ " Những con đường lá đổ " hay chứ, sao ông lại cắt bỏ đi thế... chẳng phải phí lắm sao? Nhưng thôi, đấy là quyền của tác giả. Giờ tôi chỉ nói về nội dung thay đổi bên trong của bài thơ -  Khi đăng trong tập thơ NĐBT đoạn cuối của bài thơ có những ba câu thơ kia đó là:
                                   Những con đường mây trắng vẫn bôn ba
                                       Với tiếng lá rào rào và mưa gió...
                                       Với tiếng lá rào rào và mưa gió...

                     Còn bây giờ thì Ông chỉ để đúng có một câu:
                                   Những con đường em để bướm em ra...
                      Dù sao thì tôi cũng thừa nhận bài thơ được sửa lại như hiện nay hay hơn, sướng hơn!... Nhưng vẫn mong nhà thơ nói rõ những suy xét thế nào để nhà thơ sửa đổi thơ như vậy? Khi đọc đến câu thơ kết:
                                   Những con đường em để bướm em ra...
                      Thì quả thật tôi thấy thú quá! Phải bắt chước các bậc sỹ nhân xưa vỗ đùi đánh " đét" mà thốt ra: Hay!...Và rồi cứ phải đọc đi đọc lại bài thơ mấy lần, cố tìm hiểu ý tứ của cả bài? Bài thơ quả thật cũng không dễ hiểu, tuy hình ảnh thơ hay và thích. Nhưng tôi muốn hỏi: " Khi kết thơ như thế, Ông có sợ bài thơ bị thô đi mà ảnh hưởng tới thẩm mỹ của cả bài thơ không? Mong Ông giải thích tường tận hơn cho bạn đọc hiểu ý tưởng của Ông trong việc sáng tác và sửa đổi thơ như vậy, hoặc nó sẽ sâu sắc và hay hơn theo Ông như thế nào?
                      Giờ tôi xin quay lại để nói về những cảm nhận của tôi với bài " Khóc Bên Hồ Núi Cốc " -


                                                  (vẫn còn)              
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2008 12:01:11 bởi Ghosttt_01 >
                #98
                  Nhatho_PhamNgocThai 24.12.2008 12:06:50 (permalink)
                                     TRẢ LỜI GHOSTTT_01 !
                     
                       Về hai bài " Cô gái đi bên hồ " và bài " Những con đường " - Mà Ghosttt_01 có ý muốn tham khảo: Vì sao tác giả lại sửa đổi nhiều lần như thế?
                       PNT xin ngắt riêng ra từng bài một phân tích lý do về mỗi lần sửa đổi, để bạn nghe có thể hiểu được dụng ý của tác giả trong quá trình sửa chữa thơ mình - Đây có lẽ cũng là cái thú, ta có dịp nói cho nhau nghe đôi chút trong sự nhạy cảm đối với việc sáng tác thơ ca.
                      1-  Về bài CÔ GÁI ĐI BÊN HỒ - Bản thơ đầu tiên được in trong Tập thơ " Người đàn bà trắng ", khổ thơ cuối cùng thế này:
                                    Cánh buồm đỏ anh đưa em vào xa vắng
                                    Gió má đời anh... tóc trắng đời anh...
                                    Rồi một ngày mai em cũng thành dĩ vãng
                                    Khi đó sẽ buồn hay vui em?

                      Thời gian sau đó tôi ngẫm thấy: Kết như thế bài thơ sẽ không được viên mãn - Vì: Tất nhiên theo quy luật của đời người... em sẽ không thể trẻ mãi, ngày mai em cũng phải già đi! Và đặt câu hỏi:
                                    Khi đó sẽ buồn hay vui em?
                      Ngẫm câu trả lời như thế không có hậu, vì thế tính nhân văn của bài thơ cũng sẽ không cao. Loay hoay mãi để nghĩ lại câu kết - Và với ý nghĩ tình yêu là bất tử: Trẻ đã yêu em thì già anh vẫn tha thiết yêu em. Nghĩa là ý sẽ nói rằng: " Em đừng buồn, trong trái tim anh em sẽ không bao giờ già úa..." , cho nên tôi đã sửa lại là:
                                    Nhưng rồi ngày mai em cũng sẽ già và úa?
                                    Cô gái đi bên hồ:
                                    Ta sẽ hoá ra chim...

                      Lại nói khi bài thơ của tôi được một anh bạn làm biên tập ở Báo "Nhân Dân cuối tuần" cho đăng báo, thì anh ấy đã biên tập lại câu kết thành:
                                    Rồi một ngày mai em cũng thành dĩ vãng,
                                    Cô gái đi bên hồ:
                                    Em là cả mùa xuân.

                      Về nghĩa thì kết như thế cũng đã tạm chuẩn rồi - Em và tình yêu của em mãi mãi là cả mùa xuân của cuộc sống, của đất trời. Nhưng câu thơ chẳng có gì là mới, là đặc sắc cả? Đọc xong dù đúng nó vẫn cứ trôi tuột đi, không đọng lại trong lòng người!... Bài thơ trở nên rất thường. Nói chung là tôi không thoả mãn ở câu kết này. Những năm sau đó, suy đi ngẫm lại tôi mới quyết định sửa chính thức để lưu lại cho đời như đã in trong Tuyển thơ của mình và mọi người đã thấy:
                                     Cánh buồm đỏ anh đưa em vào xa vắng
                                     Gió má đời anh... tóc trắng đầu anh....
                                     Nhưng rồi ngày mai em cũng sẽ thành dĩ vãng?
                                     Cô gái đi bên hồ:
                                     Đàn bà chẳng bao giờ chán đâu em!...

                       Vậy nó thích đến mức nào? thôi để cho đời phán xét, tôi chỉ có thể sửa được đến vậy. Thì cũng đúng thôi: Đàn bà là muôn năm, đàn bà là giá trị vĩnh hằng trong cuộc sống và đối với đời ta không thể thiếu được đàn bà. Song câu thơ còn một nghĩa nữa:
                                     Đàn bà chẳng bao giờ chán đâu em!...
                       Ý nói: Em đừng buồn. Dù em còn trẻ hay mai sau có già, thì tình yêu em trong trái tim anh là bất diệt! Em là người đàn bà của trái tim anh, v.v...
                       Câu thơ đọc lên vậy nhưng khi giải thích nó cho đầy đủ cũng khó. Ta chỉ có thể cảm về ý nghĩa của nó... trong một ý niệm vĩnh cửu và son sắt mà thôi.
                       Giờ tôi xin nói sang bài " Những con đường "... mà Ghosttt_01 đã nêu vấn đề ra -

                                                           

                   
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.01.2009 12:55:10 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                  #99
                    Nhatho_PhamNgocThai 01.01.2009 12:54:35 (permalink)

                    .


                            Ghosttt_01 nói đúng: khi in ở trong tập thơ  Người Đàn Bà Trắng  (NĐBT) thì bài thơ có tên là
                    " Những con đường lá đổ ", chính mình cũng thích cái tên này - Nhưng vì sao mình lại bỏ cái tên đó đi, mà chỉ lấy gọn lỏn là " những con đường..."? Chỉ bởi vì mình còn có một bài thơ khác trùng tên đó mất rồi! Đó là bài " Hàng cây lá đổ ", thành thử đành phải tách hẳn ra để hai bài thơ khỏi có tên trùng lặp nhau. Bài thơ " Hàng cây lá đổ " (HCLĐ) đó cũng thú lắm - Nhân Văn đã từng nhắc đến và viết ít dòng về nó rồi đấy! Bài thơ ấy như thế này:

                    Thế là hết!
                                     Em đi, chôn chiều vào gió...
                    Ta lang thang qua lá đổ hàng cây
                    Bản tình xưa em hát ở đây
                    Nơi ngày nay xác các con thiên nga đã chết.

                    Ôi hàng cây! Cùng ta... bao đêm từng tha thiết
                    Những nụ hôn và tấm thân bất hủ của em!
                    Giờ ta sống trong hoang tàn sụp lở
                    Bên những chiếc bóng của đàn thiên nga.

                    Thời gian phôi pha - Tóc ta hoá đá
                    Gió cũng làm lau ngàn năm ru rất khẽ!...
                    Xin rụng một bông buồn,
                                                                 lắt lay


                          Tạm thời cứ để bài thơ HCLĐ đó, ta quay lại với bài " Những con đường " đã nhé! Mình xin giải thích đôi điều về lý do đã thay đổi những câu thơ kết:
                          Khi in trong tấp NĐBT đoạn thơ cuối cùng chỉ có 3 câu, không những thế mà câu kết cũng chỉ là câu lặp lại của câu thơ trước:
                                        Những con đường mây trắng vẫn bôn ba
                                        Với tiếng lá rào rào và mưa gió...
                                        Với tiếng lá rào rào và mưa gió...

                          Nghĩa là: Cái con đường đã từng ghi bao dấu ấn tình yêu có với em, giờ đây chỉ thấy gió táp mưa sa phủ xuống tháng năm và mây trắng bay qua... ( đó là những bóng mây vô định mà). Tất cả còn lại một sự hoang vắng, hư vô. Ý thì rõ ràng có thể coi là viên mãn được rồi, nhưng nghe toàn bộ bài thơ tuy hình ảnh có đẹp nhưng nó chìm trong màu sắc của thơ tượng trưng, thậm chí nhiều phần siêu thực nữa. Thí dụ như:
                                          
                    Ôi! Giấc ngủ thần tiên mộng mị tháng năm
                                           Giọng nói em chùm hoa hồng thắm
                                           Mái tóc em hương trôi đằm thắm...
                                           Vướng cành thời gian gỡ mãi không ra.
                         
                    Hình tượng đẹp nhưng bạn đọc e có lẽ khó hiểu? Đọc xong rồi dễ cho qua lắm!...Thế thì thật là phí, vì ý thơ chìm trong hình ảnh của 16 câu thơ trên cũng hay và thú lắm! Mình nghĩ: Cần phải có một câu thơ kết thật là đời... và sướng được để ghim vào lòng người đọc, khi đó mới mong đời đi sâu vào để cảm thụ cả bài thơ. Đấy là lý do mình đã thay đổi chỉ dùng 1 câu thơ kết mà hạ rằng:
                                          Những con đường em để bướm em ra...
                          Như Ghosttt_01 cũng đã nói đấy: khi đọc đến câu thơ kết này thấy thú và sẽ đọc lại cả bài thơ xem nó nói cái gì? Thực ra, đặc điểm của bài thơ này phải dùng một chút thủ thuật để cứu nó sống được với đời - Là người sáng tác thơ được một bài thơ thích thì phải tìm cách mà cứu nó thôi! Với câu thơ kết ấy đã bao nhiêu lần mình hạ bút rồi lại định bỏ mà đi tìm câu khác, nhưng cuối cùng mình quyết định phải kết như thế đấy!
                          Chưa biết nó hay thế nào? Thì cũng cứ coi rằng: Bài thơ này là một bài thơ chơi cho sướng đi, nếu người đời thích đọc - Thế là quí rồi! Mình còn mấy trăm bài thơ khác cơ mà? Và trong đó cũng nhiều bài đạt loại là những bài thơ hay lắm chứ! Có kết như thế mới mong rằng: "Những con đường..." của PNT có hy vọng sống được với thời gian và sẽ có nhiều người thích thú... Nếu không thì nó sẽ trôi đi như nước đổ lá khoai mất thôi.
                          PNT nhờ Nhân Văn bình ít dòng về bài thơ này nhé! Để bạn đọc thấy tuy chìm trong sắc thái của thơ tượng trưng và siêu thực nhưng vẫn rất đời và không kém sự hay.
                          Giờ mình chỉ trích một đoạn sát với câu thơ kết ấy... để mọi người ngẫm lại xem những suy xét của tác giả đã nói có đúng không:

                                            
                    Những con đường mây trắng đã ngang qua
                                             Đàn chim thơ xưa thường về làm tổ
                                             Giờ ta sống cùng bầy lá đổ
                                             Để nghe tiếng bay rơi mãi ngàn xa

                                             Những con đường em để bướm em ra...


                          Đó chính là con đường tình yêu mà em đã đi rồi còn để lại cho anh.

                         

                         
                    Nhân văn 13.01.2009 12:13:23 (permalink)
                    .

                                   Bài thơ "Những con đường ":


                         Theo như ý của nhà thơ và Ghosttt_01 - Nhân Văn xin phân tích rồi đưa ra một số nhận định khái quát về bài thơ "Những con đường" này:
                         Tổng thể bài thơ có 17 câu (gồm 4 đoạn và một câu thơ kết" - Có thể nói rằng: bài thơ mang sắc thái của dòng thơ tượng trưng, tượng hình, có những hình ảnh thơ còn chìm trong màu thơ siêu thực. Ta nói thí dụ như đoạn thơ đầu tiên:

                    Chỉ còn lại những con đường tháng năm trôi
                    Tiếng lá đổ chín vàng trong hồ nước
                    Anh ngả bên làn nước
                    Bóng vịt giời rối rít vỗ xung quanh...

                        
                    Cái con đường đã in dấu bao nhiêu kỷ niệm tình yêu của anh và em giờ đây hoang vắng, theo những tháng năm vô vi mà trôi đi. Nhưng những hình ảnh tàn úa trên các con đường đó là gì?

                    Tiếng lá đổ chín vàng trong hồ nước

                    Nghĩa là: chỉ còn có những chiếc lá vàng cứ theo tháng năm mà rơi rụng xuống trên mặt hồ nước xanh...Hình ảnh thơ đẹp như một bức tranh, nhưng nó lại để diễn tả một sự hiu hắt, buồn tẻ, và:

                    Anh ngả bên làn nước
                    Bóng vịt giời rối rít vỗ xung quanh...


                    Ý nói bao đêm nhà thơ đã đắm chìm vào những kỷ niệm tha thiết với em bên hồ đó. Anh sống lại, anh mộng mơ và hoài vọng... Nghe tiếng sóng của hồ nước vỗ mà tình em thì đã xa vời, chỉ còn lại đây một bầu trời hoang vắng, cô đơn.  "Bóng vịt giời" vẫn thường bay về đây, tắm và vỗ cánh rối rít ở hồ nước... là mang hình ảnh tượng trưng: Tất cả đã thành "vịt giời" rồi!... Cả tình yêu của em cũng chỉ còn như chuyện hoang tưởng, như dân gian thường nói "chuyện vịt giời...". Cái hình ảnh vịt giời ấy thật ý nghĩa mà lại đầm sắc thái dân dã, đẩy câu thơ đi tới tận cùng của sự mất mát và nuối tiếc. Để rồi tiếp sang đoạn thơ thứ hai:

                    Ôi! Giấc ngủ thần tiên mộng mị tháng năm
                    Giọng nói em chùm hoa hồng thắm
                    Mái tóc em hương trôi đằm thắm...
                    Vướng cành thời gian gỡ mãi không ra.

                    Đây là đoạn thơ tác giả khắc hoạ chân dung thiếu nữ. Câu thơ đầu tiên nói về cái "giấc ngủ thần tiên..." - Đó là giấc ngủ của tình yêu, trong tình yêu với em, tháng năm vẫn còn trong mộng anh. Những kỷ niệm êm ái ấy luôn ve vuốt trái tim anh, làm vợi đi những u buồn và khổ ải trong cuộc sống của anh. Anh luôn mơ tưởng về những hình ảnh của em như:

                    Giọng nói em chùm hoa hồng thắm
                    Mái tóc em hương trôi đằm thắm...


                    Tác giả đã đem tất cả những cái đẹp và tinh tuý của thiên nhiên mà ví với người yêu xưa - "Chùm hoa hồng thắm..." nó là biểu tượng cho sự thơm mát, ngọt ngào...hay mái tóc em tháng năm vẫn toả ra mùi "hương trôi đằm thắm" làm say mê ngây ngất lòng anh!... Chỉ cần hai câu ấy thôi ta đã thấy hiển hiện lên hình bóng, vẻ đẹp kiêu sa mà thân thiết của người thiếu nữ, nó tác động ngay vào trong cảm xúc của ta, mặc dù hình ảnh ví vẫn rất đặc trưng. Tôi phân tích thêm về câu thơ cuối cùng của đoạn để thấy sự độc đáo:

                    Vướng cành thời gian gỡ mãi không ra...

                    Từ những kỷ niệm của mối tình hay hình bóng của nàng thiếu nữ... cứ vướng vào cành thời gian mà gỡ không ra - Thật là một hình tượng thơ rất sống, rất đời thường...nhưng lại tạo nên sự dung dị của thi ca, nó đã đẩy câu thơ hay lên gấp hai lần. Năm tháng cuộc đời thì trôi vào cát bụi, mà tình yêu em trong ký ức, tha thiết của trái tim anh thì không thể nào gỡ ra nổi...đã đưa tình thơ đi rất xa. Ta nói bài thơ đầy mầu sắc của thơ tượng trưng là thế!

                                           




                                  
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2009 11:17:12 bởi Nhân văn >
                    Nhân văn 19.01.2009 11:16:43 (permalink)
                    .  

                           Sang đoạn thơ 3 tác giả tiếp tục đi sâu vào khắc hoạ hình bóng và tình yêu của người yêu xưa xen lẫn sự triết lý trong cuộc đời. Đặc điểm của bài này: khi tả về người yêu anh đều sử dụng những hình ảnh của thiên nhiên trời đất như hoa lá... hay là những hình tượng lấy ra từ trong đời sống của tình yêu trai gái mà mô tả - như giọng nói, ánh mắt, đôi môi, mái tóc... Có khi ý nghĩa của thơ chìm trong màu sắc trừu tượng mặc dù hình ảnh tả thì lại rất cụ thể. Có thể khi đọc lên ta chưa dễ đã hiểu hết ngay nhưng vẫn thấy đẹp  và thấy hay, để quyến rũ người ta đi sâu vào tìm cách hiểu thơ, xem những câu thơ ấy đã nói gì!...Tôi xin phân tích vào đoạn thơ thứ ba:

                                      Mắt em thầm cất rượu say sưa
                                       Anh sung sướng khi lòng càng tan nát
                                       Một chút son bôi đôi môi còn vương vất
                                       Thành cơn đau hoá dại cả chiều tà.


                         Từ ánh mắt nàng như chứa đầy men rượu làm cho lòng anh say sưa, ngây ngất, đến cái vết son bôi trên đôi môi của em... giờ đây hương vẫn còn gợi lại làm đau dại cả trái tim anh - Nghĩa là em đã xa, tình đã chia phôi nhưng những kỷ niệm em để lại vẫn làm cho lòng nhà thơ thổn thức. Ta thấy hình ảnh tác giả tả về người thiếu nữ ấy mang phong cách thơ thật hiện đại nhưng ý tứ vẫn rất nhuần nhuyễn thi ca.

                        Những hình ảnh như: Thành cơn đau hoá dại cả chiều tà/- Đó là nỗi lòng quặn thắt trong trái tim đau bởi mối tình tan vỡ. Hình ảnh đó bọc chứa thật sâu  và đầy  tính mỹ học của ngôn từ. Đoạn thơ thứ ba này cùng với đoạn thơ hai tác giả tập trung tả về những chi tiết cụ thể của người yêu... trong tình yêu vẫn làm say đắm và tan nát cõi lòng anh. Đọc hai đoạn đó thôi ta đã thấy mối tình của nhà thơ sâu sắc và đẹp vô cùng, để chuyển sang đoạn thơ thứ tư:
                                   
                                      Những con đường mây trắng đã ngang qua
                                      Đàn chim thơ xưa thường về làm tổ,
                                      Giờ ta sống cùng bầy lá đổ
                                      Để nghe tiếng bay rơi mãi ngàn xa...


                                           
                       
                       
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.02.2009 11:15:33 bởi Nhân văn >
                    Nhân văn 01.02.2009 11:15:01 (permalink)
                    .


                            Ta thấy bóng nhà thơ đi lang thang dưới con đường lá đổ, trên đầu anh những dòng mây trắng cứ lạnh lùng bay qua - Đó chính là khoảng không vô định trong cuộc đời. Những chiếc lá đổ ấy lại trở nên thân thiết với nhà thơ, như thể ở đó nó chứa tất cả những tình cảm dịu ngọt, ấm áp của tình em. Và chính đám lá rơi rụng ấy lại trở nên có hồn: đó là hồn đời, hồn của tình yêu, hay giọng nói, hơi ấm của em... nhưng đồng thời ta cũng thấy sự hắt hiu, cô quạnh trong cuộc đời trống vắng của nhà thơ. Hình bóng em chỉ còn trong tưởng tượng, trong hoài vọng mà thôi! Cái hình ảnh:
                                        Đàn chim thơ xưa thường về làm tổ
                          Nghĩa là: Con đường với tình yêu nồng nàn, say đắm bên em... là chất men say, cảm xúc của hồn thơ , đời thơ anh - Thế mà ngày nay chỉ còn nghe thấy xào xạc những chiếc lá vàng rụng hết ngày này, tháng khác lạnh lẽo, vô vi:
                                        Để nghe tiếng bay rơi mãi ngàn xa...
                          Nó bay vào vô tận, đây là sự vô tận hư không chứ không phải là vô biên.
                          Giờ tôi xin bàn về câu thơ cuối cùng mà tác giả tách hẳn thành một đoạn riêng biệt để kết lại tình thơ:
                                        Những con đường em để bướm em ra...
                          Đây là câu thơ "chơi", nhưng cũng là câu thơ đã cứu cả bài thơ!... Tại sao lại nói "Câu thơ đã cứu cả bài thơ"?... Chẳng lẽ 16 câu thơ trên nhạt nhẽo, hoặc là kém ư? Không phải vậy - Thực ra, cái hay cơ bản của toàn bộ bài thơ đã nằm ở cả trong 16 câu thơ đó!
                          Lần đầu khi đọc đến câu thơ cuối bài này tôi bỗng phì cười!... Đây không phải là câu thơ tục, không - Câu thơ không tục, nhưng có vẻ như là hơi có tý..."trào phúng", mặc dù bản chất vẫn là một câu thơ trữ tình, nói đúng hơn là câu thơ "hơi nghịch". Nhưng rất có thể lại là câu thơ gây ấn tượng vào lòng ta nhất, dễ nhớ và dễ lan truyền. Dĩ nhiên trong tình yêu lứa đôi... những con đường ấy, trong bóng cây xanh che phủ đôi trai gái, chỉ có họ thì thầm và âu yếm nhau thì... "em để bướm em ra"... cũng là lẽ thường tình! Nhưng vấn đề là tác giả lại đưa nó vào thơ và chốt lại bài thơ ở đó? Theo tôi, khi mai đây lan truyền câu thơ đó nó còn dễ trở thành câu thơ "có tiếng" lắm đấy, và vì lẽ đó nó lại là câu thơ hay nhất bài! Đúng là:
                                        Những con đường em để bướm em ra...
                          Quả tình khi đọc xong câu đó tôi đã quay lại để xem lại bài thơ, cứ ngẫm nghĩ từng hình ảnh của các câu là lạ trên xem nó nói gì? Chẳng hạn như câu:
                                        Bóng vịt giời rối rít vỗ xung quanh
                          Thì ra ý nhà thơ chỉ muốn nói: Tình ấy của anh và em giờ đây đã "vịt giời" rồi! Hay là:
                                        Mái tóc em hương trôi đằm thắm
                                        Vướng cành thời gian gỡ mãi không ra

                          Hoặc:
                                        Thành cơn đau hoá dại cả chiều tà
                          V.v... Bài thơ sử dụng hình ảnh tượng trưng đã đạt đến sự điệu nghệ và nhuần nhuyễn của một tay thơ loại hàng cự phách mới viết nổi. Tôi nghĩ rằng: Bài thơ "Những con đường" có thể trở thành bài thơ mang tính điển hình về sử dụng thi pháp thơ tượng trưng, càng đọc sâu ngẫm kỹ càng thấy hay. Nó cũng góp phần tạo thêm cho đời thơ anh sự phong phú, đa dạng và sâu sắc.
                            Ta hãy đọc lại bài thơ một lần nữa mà ngẫm nghĩ, nhấm nháp những hình ảnh hay giầu ý tứ bên trong, cùng với sự thích thú của tình thơ:
                                       
                    Chỉ còn lại những con đường tháng năm trôi
                    Tiếng lá đổ chín vàng trong hồ nước
                    Anh ngả bên làn nước
                    Bóng vịt giời rối rít vỗ xung quanh...

                    Ôi! Giấc ngủ thần tiên mộng mị tháng năm
                    Giọng nói em chùm hoa hồng thắm
                    Mái tóc em hương trôi đằm thắm...
                    Vướng cành thời gian gỡ mãi không ra.

                    Mắt em thầm cất rượu say sưa
                    Anh sung sướng khi lòng càng tan nát!
                    Một chút son bôi đôi môi còn vương vất
                    Thành cơn đau hoá dại cả chiều tà.

                    Những con đường mây trắng đã ngang qua
                    Đàn chim thơ xưa thường về làm tổ
                    Giờ ta sống cùng bầy lá đổ
                    để nghe tiếng bay rơi mãi ngàn xa

                    Những con đường em để bướm em ra...

                       
                         
                         
                    Ghosttt_01 15.02.2009 11:35:34 (permalink)
                    .


                                                 MỘT TẬP THƠ TUYỆT VỜI!

                    Vào đầu mùa xuân năm nay nhà thơ PNT vừa cho ra đời tập thơ "Rung động trái tim", do NXB Thanh niên ấn hành tháng 1/2009, tôi cũng đã được anh tặng cho một tập. Ôi, một tập thơ quá đẹp, khá dầy trên 200 trang, khổ rộng, bìa được làm sần. Mặt bìa trước có hình một trái tim lớn màu đỏ tươi, nổi trên đó là hình tượng của một thiếu nữ vận áo dài tím. Choán toàn bộ mặt bìa sau là tấm chân dung nhà thơ đeo kính trắng, với 4 dòng thơ lưu bút và chữ ký của tác giả. Bốn dòng lưu bút ấy như sau:

                    Mai ta chết, các bạn bè thân hữu
                    Bọc thiên nhiên mà đọc điếu văn
                    Đại bàng vỗ cánh rợp trời mưa gió
                    Trong không gian vào mãi xứ vô biên...


                    Hôm Tết nguyên tiêu rằm tháng giêng vừa qua: Ngày Hội thơ Việt nam tại Văn Miếu Quốc Tử Giám Hà Nội, tôi nhìn thấy anh đi tặng sách các nhà thơ, nhà văn ở đó - Nào là ông nhà thơ Hữu Thỉnh (Chủ tịch Hội NVVN), nhà thơ Bằng Việt, rồi Nguyễn trọng Tạo, Chử Văn Long, nhà phê bình lý luận Hồng Diệu, Trần Đăng Khoa và một loạt các nhà văn khác như: Vũ Khắc Trường, Ngô Văn Phú, Cao Tiến Lê, Nguyễn Trí Huân v.v... Nghe nói anh cũng đã tới biếu đủ cả các tầm bậc Giáo sư, phó giáo sư cùng các nhà nghiên cứu lý luận văn học trong Viện Văn học Quốc gia - Từ ông viện trưởng: GS Phan Văn Thưởng, hai ông phó GS Viện phó, đến các phòng ban chuyên môn của Viện.

                    Tôi nhìn thấy bóng của nhà thơ đi... vẻ mặt của Người hồn nhiên, yêu đời lắm! Anh gặp mọi người trong ngày lễ Hội thơ thật sảng khoái như thể anh đang trở về cái tuổi đôi mươi vậy. Có phải chính thi ca đã làm cho con người anh càng thêm yêu đời và trẻ trung ra!...

                    Chỉ có thể nói là một tập thơ vô cùng quý giá, cả hình thức và những áng thi ca tuyệt vời của anh. Những lời bình trong đó đã được chi chút lại thật hay đọc đến mê tơi... Mặc dù tôi đã biết nhiều về thơ anh, nhưng quả thật khi in thành sách dường như độ hay và tầm vóc của nó cao lên đến 5-7 lần - Chả thế mà nhà thơ Chử Văn Long khi được anh tặng sách, mới giở xem lướt tập thơ đã phải thốt lên: " Đúng là một tập thơ độc nhất vô nhị!"... Ngay nhà thơ Trần đăng Khoa cũng phải tấm tắc khen mãi: Tập thơ đẹp thật!... Xuất bản được một tập thơ như thế thật là hạnh phúc, có phải thế không anh Nhân Văn!?

                    Mở đầu trang thơ, ngay mấy câu anh chọn làm đề từ cho cả tập cũng thật là gần gũi, dân dã... những câu thơ rất thương mến mà đáng yêu sao:

                    Con sẻ hót mênh mông đồng nước
                    Người hát rong hát vui sân ga
                    Tiếng Hát Đời Thường
                                           thường lẫn vào bụi cát
                    Anh hát cho đời...
                    Anh hát em nghe...


                    Có phải chăng: Ở giữa cái cuộc sống đầy những đua chen, thực dụng và nhốn nháo này... tiếng thơ từ trái tim anh cất lên cũng chỉ như tiếng một con sẻ trên cánh đồng nước mênh mông, hay đó là tiếng một người hát dạo lạc lõng năm tháng trên những sân ga, nó lầm lụi trong cát bụi cuộc đời?... Nhưng anh vẫn hát cho đời, vẫn hát cho tình yêu muôn năm của con người!

                    Tập thơ hay thì rõ là rất hay rồi, như anh đã nói: Đó là một tập thơ vô giá của đời anh! Anh Nhân Văn bình luận về tập thơ "Rung động trái tim" này đi! Tuy tập thơ vừa ra đời có ít ngày và anh cũng chưa biếu tặng được nhiều, nhưng trong giới văn chương tôi đã thấy anh em truyền lan dư luận cảm phục rồi đấy - Trong đó ngay cả những nhà thơ có tên tuổi hiện nay cũng đã nhận định về anh rằng: Đúng là một nhà thơ lớn của đương đại này!... Tôi tin rằng: Rồi anh ấy sẽ thắng, anh Nhân Văn ạ! Không chỉ thơ hay, văn giỏi... mà anh ấy con là một con người nhẫn nại và đầy bản lĩnh. Tôi rất hy vọng , nền thi ca hiện đại Việt Nam  trong một thời gian không xa nữa sẽ khẳng định được tầm bậc của một chân dung thi ca lớn... của cả thời đại, trong cái bối cảnh thi ca đang hỗn loạn và vá đụp của chúng ta hôm nay!

                    Tôi đã biết nhiều về thơ anh, thế mà nhận được tập thơ anh tặng... tôi thấy sao mà quý, rồi tôi chúi vào đọc say sưa như mới... trong hai đêm liền. Gập sách lại chỉ còn có một cảm giác: Tuyệt vời! Tập thơ thật tuyệt vời!... Tôi chưa bao giờ được đọc một tập thơ sướng và hay đến thế - Anh Nhân Văn bình nhé!



                    Nhân văn 01.03.2009 11:35:32 (permalink)
                    .


                                      Suy nghĩ về tập thơ: RUNG ĐỘNG TRÁI TIM

                        Như tôi đã từng nói: Thơ PNT là loại thơ tồn tại!... Một loại thơ càng đọc càng thấy hay, và những người yêu thơ thường thích đọc lại nhiều lần để tìm hiểu sâu về thi phẩm của anh.

                    Nhưng đến giờ tôi cũng chưa thể đoán biết được rằng: Liệu số phận anh là người hạnh phúc hay cũng sẽ bất hạnh?...(dĩ nhiên là tôi muốn nói về "nghiệp" và "đời" đối với một thi nhân) - Câu trả lời đó vẫn đang còn ở phía trước, chẳng ai dám nói mạnh hết được... nhất là trong thời buổi "nửa dơi nửa chuột" này.

                    Đã đành như nhà thơ và bình luận văn học trẻ tuổi Phạm Khải đã có lần nói với anh: "Không ai người ta phong thi hào khi nhà thơ còn đang sống!", nói là trẻ tuổi nhưng Phạm Khải cũng đã ngoài tuổi tứ tuần rồi. Hay như anh Trần Đăng Khoa cũng từng nói:
                    -   Phạm Ngọc Thái - Một thiên tài cô độc!
                         Rồi cũng chính nhà thơ Bằng Việt, hiện đang là Chủ tịch Hội văn học nghệ thuật HàNội, có lúc thốt ra rằng:
                    -   PNT có một thế giới thơ riêng, nhưng anh là người không may.
                         Hoặc chính ông Hữu Thỉnh - Chủ tịch Hội nhà văn VN, có lần nói chuyện qua điện thoại với tác giả đã từng nói với anh: "Anh nhiều tài thật đấy"!... Rồi cả nhà thơ và phê bình văn học Vũ Quần Phương, Chủ tịch Hội đồng thơ Hội nhà Văn VN hiện nay cũng nói... vân vân và vân vân.

                    Nói là nói như vậy! Biết là biết như vậy!... Nhưng họ tảng lờ đi, mặc dù tên tuổi và thơ anh râm ran vang động không ít trong làng văn chương ở Hà Nội này, mình anh vẫn cứ phải bươn bả với cái "tượng đài" cô quạnh, cá lẻ của mình. Nhưng nhà thơ đang có tên tuổi thì không muốn có một PNT bỗng nhiên nhẩy vào trong làng thơ lại có chân dung cao hơn mình! Còn anh em nhà thơ trong Hội nhà văn thì thường mắc bệnh tị hiềm, ích kỷ và nhỏ mọn. Biết làm thế nào được?... Đời là thế! Nhất là đối với một đương đại thi ca khá hỗn tạp và cũng thấp như ngày nay.

                    Đó là nghiệp chướng, là số phận tất yếu... đối với một tài năng siêu hạng như anh, ắt phải như thế chăng?
                       Giờ tôi xin nói về tập thơ "Rung Động Trái Tim" - Mà anh vừa cho xuất bản tại Nhà xuất bản Thanh niên Tháng 1/2009 này!


                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2009 12:24:27 bởi Nhân văn >
                    Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 20 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 293 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9