CUNG BẬC CỦA NHỮNG NỖI NIỀM
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 15 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 217 bài trong đề mục
bietaiaibiet 15.12.2007 23:16:22 (permalink)
 
 
LỜI GIỚI THIỆU
 
Ở mảng: "Thơ sưu tầm" này, người sưu tầm (nst) xin giới thiệu với bạn đọc những bài thơ hay của các thi sĩ Việt Nam do nst đã sưu tầm được. Tựa đề: "CUNG BẬC CỦA NHỮNG NỖI NIỀM" là do nst tự đặt.
Tại thời điểm những bài thơ sưu tầm này được nst post lên mạng thì ở trong thư viện online của "Việt Nam thư quán" chưa có những bài thơ này.

Vì nst không có điều kiện biên soạn một cách bài bản theo trình tự: "tác giả - tác phẩm" nên bạn đọc có thể gặp các bài thơ của cùng một thi sĩ sắp xếp không liên tục trong cùng một trang hoặc rải rác ở những trang khác nhau, do đó nst mong các bạn thông cảm.
Nst hy vọng đây sẽ là một góc trong Thư quán được các bạn yêu thơ thỉnh thoảng ghé thăm , nst sẽ cố gắng sưu tầm ngày càng nhiều thêm các bài thơ hay để góc "thơ sưu tầm" này ngày càng trở nên phong phú hơn. Thân ái chào các bạn! 
 
 
                                       Người sưu tầm
 
                                                    Nguyễn Thành Dũng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2008 19:24:30 bởi bietaiaibiet >
#1
    bietaiaibiet 18.12.2007 23:54:31 (permalink)
    BÂY GIỜ MÙA THU

    Tác giả: Vũ Đình Minh
     
    (Nguồn: tập thơ "Thơ tình sinh viên" do Thảo Linh tuyển chọn)

    Gió tháng tám vu rồi sẽ thổi về
    Cánh bãi sẽ ngô mềm vai áo
    Lá sẽ mượt sau những ngày giông bão
    Nhịp tim mình rồi mạch lạc như xưa...
     
    Sẽ đến ngày tóc mình ngả vào thu
    Hoa bèo tím chẳng mỏng manh như trước
    Chim nhạn sẽ bay về thưa thớt
    Cay đắng phai dần thành những bâng khuâng...
     
    Cây phượng dãi dầu lại trổ lộc vào xuân
    Búp xanh nõn nhắc hồi làm mầm biếc
    Thời nông nổi đã qua, dẫu có bao nuối tiếc
    Dễ gì quên như mọi chuyện cũ càng.
     
    Giá được nguôi quên sau bao nỗi giận hờn
    Thì đêm đã chẳng kéo dài đến thế
    Sợi tóc mềm kéo qua thời trai trẻ
    Sẽ phai màu sau mưa nắng đấy em!
     
    Bây giờ đã vào thu, nhịp tim đập bình yên
    Anh lại nhớ mùa hè nông nổi ấy...
    Hoa bèo tím vẫn mỏng manh lắm đấy
    Nhưng điều này chẳng nói với hai ta...

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2007 22:20:05 bởi bietaiaibiet >
    #2
      bietaiaibiet 20.12.2007 21:57:47 (permalink)
      TÌNH KHÚC
       
      Tác giả: Hồng Thanh Quang
       
      (Nguồn: Blog nhà thơ Hồng Thanh Quang)

      Nửa vầng trăng vỡ rụng giữa đời người
      Anh cũng không nghĩ rồi em sẽ đến
      Cũng không nghĩ qua ống đồng, nước, lửa
      Anh cuối cùng còn lại mình em.

      Không định cho nhau hạnh phúc
      Cũng không đành gây họa cho nhau
      Đã cách mấy ngàn cây, đã lệch gần trăm tháng
      Đã tiêu hao tất cả những duyên đầu

      Sao gặp gỡ để một lần em hát
      Khúc bi ca những ước vọng không thành
      Sao gặp gỡ để một lần anh khóc
      Nỗi cô đơn suốt tuổi xuân mình?

      Giờ thì chẳng thể ai ngăn nổi
      Ngọn lửa kia thiêu đốt cả thiên đàng.
      Những niềm vui, những nỗi buồn sắp sẵn
      Trong phút giây bỗng chốc hóa tro tàn.

      Ta sống lại thủa vầng trăng mười bốn
      Run rẩy cùng tin ở ngày mai.
      Sau muôn vạn lỡ làng ta mới hiểu
      Nghĩa tình yêu giản dị nhường này!

      Ta mới biết nụ hôn nơi cực lạc
      Không bao giờ chỉ ngọt ngào thôi.
      Mới nâng niu từng mảnh vàng trăng vỡ
      Thắp thành sao an ủi bầu trời.

      May hay rủi ta đã qua được dốc
      Thôi những gì chìm khuất phía bên kia...
      Em rạng rỡ giữa vòng tay da diết
      Ngực anh sao rát bỏng đầm đìa...

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2007 22:22:12 bởi bietaiaibiet >
      #3
        bietaiaibiet 20.12.2007 22:55:03 (permalink)
        TRE VIỆT NAM
         
        Tác giả: Nguyễn Duy
         
         (Nguồn: tuyển tập thơ Nguyễn Duy)
         
        Tre xanh xanh tự bao giờ?
        Chuyện ngày xưa đã có bờ tre xanh...
        Thân gầy guộc, lá mong manh
        Mà sao lên lũy lên thành tre ơi!
        Ở đâu tre cũng xanh tươi
        Cho dù đất sỏi, đá vôi bạc màu
        Có gì đâu, có gì đâu
        Mỡ màu ít chất dồn lâu hóa nhiều
        Rễ siêng không ngại đất nghèo
        Tre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cù
        Vươn mình trong gió tre đu
        Cây kham khổ vẫn hát ru lá cành
        Yêu nhiều nắng nỏ, trời xanh
        Tre xanh không đứng khuất mình bóng râm
        Bão bùng thân bọc lấy thân
        Tay ôm, tay níu tre gần nhau thêm
        Thương nhau tre chẳng ở riêng
        Lũy thành từ đó mà lên hỡi người!
        Chẳng may thân gãy, cành rơi
        Vẫn nguyên cái gốc truyền đời cho măng
        Nòi tre đâu chịu mọc cong
        Chưa lên đã nhọn như chông lạ thường!
        Lưng trần phơi nắng, phơi sương
        Có manh áo cộc tre nhường cho con
        Măng non là búp măng non
        Đã mang dáng thẳng thân tròn của tre
        Năm qua đi, tháng qua đi
        Tre già, măng mọc có gì lạ đâu!
        Mai sau, mai sau, mai sau...
        Đất xanh xanh mãi xanh màu tre xanh!
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2007 22:23:46 bởi bietaiaibiet >
        #4
          bietaiaibiet 20.12.2007 23:23:14 (permalink)
          ĐÒ LÈN
           
          Tác giả: Nguyễn Duy*
           
          Thủa nhỏ tôi ra cống Na câu cá
          Níu váy bà đi chợ Bình Lâm
          Bắt chim sẻ ở vành tai tượng Phật
          Và đôi khi ăn trộm nhãn chùa Trần.
           
          Thủa nhỏ tôi lên chơi đền Cây Thị
          Chân đất đi đêm xem lễ đền Sòng
          Mùi huệ trắng quyện khói trầm thơm lắm
          Điệu hát văn lảo đảo bóng cô đồng.
           
          Tôi đâu biết bà tôi cơ cực thế
          Bà mò cua, xúc tép ở Đồng Quan
          Bà đi gánh chè xanh Ba Trại
          Quán Cháo, Đồng Dao thập thững những đêm hàn.
           
          Tôi trong suốt giữa hai bờ hư thực
          Giữa bà tôi và tiên, phật, thánh, thần
          Cái năm đói củ rong riềng luộc sượng
          Cứ nghe thơm mùi huệ trắng hương trầm.
           
          Bom Mỹ dội, nhà bà tôi bay mất
          Đền Sòng bay, bay tuốt cả chùa chiền
          Thánh với Phật rủ nhau đi đâu hết
          Bà tôi đi bán trứng ở ga Lèn.
           
          Tôi đi lính lâu không về quê ngoại
          Dòng sông xưa vẫn bên lở bên bồi...
          Khi tôi biết thương bà thì đã muộn
          Bà chỉ còn là một nấm cỏ thôi.
           
          ------------------------------------------------------------------------
           
          *Những trường hợp chỉ ghi mỗi tên của tác giả (mà không ghi rõ nguồn) được hiểu như sau:
          1.Tác giả và nguồn của bài đó trùng với tác giả và nguồn của bài ở ngay sát phía trên bài đó
          2.Nst không biết rõ nguồn
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2007 23:16:25 bởi bietaiaibiet >
          #5
            bietaiaibiet 21.12.2007 00:01:53 (permalink)
            TRỞ VỀ VỚI MẸ TA THÔI
             
            Tác giả: Đồng Đức Bốn
             
            (Nguồn: tập thơ "Trở về với mẹ ta thôi" của nhà thơ Đồng Đức Bốn)
             
            1.
            Cả đời ra bể vào ngòi
            Mẹ như cây lá giữa trời gió rung
            Cả đời buộc bụng thắt lưng
            Mẹ như tằm nhả bỗng dưng tơ vàng.
             
            Đường đời còn rộng thênh thang
            Mà tóc mẹ đã bạc sang trắng trời
             
            Mẹ đau vẫn giữ tiếng cười
            Mẹ vui vẫn để một đời nhớ thương
             
            Bát cơm và nắng chan sương
            Đói no con, mẹ xẻ nhường cho nhau
            Mẹ ra bới gió chân cầu
            Tìm câu hát đã từ lâu dập vùi. 
             
            2.
            Chẳng ai biết đến mẹ tôi
            Bạc phơ mái tóc bên trời hoa mơ
            Còng lưng gánh chịu gió mưa
            Nát chân tìm cái chửa chưa có gì
             
            Cầm lòng bán cái vàng đi
            Để mua những cái nhiều khi không vàng
             
            3.
            Mẹ mua lông vịt chè chai
            Trời trưa mưa nắng đôi vai lại gầy
            Xóm quê còn lắm bùn lầy
            Phố phường còn ít bóng cây che đường
             
            Lời rao chìm giữa gió sương
            Con nghe cách mấy thôi đường còn đau
             
            4.
            Giữa khi cát bụi đầy trời
            Sao mẹ lại bỏ kiếp người lầm than
             
            Con vừa vượt núi băng ngàn
            Về nhà chỉ kịp đội tang ra đồng
            Trời hôm ấy chưa hết giông
            Đất hôm ấy chẳng còn bông lúa vàng
             
            Đưa mẹ lần cuối qua làng
            Ba hồn bảy vía con mang xuống mồ
             
            Mẹ nằm như lúc còn thơ
            Mà con trước mẹ già nua thế này!
             
            5.
            Trở về với mẹ ta thôi
            Giữa bao la một khoảng trời đắng cay
             
            Mẹ không còn nữa để gầy
            Gió không còn nữa để say tóc buồn
            Người không còn dại để khôn
            Nhớ thương rồi cũng vùi chôn đất mềm...
             
            Tôi còn nhớ hay đã quên
            Áo nâu mẹ vẫn bạc trên nắng chờ?!
             
            Nhuộm tôi hồng những câu thơ
            Tháng năm tạc giữa vết nhơ của trời
             
            Trở về với mẹ ta thôi
            Lỡ mai chết lại mồ côi dưới mồ.
             
             
             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2007 22:28:33 bởi bietaiaibiet >
            #6
              bietaiaibiet 21.12.2007 00:45:18 (permalink)
              MẸ ƠI!*
               
              Tác giả: Đồng Đức Bốn
               
              (Nguồn: báo "An ninh Thế giới"
               
              Bây giờ con chẳng còn gì
              Cúi đầu lậy mẹ con đi về trời
               
              Chỉ xin mẹ một tiếng cười
              Và câu hát thủa mẹ ngồi ru con...
               
              Chỉ mong trái đất vẫn tròn
              Biết đâu mẹ lại gặp con có ngày?
               
              Cõi đời ngàn nỗi đắng cay
              Cho nên Phật vẫn ngàn tay kêu cầu
               
              Cõi người còn lắm bể dâu
              Con lấy lục bát bắc cầu đi qua
               
              Tin rằng sông lắm phù sa
              Cho nên đời vẫn nở hoa bốn mùa
               
              Bây giờ trời đã đổ mưa
              Xa xa vẳng tiếng chuông chùa gọi con...
               
              ----------------------------------------------------------
               
              *Đây là bài thơ cuối cùng của nhà thơ Đồng Đức Bốn, ông viết trước khi chết ít ngày (nhà thơ mất vì bệnh ung thư)
               
               
               
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2007 22:30:32 bởi bietaiaibiet >
              #7
                bietaiaibiet 21.12.2007 23:19:29 (permalink)
                KHÔNG ĐỀ
                 
                Tác giả: Nguyễn Trọng Tạo
                 
                (Nguồn: Blog nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo)


                Anh trót để tình yêu tuột mất
                Xin đừng tha thứ hay giận hờn
                Hoa ly vàng cọ chân anh như nhắc
                Một chiều buồn sóng trắng biển Quy Nhơn
                 
                Anh trót để em ra đi vô cớ
                Đến một ngày không thể hiểu vì đâu?
                Em hút bóng dừa xanh, vai khép gió
                Không bao giờ quay lại mối tình đầu.
                 
                Anh trót để ngôi sao bay khỏi cát
                Biếc xanh em mãi chớp sáng vòm trời
                Điều Có Thể đã hóa thành Không Thể
                Biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi...

                <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2007 22:32:12 bởi bietaiaibiet >
                #8
                  bietaiaibiet 21.12.2007 23:30:06 (permalink)
                  CỎ VÀ MƯA
                   
                  Tác giả: Nguyễn Trọng Tạo

                  Em cỏ khát, ta mưa rào đầu hạ
                  Cỏ uống mưa run rẩy
                  Cỏ đang thì
                  Mưa ào đến rồi đi
                  Cỏ xanh niềm ngơ ngác
                  Ta biệt em
                  Lớ nghớ chẳng hẹn gì.

                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2007 22:34:28 bởi bietaiaibiet >
                  #9
                    bietaiaibiet 21.12.2007 23:39:14 (permalink)
                    THIÊN THẦN
                     
                    Tác giả: Nguyễn Trọng Tạo

                    Em mười chín tuổi nghìn năm trước
                    Sao đến bây giờ mới hai mươi?!
                    Môi mềm, ngực nõn, vòng tay xiết
                    Anh là đá tảng cũng tan thôi!
                     
                    Cứ ngỡ một lần cho đỡ khát
                    Nào ngờ bùa ngải lú trời xanh
                    Ngìn sau gặp lại... em hăm mốt
                    Môi, ngực, vòng tay vẫn thiên thần.

                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2007 22:36:23 bởi bietaiaibiet >
                    #10
                      bietaiaibiet 22.12.2007 14:17:19 (permalink)
                      LỤC BÁT GA BAY
                       
                      Tác giả: Nguyễn Trọng Tạo
                       
                      Áo phông câu lục xanh trời
                      Quần Jeans câu bát cuộn trôi sông dài
                      Em về từ chốn mây bay
                      Ùa vào thành phố cuối ngày ấu thơ
                      Chẳng còn nghe võng ầu ơ
                      Chẳng căn nhà gỗ xa tơ óng vàng
                      Lên tầng, thang máy rước nàng
                      Cây mùa hiện đại xanh sang gối nằm
                      Em cầm câu bát trong chăn
                      Xe duyên câu lục đính bằng nụ hôn
                      Mây mưa vần vũ thượng nguồn
                      Câu thơ nào phải cánh chuồn đậu bay
                      Anh đi mặc nắng cho ngày
                      Em về cởi lụa trắng đầy vào đêm
                      Rượu tình lục bát trào men
                      Nồng nàn da thịt mùa quên lối về
                      Tháng Mười lục bát lên xe
                      Ga bay nước mắt bốn bề chia li
                      Em mang câu bát bay đi
                      Anh cầm câu lục lỡ thì xuân qua…
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2007 22:38:25 bởi bietaiaibiet >
                      #11
                        bietaiaibiet 22.12.2007 20:54:50 (permalink)
                        VĨNH HẰNG

                        Tác giả:Vân Anh
                         
                        (Nguồn: tập thơ "Quê với mẹ và anh) của thi sĩ Vân Anh)

                        Sóng cứ vỗ hết mình
                        Sóng vỗ...
                        Bàng hoàng chạm cát
                        Vỡ tan!
                        Sông cứ chảy hết mình
                        Sông chảy...
                        Sững sờ chạm biển
                        Vỡ tan!

                        Và em nữa
                        Ngàn năm sau
                        Vẫn thế!
                        Tự biết mình
                        Chẳng thể
                        Khác mình đâu!

                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2007 22:48:40 bởi bietaiaibiet >
                        #12
                          bietaiaibiet 22.12.2007 21:26:05 (permalink)
                          THĂM MỘ CHA
                           
                          Tác giả: Vân Anh

                          Con lại về thăm mộ của cha
                          Ngày áp tết, đông dữ dằn, rét đậm
                          Lòng con có hồn cha sưởi ấm
                          Khuất bóng rồi mà người vẫn thương con
                          Về cùng cha theo lối nhỏ, đường mòn
                          Con cứ thấy như quen mà như lạ
                          Thời hoa niên ùa tràn xối xả
                          Mái nhà tranh với gốc me già...
                          Ôi! mùa thu khấp khởi tựu trường
                          Cha đóng vở dán cho từng chiếc nhãn
                          Chiếc cầu khỉ cong queo ngật ngưỡng
                          Buổi qua cầu cha giành gánh cho con
                          Cha hiền lành như hạt gạo, bát cơm
                          Dân phố Phuống đến giờ còn nhắc mãi
                          Thắp nén nhang con hóa thành trẻ dại
                          Gọi "cha ơi" nức nở cả trời chiều
                          Cha nằm đây hiu quạnh biết bao nhiêu..

                          Đàn con cháu dấu chân hằn mọi lối
                          Con cứ thấy suốt đời con có lỗi
                          Bởi ngày xưa có lúc chẳng vâng lời
                          Để bây giờ tiếc nuối khôn nguôi
                          Là vĩnh viễn không thể nào chuộc lỗi!
                           
                          Xuân đến rồi. Lộc chồi tách vỏ
                          Cỏ trên mồ lại nhú non tơ...

                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2007 22:42:23 bởi bietaiaibiet >
                          #13
                            bietaiaibiet 22.12.2007 21:35:47 (permalink)
                            SO LE LỤC BÁT
                             
                            Tác giả: Vân Anh
                             
                            Một thời như thế...
                            Qua mau
                            Bây giờ bất chợt
                            Gặp nhau
                            Ngó hờ!
                            Người từng ủ vội
                            Câu thơ
                            Cho duyên chín ép
                            Cho mờ mắt em
                            Năm canh thức trọn
                            là đêm
                            Sợi tình tơ nhện chăng lên
                            Là đời.
                             
                            (năm 1994)
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2007 22:49:54 bởi bietaiaibiet >
                            #14
                              bietaiaibiet 22.12.2007 21:49:57 (permalink)
                              KHÁT
                               
                              Tác giả: Vân Anh
                               
                              Chẳng bao giờ có được đâu ANH
                              Em vẫn KHÁT một ngày thứ bảy
                              Sánh vai nhau giữa phố phường tung tẩy
                              Đi chợ sắm sanh cho bữa cơm chiều.
                               
                              Giản đơn thôi, một bát canh riêu
                              Ăn với mấy quả cà nén kỹ
                              Món cá kho khô anh thường ưng ý
                              Em tự làm, tra mặn ngọt vừa ngon
                               
                              Có gì đâu, mơ ước cỏn con
                              Mà đi hết một đời không với tới!
                              Cho lòng em bao giờ cũng ĐỢI
                              Hạnh phúc đời thường rất đỗi nhỏ nhoi.


                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2007 22:51:16 bởi bietaiaibiet >
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 15 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 217 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9