Hè. Tiếng ve trên đồi, quanh hàng cây che mát của trường học. Dường như chúng tập trung ở đây nhiều hơn các nơi khác. Nó giảng bài, còn học sinh thì nửa như nghe ve, nửa như nghe lời thầy, bâng quơ.
Cái nắng ở Tây Nguyên không gắt, không nồng, không khắc nghiệt đến cháy da như ở nơi nó từng đựoc sinh ra và lớn lên. Ở nơi đó, mỗi khi hè về, trong kí ức của nó vẫn ghi lại nguyên vẹn. Sáng, mặt trời đã đốt cong tàu lá chuối, những cọng rơm vàng khô dòn gãy vụn dưới bước chân qua. Tấm phản, cái chỏng được đưa xuống dưới những bụi tre cho đỡ nắng cũng phải vẹo vọ uốn cong dưới gió Lào hắt bỏng rát. Nó vẫn thường với lũ bạn chạy long nhong ngoài đồng vào những buổi trưa. Lúc cả nhà đang nghỉ, nhón chân thật nhẹ, lách nhanh qua của chính và vèo ra đồng. Không mũ không nón, lội ruộng tìm những con cua đồng đã chuyển dần sang màu hồng đỏ vì nắng, những con cá không còn đủ sức cựa quậy để bắt. Mùi da dưới nắng khét lẹt, bùn bết lên đầu tóc khô thành từng mảng. Rồi lại nhảy sông, gột rửa. Lại bày trò bắt ve.
Lớn lên, cái nắng nam Lào không theo nó nữa, tóc không còn hoe màu nắng, không còn khét mùi da thịt cháy. Và nó không thể nghe tiếng ve như ngày xưa.
Nó nhắc học sinh: tập trung nghe bài, ...ve ồn ào quá!