Trần Mạnh Hùng
-
Số bài
:
9422
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 02.07.2005
- Nơi: Giấc Mộng
|
RE: HỒI KÝ
-
20.12.2007 00:19:35
HÒA BÌNH Hòa bình hai tiếng thân thương làm sao, thấm nhuần len lõi vào tận cùng trong trí ức của mỗi người trên thế gian này, không ai, không mơ tưởng khao khát hai chữ hòa bình. Hòa bình hai chữ quen thuộc đến độ gắn liền trong nếp sống của chúng ta, của vạn vật trong thiên nhiên, đã từ bao nhiêu lâu rồi, không thể nhớ được, lâu lắm, thời kỳ cổ đại kỷ nguyên đầu tiên của thiên nhiên, thế mà đến bây giờ nhân lọai vẫn còn mơ ước hai chữ HÒA BÌNH. Hòa bình còn một nghĩa nữa là an lành. An lành đích thực là niềm khát vọng sâu xa của từng cá nhân, của từng sinh vật sống trên quả đất, niềm mớ ước an lành rất kiêm nhường, thế mà vẫn ngòai vòng tay của chúng ta. Hòa bình ( an lành ) không chỉ dành riêng cho con người, mà bao gồm cả thiên nhiên sinh vật, cây cỏ, đồi núi, sông nước , biển cả... Không có hòa bình ( an lành ) vì: - Chiến tranh. - Thiên tai. - Bệnh tật. - Tệ đoan xã hội. * CHIẾN TRANH Không một kỷ nguyên nào an lành cho lòai người, chiến tranh mang lại bao sự mất mát, đau thương, thù hận. Từ những trận chiến bộ lạc dành dân chiếm đất mở mang bờ cõi, đô hộ, tôn giáo, kinh tế. Để rồi đưa đến những trận chiến kinh hòang thế chiến thứ I, thế chiến thứ II , hàng chục, hàng trăm triệu người thương tích và thương vong. Thiên nhiên bị ô nhiệm phóng xạ bom nguyên tử, chất độc hóa học, mìn bẫy được rải trên những mặt trận hầu hết khắp nơi trên mặt đất. Ở Mỹ khủng bố tháng chín ngày mười một năm hai nghìn lẻ một là nỗi kinh hòang cho nước Mỹ và cả thế giới yêu tự do. Ở Việt Nam không bị ảnh hưởng trực tiếp đệ nhị thế chiến, mà cũng bị thiệt hại trên hai triệu con người chết đói vào năm Ất Dậu. Đệ nhị thế chiến kết thúc vào năm 1945, nhưng ở Việt Nam chiến tranh vẫn còn kéo dài đến năm 1975 mới chấm dứt, tuy rằng không còn tiếng súng, tiếng bom nổ. Nhưng tang thương vẫn còn đó, người dân chết vì bom đạn gài bẫy khắp nơi trên đất nước , chết vì lòng thù hận, chết vì lầm than... Người dân chưa được hưởng hòa bình dù đất nước đã hòa bình. Hàng hàng, lớp lớp người chạy trốn chế độ. Hàng trăm ngàn người chết trong rừng sâu, chết nơi biển cả chỉ vì yêu hai chữ hòa bình. Hàng ngày tin tức trên báo chí, truyền thanh , truyền hình , Internet đều loan tải những cảnh bom đạn, áu đổ thịt rơi do chiến tranh mang đầy lòng thù hận gây ra từ Đông Âu đến Trung Đông, chạy dài đến tận Đông Nam Á - Trung Hoa, (Tây Tạng, Ngọai Mông) Thái Lan, Nam Dương... cho đến Châu Phi, Nam Mỹ. Hai chữ An Lành ( hòa bình ) vẫn là niềm mơ ước. * THIÊN TAI Quả đất đang nóng dần do sự ngu muội của con người đã tiêu hủy môi sinh ( phá rừng, xây đập trên những con sông lớn, rác thải từ lò nguyên tử, từ những công ty kỹ nghệ... gây ô nhiễm nguồn nước, đất đai, gây ô nhiên trong không khí tiêu hủy tầng khí ozone trên thượng tầng không gian )làm thay đổi khí hậu gây lên biết bao cảnh tang thương, hàng trăm ngàn người chết... vật chất của cải, những công trình kiến trúc bị tiêu hủy trong phút chốc trong những trận sóng thần, động đất, bão lụt, cháy rừng không chừa một quốc gia nào, dù nếp sống trong dân chúng cao nhất thế giới như Hoa Kỳ, Pháp... - trận bão lụt Katrima tại tiểu bang Louisiana ( năm 2005), một tháng sau trận bão Rita tuy rằng không đánh vào Houston TX , nhưng dân chúng vùng Houston và phụ cận đã vô cùng điêu đúng. Bão Katrima ột tang thương thiên tai khó phai mờ trong lòng người dân Hoa Kỳ. Pháp chết hàng chục ngàn ngàn vì thời tiết thay đổi... Còn đối với các quốc gia đang phát triển thì hậu quả vô cùng khốc liệt. Ở Trung Hoa vào thập niên 60 một trận bão lụt kinh hòang đã giết hơn triệu sinh mạng... Tin tức mới nhất vào ngày 16 tháng 11 năm 2007 trận cuồng phong tàn phá Bangladesh trên bảy ngàn người chết... Trận động đất kinh hòang ở Chile... Việt Nam cảnh bão lụt tòan quốc từ Nam, Trung, Bắc không nơo nào không bão lụt, không năm nào không thiên tai. Hai chữ AN LÀNH ( hòa bình ) vẫn là điều mơ ước. * BỆNH TẬT Con người đương nhiên phải chấp nhận Sinh, Lão, Bệnh, Tử. Tuy nhiên chúng ta không thể nào chấp nhận những bệnh tật do chính bản thân mình gây ra. Trong dĩ vãng có những cơn dịch bệnh đã giết chết hàng chục triệu người từ Đông sang Tây. Một màu tang thương u ám của bản án tử hình vẫn còn treo trên đầu của mọi người chúng ta: Bệnh Aids ( si đa ), bệnh cúm gà, bệnh bò điên... Hai chữ AN LÀnh ( hòa bình ) vẫn là niềm mơ ước. * TỆ ĐOAN XÃ HỘI: Tội ác lớn nhất của xã hội là THAM NHŨNG, THAM Ô, HỐI LỘ. 30 tháng 4 năm 1975 chiến tranh đã chấm dứt tại Việt nam, nhưng không có an lạc. Sự tàn phá đất nước lớn nhất tại Việt Nam là THAM Ô, THAM NHŨNG, HỐI LỘ, ĂN CẮP CỦA CÔNG. Sự tham nhũng của mọi thành phần trong chính phủ, từ thượng tầng đến hạ tầng - Thượng bất chính hạ tắt lọan _ - là đầu giây mối nhợ làm băng họai xã hội đưa đến sự lầm than nghèo khó, người dân sống trong cảnh bất an trộm cắp khắp nơi, luân lý đạo đức bị biến đổi không còn lòng tin giữa người và người. Hai chữ AN LÀNH ( Hòa bình ) vẫn là điều mơ ước. Những yếu tố nêu trên chỉ là hòan cảnh đưa đến, không phải là yếu tố nội tâm quyết định cuộc sống của mỗi con người. Đúng thế HÒA BÌNH vẫn là điều mơ ước của những người chỉ dựa vào hòan cảnh để sống thường hay than thân trách phận, đổ thừa cho số phận kém may của mình, không hề có ý chí phấn đấu mà dành rất nhiều thì giờ để cầu xin, van vái thập phương giúp đỡ, những hạng người này chúng ta thấy rất nhiều trong xã hội chiếm một tỷ lệ thật cao, trong đó có thể có chúng ta vào một thời điểm nào đó trong đời khốn cùng vì hòan cảnh!!! Tại sao vậy??? Vì mất lòng tin chính mình, mất lòng tin giữa người và người. Cuộc sống AN LANH tưởng dễ nhưng vô cùng chông gai, khó khăn nếu chúng ta thiếu lòng tin, thiếu cố gắng hay chán nản, dễ bỏ cuộc buông xuôi, chỉ cần chúng ta quảng gánh lo đi thì cuộc sống sẽ bình an. Làm sao chúng ta quẳng gánh lo để cho THÂN TÂM AN LẠC. Cổ nhân có câu: Khôn cũng chết, dại cũng chết, Biết thì sống BIẾT THÌ SỐNG Sống ở đây có phải là cuộc sống AN LẠC??? hay là cuộc sống lúc nào cũng phải sử dụng mưu kế lừa lọc để sống, sống trong tranh dành sợ hãi. Chúng ta chỉ cần sống trong AN LÀNH mà thôi !!! Muốn được an lành, trong cuộc sống bắt buộc phải AN LÀNH trong tâm hồn - " người buồn cảnh có vui đâu bao giờ". Nỗi bất an quấy nhiễu con người nhiều nhất là nỗi lo, quẳng gánh lo đi con người sẽ đươc bình an thân tâm an lạc. Quẳng nỗi lo như thế nào??? Tuổi trẻ có nỗi lo tuổi trẻ. Tuổi cao niên có nỗi lo tuổi cao niên. Trong phạm vị của tiêu đề HÒA BÌNH chúng ta chỉ lạm bàn nỗi lo của qúy vị cao niên, mong tìm ra phương hướng ngắn nhất và đúng để cho mỗi người chúng ta được hưởng những tốt đẹp an lành trong tâm hồn cũng như cuộc sống. Nỗi lo thì rất nhiều, một vài tiêu biểu như sau: - Nỗi lo nợ áo cơm ( Danh vọng, sự nghiệp và gia đình ). - Bệnh tật. - Cô đơn. Vân vân và vân vân. NỖI LO NỢ ÁO CƠM Quý cụ trong tuổi cao niên thóat khỏi nỗi lo " nợ áo cơm " ung dung tự tại trong trời đất, vớ số tuổi " cổ lai hi" các cụ đều được hưởng lương hưu trí, trong trường hợp các cụ đi làm đóng tiền hưu trí theo tiêu chuẩn ấn định của nhà nước. Các cụ sáu mươi hai tuổi thì được hưởng hưu non nếu các cụ muốn nghỉ ngơi sau mấy chục năm làm việc. Từ sáu muơi lăm trở đi các cụ được hưởng lương hưu trí tòan phần. Trong trường hợp các cụ chưa đóng đủ tiền hưu trí, hoặc không có khả năng đi làm đến 65 tuổi nếu là công dân Mỹ , thì vẫn được lãnh lương theo tiêu chuẩn SSI ( người già ). Với số lương kiêm nhừong từ sáu trăm đồng (USD )trở lên trong một tháng và nhiều ưu đãi của xã hội kèm theo cũng đủ cho các cụ sống thảnh thơi không nhờ cậy con cháu về áo cơm ( Tiền nhà, tiền điện, bảo hiểm sức khoẻ, thuốc men, bác sỹ, ăn uống, tiền trả người giúp việc cho các cụ - nếu các cụ không có đủ khả năng tự lo cho bản thân mình trong nếp sống sinh họat hàng ngày đã có chính phủ sở an ninh xã hội lo rồi ) Như vậy đồng lương của các cụ chỉ tiêu vặt mà thôi. Ở ngưỡng cửa " cổ lai hi " nỗi lo " danh vọng, sự nghiệp, tình duyên" của quý cũ có hai điều : Một là thành đạt ; Hai là long đong dở dở ương ương. Với tuổi này chắc chắn các cụ không còn bận tâm. Như vậy nỗi lo số một của cuộc đời " nợ áo cơm" không còn nữa. Các cụ chỉ còn nỗi lo: - Lo con, lo cháu. -Lo bệnh tật. -Cô đơn. NỖI LO VỀ CON CHÁU Suốt cuộc đời từ khi bước vào đời đến lúc về hưu. Những ngày tháng dài đàng đẳng đã chiếm hết thì giờ và tâm huyết cùng với nỗi suy tư hàng đầu của các cụ là chăm sóc gia đình, chu tòan giáo dục đàn con cho nên người hữu dụng. Giờ đây đàn con đã công thành danh tọai với một mái ấm gia đình ngập tràn hạnh phúc. Nhìn chung là như vậy, nhưng không phải tất cả xuôi chèo mát mái có đứa thành công trong sự nghiệp, có đứa thất bại trong kinh doanh, cũng có đúa không được như ý trong tình duyên. Các cụ hãnh diện những đứa con thành công, và cũng không khỏi chua sót những đúa kém may mắn, những dằn vặt đã lôi kéo các cụ và cơn lốc xóay lo âu về các con không bao giớ chấm dứt. Giờ đây tuổi đã cao, bóng xế chiều nỗi lo vẫn còn can cách bên lòng với đàn con, bây giờ cộng thêm đàn cháu nội, ngọai, thì làm sao các cụ có được cuộc sống an lành trong tâm hồn. Thưa các cụ, hãy quẳng gánh lo này đi,xin các cụ hãy nghĩ rằng các con của mình bây giờ cũng là bậc CHA MẸ hãy để cho bọn họ săn sóc các con cái của chúng. Bọn họ ( các con mình ) cũng có đầy đủ khả năng và trách nhiệm đối với gia đình của chúng, giống hệt mình ngày xưa, và chắc các cụ đôi khi cảm thấy ức lòng khi thấy cha mẹ mình cứ xen vào đời sống riêng tư của gia đình mình, và các cụ cũng hằng mơ ước được" ra giêng " thóat ly với cha mẹ. Khi được "ra giêng" chắc hẳn các cụ rất sung sứong và tràn đầy hạnh phúc. Những nỗi lo âu của các cụ chẳng lớn lao gì chỉ tòan những chuyện được nhắc đi nhắc lại từ thời các con còn thơ ấu đến khi lập gia đình. Đại khái: - Nhớ mang theo áo lạnh. - Nhớ về đúng giờ cơm. - Nhớ uống thuốc. - Nhớ đi ngủ sớm. - Nhớ mang theo dầu cù là. Và hàng trăm hàng nghìn cái nhắc nhớ khác. Thưa quý cụ cái nhắc nhớ này hãy quẳng lại cho bọn họ để nhắc đàn cháu nội, ngọai của mình. Điều quang trọng phải nhìn thấy đàn con của mình bây giờ là những bậc CHA, MẸ, có như vậy quý cụ mới hưởng đới sống thỏa mái, an lành trong tâm hồn. LO ÂU VỀ BỆNH TẬT Con người sinh ra đời không chạy khỏi " sinh , lão, bệnh, tử ". Chúng ta phải chấp nhận " bệnh, tử" luôn luôn hiện diện gắn liền trong đời sống của chúng ta từng giây từng phút. Nói về bệnh chúng ta có thể ngăn ngừa được các chứng bệnh hiểm nghèo để kéo dài tuổi thọ trong khoẻ mạnh, vui tươi. Ngừa bệnh có nhiều phương pháp: - Chế độ ăn uống ( kiêng cữ bao gồm cả thuốc lá và rượu, bia) - Tập thể dục hoặc chạy bộ hàng ngày. - Gạt bỏ tất cả những lo âu. Muốn được như vậy phải có tính cương quyết và chịu khó. * Ngừa bệnh sẽ không đến với quý cụ ăn uống tự do bất kể lời khuyên của bác sỹ trị liệu. * Tập thể dục, vận động gân cốt, chạy bộ bữa đực bữa cái. * Ôm vào người những lo âu phiền tóai không đâu. * Hút thuốc lá như khói tàu. * Uống rươu bia như rồng uống nước. * Quý cụ phải tin tưởng vào vị bác sỹ của mình, đừng lo nghĩ căn bệnh của mình, gạt bỏ tất cả lo lắng, những mặc cảm về căn bệnh. một khi tinh thần sảng khóai căn bệnh cũng thuyên giảm. CÔ ĐƠN Trong xã hội Mỹ là đậm nét nhất, đàn con mình nuôi từ nhỏ đến lớn, đến khi đủ lông đủ cánh từ từ rời xa vòng tay của cha mẹ đi lập nghiệp khắp bốn phương trời, lủi thủi ở nhà chỉ còn hai vợ chồng già với ngôi nhà 4, 5 phòng ngủ rộng thênh thang , thiếu hẳn tiếng cười nói thân yêu, những nhắc nhớ thường xuyên... nào là...nào là...Những nhớ nhung tràn đầy. Nỗi cô đơn ập đến. Hàng ngày trông ngóng cú điện thọai của các con từ xa gọi về, những lời tíu ta, tíu tít thân thương, nhưng khổ nỗi các con đâu có gọi thường xuyên, bọn chúng có rảnh thì mới gọi, có khi hai, ba tuần có khi đôi ba tháng có trách móc thì chỉ nghe " con xin lỗi, con bận lắm, bây giờ con gọi nè" Biết làm sao đây!!! - Con cố gắng gọi cho ba, mẹ hàng ngày. Mẹ nhớ con lắm. Nó dạ dạ, vâng vâng rồi lại y chang như cũ. Đó là đối với quý cụ còn người phối ngẫu mà còn cảm thấy thiếu vắng, cô đơn. Đối với các cụ thiếu vắng đi người bạn đời, thì sự cô đơn giá lạnh biết chừng nào. Xin quý cụ hãy sưởi ấm lòng mình thường xuyên họp mặt bạn hữu cùng lứa tuổi, thân cũng như sơ bằng cách gia nhập các hội CAO NIÊN, ở nơi đây không khí thân mật đầm ấm lòng người, đầy đủ khuôn mặt khả ái để làm bạn với các cụ. Các cụ vui chơi cờ tướng, Domino, tập thể dục, ăn uống đầy đủ mỗi ngày, hàng tuần có chương trình tế, lại còn có những cuộc du lịch thăm danh lam thắng cảnh, tất cả phục vụ quý cụ miễn phí từ A đến Z. Sinh họat thường xuyên trong hội CAO NIÊN, chắc chắn quý cụ không còn cãm thấy cô đơn như trước nữa, an lành trong tâm hồn. Năm hết tết đến, mùa Noel lại về. Vinh danh thiên chúa ở khắp từng trời. Bình an dưới thế cho người trần gian. Vâng cho người trần gian, khắp mọi người trên thế gian này Xin cầu chúc các cụ hưởng tất cả phước lộc trời ban. Vẫn Tỏ Tường Tuổi bảy mươi tư chiếm một phương Cuộc đời sôi nổi tấu nên chương. Sáu lăm tròn trịa ăn hưu trí. Bảy bốn có dư vẫn đến trường, Sáng sớm cong lưng trong sở tại. Chiều về xếp gối tọa thiền hương. Mỗi ngày chạy bộ tăng gân cốt. Tuổi bảy mươi tư vẫn tỏ tường Thảo My 12/2007 Trần Mạnh Hùng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.01.2008 22:58:09 bởi Trần Mạnh Hùng >
"Thơ là trừu tượng, tình cảm là hư cấu được cấu tạo rất vô tư trong hồn thơ Nếu ý thơ đi quá mức giới hạn của tình cảm, đó là sự hồn nhiên của thơ, xin đừng giận, sự giận dữ làm mất đi vẻ đẹp của thơ". Trần Mạnh Hùng
|