Thơ Bạch Vân Nam - Những Nẻo Đường Xuôi Ngược
Tản Mạn Bạc Liêu
Làn khói lam chiều tạo dáng mây
cánh chim đã mỏi quắp cành cây
đỏng đảnh nàng cò khoe áo trắng
biết mùa xuân thắm ghé qua đây
Đi nghe biển hát ru ngày cạn
Yêu ớt vòm xanh trút nắng vàng
va nhau đợt sóng môi mềm mặn
đời cũng hoàng hôn kẻ lỡ làng
Dưới dòng lơ lửng nước trong veo
chân dẫm lên bờ mắt dõi theo
Hắc lầu công tử trông ngộ ngộ
tường rào dậu đổ, ngói bìm leo
Tiếng chuông chùa cổ lúc một xa
hoài lang tuyệt diệu mãi trổ hoa
ai hát cho lòng rươm rướm lệ
lộc tươi biên biếc trước sân nhà
Bạc Liêu - xuân 2006
Bạch Vân Nam xong_R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2008 21:34:25 bởi Viet duong nhan >
Ai Bảo
ai bảo mưa
mắt anh buồn đến thế
đường còn xa
mà nước cứ tuôn hoài
ai bảo đêm
không dài thêm giây phút
hồn lang thang
nhìn tia nắng giật mình
ai bảo em
đặt đời anh lên giấy
lửa vô tình
cháy xén nửa phần thân
ai bảo vai
bồng tóc kết mây ngàn
ngọn gió bấc
lạnh lùng xuyên qua áo
ai bảo trăng
xa bến bờ vằn vặc
buồm ra khơi
đâu tìm thấy lối về
ai bảo chân
bước cao miền khổ ải
chiều vàng rơi
lòng nặng trỉu âu sầu
ai bảo ai
khoác trên mình trống vắng
soi gương đài
chỉ mỗi bóng hình ta.
2008 Bạch Vân Nam
xong_R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2008 21:52:21 bởi Viet duong nhan >
Lần Ra Lần ra vết chân Người xưa còn lại Sỏi đá quen thân Tắm sương mềm mại Không gian phai dấu Hình hài còn in Tim khô … khô máu Đứng nhìn lặng thinh Sông sâu chảy mãi Người xa lại gần Lòng thêm trống trải Bước mà bân khuân Mình ta hoạnh quẻ Đếm từng dòng trôi Nụ hoa thỏ thẻ Nắng vàng xa xôi Có nghe tôi hỏi ! Em giờ nơi đâu ? Đôi chân mệt mỏi Mắt quần khe sâu Vi vu giót hát Buồn trông mây chiều Chết trong cơn khát Nơi miền cô liêu. 2008 Bạch Vân Nam
Ngồi Nhớ Vẩn Vơ Em mỉn cười vành môi khép kín hàng mi cong tựa ánh trăng liềm má ửng hồng dường như qủa chín trên hai vai làn tóc nhung mềm Ta đợi chờ từ trong khe lá luồng gió xuân mang chiếc hôn nồng e vụng về làm tim băng giá để ngày sau tiếc thân vội vàng Đêm cạn dần, trời chưa thay áo ! lá rơi rơi dìu dắt xuân về cuối con đường ngập tràn hoa pháo ngôi nhớ ai chìm dưới sương mờ Một cuộc tình ngàn năm thổn thức nhiều đắng cay, từng khiến âu sầu một nụ hồng, đời ta ray rức tự mình ôm khối buồn không đâu 2008 Bạch Vân Nam
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.11.2009 14:05:50 bởi Bach Van Nam >
VỀ LONG THẠNH ĐÓN DÂU Đường thênh thang quanh co Mênh mông sông uốn khúc Xe băng đồng ro ro Dưới xuồng em rẻ nước Về trong đêm Trăng Sao Qua dốc cây cầu ván Chờ đàn trai xôn xao Rước dâu đò Tắc ráng Trời xanh xanh chim bay Tiếng gà kêu túc túc Mặt nước ngỡ là mây Khói nhà tranh nghi ngút Bàn chân tôi bước nhẹ Bùn non in dấu giày Một bức hình ai vẽ Sương còn dộng cỏ may Thướt tha tà áo lụa Nàng đội hoa theo chồng Xa miền quê chang chứa Nồng nàng nhớ bến sông Long Thạnh – Kiên Giang Ngày 12-07-2008 Bạch Vân Nam
Vết Nứt Mặt ngoài mịn nhẵn tựa gương soi rạn nứt bên trong vết lõm lòi sau trận phong cuồng dao động nước ta không nhìn thấy bóng hình nhau Đêm ngắm Vầng trăng say chén rượu nằm nghe hơi thở gió vi vu chưa hở mà sao môi tím lạnh! lá vàng lã chã dưới sân thu Ánh nắng chập chờn qua kẽ thưa sương tan trên đá, dáng ai xưa mi khép nàng Nga rời cõi mộng giật mình trên áo thấm giọt mưa 2008 Bạch Vân Nam
Về Thăm Quê Nội
khói còn lan nóc nhà ai
nền xanh vẽ cánh cò bay trên đồng
chuồn chuồn đậu lúa vàng bông
con cua lí lắc đôi càng quơ quơ
cá rô dưới nước lờ đờ
cóc im thinh thít ngồi mơ chân trời
mấy chùm sương nặng rơi rơi
rung rinh đôi bướm dạo chơi ao làng
có luồng gió nhẹ thổi ngang
chợt đâu tia nắng dịu dàng ghé qua
làm cho lộ khóm tre già
đường quanh uốn khúc mái nhà tranh xưa
lắng nghe từng tiếng võng đưa
hình như có tiếng nội vừa thốt ra.
2008
Bạch Vân Nam
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2008 06:54:41 bởi Viet duong nhan >
Đồng Hồ Cát
88
trút hết tình vào khoảng trống thời gian
nhận lại mênh mông nỗi bẻ bẻ bàng
em đến cho tôi làng nắng ấm
đi mang đêm tối lạnh lùng.
ta chết trong mưa gió
trời đêm hôm đó
buồn khơi
đáy dạ
nát
tan.
bể khổ
của con người
là giọt nước tràng ly
qua bao năm thành suối lệ
chảy hoài trong nỗi niềm ray rức
đến khi sắp sửa rơi vào lòng đáy vực
muốn quay đầu nhưng muộn mất rồi em.
99
2008
Bạch Vân Nam
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2008 20:43:22 bởi Bach Van Nam >
Hồn Biển
Đồi vàng gió hát vi vu
Buồm khơi mặt nước sóng thu vào hồn
Bóng chiều bảng lảng hoàng hôn
Buồn đâu kéo đến chập chờn quanh ta
Nhà trời mấy lượt thay da
Sắc xanh quyến rũ lòng Hoa bồi hồi
Ngẩn đầu nhìn án mây trôi
Lắng nghe dòng chảy bao giờ đầy sông
Đoàn tàu cặp bến bờ đông
Khách thơ rời ghế vầng hồng chìm sâu
Nhô cao Trăng ngắm Vũng Tàu
Ta dừng xe lại dưới cầu bâng khuâng.
Vũng Tàu 21-09-2008
Bạch Vân Nam
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.11.2012 09:36:17 bởi Bach Van Nam >
Chia Xa Chần chừ chưa muốn nhấc chân di
không phải sương khuya chặn lối đi
hay hơi men đắng còn ngự thể
trắc trở quanh co hẹp lối về
Đâu chỉ riêng ta đứng thẩn thờ
ra vào ngạch cửa ngắm Trăng mơ
áo len ai tặng trông cũ kỉ
ấm ngòai, ấm cật ấm hồn thơ
Dường như cát bụi lưng tròng mắt
đốm lửa chia xa thắp sáng lòng
thời gian sục xạo qua từng khắc
rung rẩy đàn dơi trước nắng hồng Tây Ninh
2008
Bạch Vân Nam
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.10.2008 23:05:36 bởi Bach Van Nam >
Trôi Về Dĩ Vãng
***
cầu dài bắt nhịp qua sông
đôi bờ xa thẳm in dòng nước trôi
chỉ còn ít chuyến nửa thôi
chiếc phà Rạch Miễu lẻ loi một mình
buồn nhìn sóng vỗ lặng thinh
khách đi lên bến bóng hình chưa phai
sương tàn dưới nắng ban mai
bước chân rệu rã người thay lối về
đàn cò xảy cánh đồng quê
còi reo inh ỏi bốn bề mênh mông
khiến cho lữ khác chạnh lòng
chuyến phà lần cuối chất chồng u tư.
Rạch Miễu
03-11-2008
Bạch Vân Nam
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2008 12:15:36 bởi Bach Van Nam >
Tìm Lại Chính Mình
ra đi tìm lại chính mình
trên đường vấp phải dây tình khó qua
nhỏ mà bó chặt lòng ta
quê hương vời vợi ngó xa bùi ngùi
xứ người đi ngược về xui
đã quen lối cũ chôn vùi nỗi đau
sợi dây chợt đứt khi nào
nằm đêm hứng gió ngẹn ngào lệ rơi
chỉ lên vài đóm Sao trời
xót xa chồng chất cuộc đời đắng cay
vỡ tan một giấc mộng dài
sương trên cành liễu nắng mai vội tàn
đò chiều chở khách sang ngang
bỗng dưng người khách dạo đàn nhói tim
hồn thơ chết thật êm đềm
cỏ cây xanh mướt bên thềm biệt ly.
2008
Bạch vân Nam
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2008 21:47:13 bởi Bach Van Nam >
Bọt Biển Lửa cao khơi tự mộc buồn từ đâu bắt nguồn? rượu đắng môi mời mọc càng thắm! sầu lệ tuôn. Đêm Trăng thu nước lên Mây cắt đôi vầng Nguyệt chiếc cầu cây bấp bênh nửa kiếp người lênh đênh. Có khi sóng nhịp nhàng hôn thân tàu róc rách sóng có khi vội vàng nhấp nhô tàu thút thít. Ta chỉ là bọt biển cô đơn và lẻ loi tan biết vào câu chuyện để cát vàng lên ngôi. 2009 Bạch Vân Nam
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.01.2009 11:07:42 bởi Bach Van Nam >
RONG CHƠI
Lang thang lạc bước đến nơi này
Nhà ai hoa cỏ ngát hương bay
MÂY trôi lơ lửng về phương ấy
TRẮNG cả bầu trời NAM đêm nay
Bình yên con suối nằm hát ca
nghêu ngao ta hát dưới trăng ngà
Hạnh phúc đâu chỉ là nhung gấm
Bên người trao nụ cười thiết tha
Nhật Hạ
Hoa Dại Bên Đường
Sáng nào tôi cũng ra thăm phố
nhặt mấy nụ hoa nở ven đường
tối qua mưa gió làm tan tác
về tưới giọt trong tắm nắng hồng
Hoa mắc chước mây bỗng dậy thì
rung rinh đôi cánh, động vành mi
nằm im lờ lửng theo mặt nước
tôi ngước nhìn theo chẳng nói gì!
Đâu phải ngẫu nhiên hoặc tình cờ
đấy là duyên nợ với nàng thơ
cảm thông số kiếp người lang bạt
mặc sóng cuộn trôi, mặc bến bờ.
2009
Bạch Vân Nam
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2009 17:42:42 bởi Bach Van Nam >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: