CUNG BẬC CỦA NHỮNG NỖI NIỀM
NHỚ Tác giả: Yến Lan Nguồn: nt Một buổi trong rừng chim "Hít cô" Dịu dàng buông nhẹ xuống hư vô Những tràng ngọc tiếng lâng trong gió Theo những dòng mây chảy lững lờ... Tôi nhớ trên đường bao vảy lá Mà thu vàng rụng giữa ngày khô! Ừ sao không nhớ người trai trẻ Trò chuyện cùng tôi dưới ánh trăng? (Đêm qua tan hội trong làng cuối Khi đứng bên cầu buộc dải khăn) (Bến My Lăng)
XA LẠ Tác giả: Xuân Tâm Nguồn: "Thi nhân Việt Nam" Chân ngắn quá không đi cùng trời đất Để mắt nhìn cảnh lạ trải bên đường Hãy bằng lòng tấm tranh đóng trên tường Và hình ảnh muôn màu in lá sách Mùi giấy mới thơm tho và trong sạch Thể hương hoa ngào ngạt chốn xa vời... Đây con tàu lướt sóng giữa mù khơi Mang với nó vui mừng hay chán nản Nơi quê cũ, đứng trên bờ hải cảng Có tình lang trông ngóng quả tim yêu Mỗi chấm đen là hy vọng ít nhiều Mỗi làn khói là một trời luyến ái... Đây băng tuyết, giữa mùa đông tê tái Rơi, rơi, rơi... và bao phủ đồng quê Con đường làng hiu quạnh ngủ say mê Cây trắng xóa, cửa nhà đều trắng xóa... Người ta tưởng lạc loài vào đồng mả Chung quanh mình vây kín bức màn tang... Đây hoàng hôn. Vài tia nắng gần tàn Còn sáng sót trên đồi cây xanh đậm Lũ xe gỗ nặng nề bò chầm chậm Chở nho về. Mấy thiếu nữ xinh tươi Chân bước theo và môi nở nụ cười Đôi má chín hơn buồng nho chín thắm... Đây dòng suối reo cười. Đua lội tắm Đoàn tiên nga để lộ tấm thân ngà Nước hôn chân... sương thoa phấn màu da Hoa cỏ mởn tranh nhau cài mái tóc... Cặp ngỗng trắng xinh xinh như bạch ngọc Ngẩng cổ nhìnk, say đắm đẹp thần tiên... Đây nghênh ngang pho tượng đá Đế Thiên Lăn tròng mắt tròn xoe đang đố thách Thời gian thử gội phai màu cẩm thạch Nhưng thời gian khuất phục muốn xin hàng Mưa không tuôn, gió lặng, sấm không vang Trời nhạt nhạt sắp buông lời thân thiện... ... Bao cảnh ấy trong trí tôi hiển hiện Nổi bật lên trước mắt nhắm lờ đờ Mỗi khi thèm xa lạ, tôi ngồi mơ Và mở cửa thả hồn đi du lịch... (Lời tìm non)
NGHỈ HÈ Tác giả: Xuân Tâm Nguồn: nt Sung sướng quá, giờ cuối cùng đã hết Đoàn trai non hớn hở rủ nhau về Chín mươi ngày nhảy nhót ở miền quê Ôi tất cả mùa xuân trong mùa hạ! Một nét mặt, trăm tiếng cười rộn rã Lời trên môi chen chúc nối nghìn câu Chờ đêm nay, sáng sớm bước lên tầu Ăn chẳng được, lòng nôn nao khó ngủ Trong khoảnh khắc sách bài là giấy cũ Nhớ làm chi. Thầy mẹ đợi, em trông Trên đường làng huyết phượng nở thành bông Và vườn rộng nhiều trái cây ngon ngọt. Kiểm soát kỹ có khi còn thiếu sót Rương chật rồi, khó nhốt cả niềm vui Tay bắt tay, hồn không chút bùi ngùi Các bạn hỡi! trời mai đầy ánh sáng. (Lời tim non)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2008 16:18:11 bởi bietaiaibiet >
TƠ LÒNG VỚI ĐẸP Tác giả: Thu Hồng Nguồn: "Thi nhân Việt Nam" Kìa trăng vỡ trong khi hồ nước động Sóng lao xao lấp loáng, ánh xa ngời Và búp hoa nghểnh dậy đón hương trời Cây tuôn bóng, lửng lơ, đò chẳng lướt! Cảnh đẹp cứ dàn thêm bước bước Lời ngợi khen mỗi phút lại thay thay. Tơ lòng với đẹp đêm nay Rộn ràng thổn thức vì say nhiệm màu. (Sóng thơ)
ÊM ĐỀM Tác giả: Thu Hồng Nguồn: nt Hồi tưởng nhiều mai dưới ánh dương Em vừa tỉnh giấc, dậy bên giường Mẹ em đôi mắt đầy âu yếm Vây bọc chim khua, rộng giấc hường Vạn buổi êm trời, dịu mát hương Chưa bằng đôi mắt chứa yêu đương! Mẹ hiền tựa cửa, khi chờ ngóng Em thấy lòng vui, lướt dặm đường Cũng có nhiều đêm gió rít vang Mẹ em ốm nặng thức trong màn Em ngồi mơ sách người xưa ước Nếu có thì em cũng ước tràn Nếu có thì em ước mẹ lành Cha cho nhiều bánh với nhiều tranh Cây me cao quá bên vườn bắc Nghiêng xuống cho em bẻ một cành Có lắm hoàng hôn mải cợt đùa Quên rằng bãi bể sóng chiều khua Và nhà cơm đợi, chờ em vắng Em sắp hàng năm để chạy đua Rồi đến trăng nhô mới vội về Cha cười song cũng chỉ roi đe: "Mai còn chơi chậm thì con liệu Sắm sửa vài mo để đón che" Ai có như em một ấu thời? Đi tìm bướm bắt để nuôi chơi Búp bê đem tắm hơ cho ấm Lửa bếp vèo! thôi cháy mất rồi! Rõ là em cũng quá lôi thôi Ai chả còn ghi quãng ấu thời Đằng đẵng đường trường cơn gió bụi Duy còn ôn lại những ngày vui. (Sóng thơ)
MẢNH HỒN THƠ Tác giả: Thu Hồng Nguồn: nt Em muốn thơ em hoàn toàn vui Đừng sầu lá rụng, khóc hoa rơi Đừng than thở tiếc ngày qua chóng Ước nguyện đành không đạt nguyện rồi! Ô hay! đâu thoát khỏi triền miên Hồn lặng trong mê, ý dậy phiền Đời ít khi vui, hoài cảm xúc Thương sen lẫn lộn sống trong bùn! ... Cho nên nhiều lúc muốn thơ cười Chợt nghĩ quanh mà bút bỗng rơi! Ôm mảnh hồn thơ, dường oán hận Em dùng thổn thức dãi nên lời. (Sóng thơ)
TRƯA HÈ Tác giả: Bàng Bá Lân Nguồn: "Thi nhân Việt Nam" Dưới gốc đa già, trong vũng bóng Nằm mát đàn trâu ngẫm nghĩ nhai Ve ve rung cánh ruồi say nắng Gà gáy trong thôn những tiếng dài. Trời lơ cao vút không buông gió Đồng cỏ cào khô cánh lượt hồng Êm đềm sóng lụa trôi trên lúa Nhạc ngựa đường xa rắc tiếng đồng Quán cũ nằm lười trong sóng nắng Bà hàng thưa khách ngả thiu thiu Nghe mồ hôi chảy đầm như tắm... Đứng lặng trong mây một cánh diều. Cành thưa, nắng tưới, chim không đứng Quả chín bâng khuâng rụng trước hè Vài cô về chợ buông quang thúng Sửa lại vành khăn dưới bóng tre. Thời gian dừng bước trên đồng vắng Lá ngập ngừng sa nhẹ lướt ao Như mơ dường khói lên trời nắng Trường học làng kia tiếng trống vào. (Tiếng sáo diều)
CỔNG LÀNG Tác giả: Bàng Bá Lân Nguồn: nt Chiều hôm đón mát cổng làng Gió hiu hiu đẩy mây vàng êm trôi Đồng quê vờn lượn chân trời Đường quê quanh quất bao người về thôn. Sáng hồng lơ lửng mây son Mặt trời thức giấc, véo von chim chào. Cổng làng mở rộng. Ồn ào Nông phu lững thững đi vào nắng mai. Trưa hè bóng lặng nắng oi Mái gà "cục cục..." tìm mồi dắt con Cổng làng vài chị gái non Dừng chân uể oải chờ cơn gió nồm. Những khi gió lạnh mưa buồn Cổng làng im ỉm trên đường lội trơn Nhưng khi trăng sáng chập chờn Kìa bao nhiêu bóng trên đường thướt tha. Ngày mùa lúa chín thơm đưa... Rồi Đông gầy chết, Xuân chưa vội vàng Mừng Xuân ngày hội cổng làng Là nơi chen chúc bao nàng ngây thơ. Ngày nay dù ở nơi xa Nhưng khi về đến cây đa đầu làng Thì bao nhiêu cảnh mơ màng Hiện ra khi thoáng cổng làng trong tre. (Tiếng sáo diều)
ĐẸP VÀ THƠ (Cô gái Kim Luông) Tác giả: Nam Trân Nguồn: "Thi nhân Việt Nam" Thuyền nan đủng đỉnh sau hàng phượng Cô gái Kim Luông yểu điệu chèo Tôi xuống thuyền cô, cô chẳng biết Rằng Thơ thấy Đẹp phải tìm theo Thuyền qua đến bến, cô lui lại Vẩy chiếc chèo ngang; giọt nước gieo. Đăm đăm mắt mỏi vì chèo Chèo cô quấy nước trong veo giữa dòng Biết không? cô hỡi, biết không? Chèo cô còn quấy, sóng lòng còn xao? (Huế, Đẹp và thơ)
HUẾ, NGÀY HÈ Tác giả: Nam Trân Nguồn: nt Lửa hạ bừng bừng cháy Làn mây chốt chốt bay Tiếng ve rè rè mãi Đánh đổ giấc ngủ ngày. Đường sá ít người đi Bụi cây lắm kẻ núp Xơ xác quán nước chè Ra, vào người tấp nập. Phe phẩy chiếc quạt tre Chú nài ngồi đầu voi Thỉnh thoảng giơ tay bẻ Năm ba chùm nhãn còi. Hoa phượng như giọt huyết Rỏ xuống phủ lề đường Mặt trời gay gay đỏ Nhuộm đỏ góc sông Hương. (Huế, Đẹp và Thơ)
HUẾ ĐÊM HÈ Tác giả: Nam Trân Nguồn: nt Trời nóng băm bốn độ Đèn, sao khắp đế đô Mặt trăng vàng, trỏn trẻn Nấp sau nhánh phượng khô. Ba nhịp cầu Tràng Tiền Đứng đây người hóng mát Ngọn gió Thuận An lên Áo quần kêu sột soạt Đủng đỉnh chiếc thuyền nan Qua, lại bến sông Hương... Tiếng đờn chen tiếng hát Thánh thót điệu Nam bường. Hai tay xách hai vịm Một vài mụ le te Tiếng non rao lảnh lót Chốc chốc: "A ăn chè?" (Huế, Đẹp và Thơ)
TRƯỚC CHÙA THIÊN MỤ Tác giả: Nam Trân Nguồn: nt Êm êm dòng nước Hương giang chảy Xúm xít thuyền con chỗ ba, bảy Tiếng hát ngư ông dâm bóng cây Như luồng khói nhẹ lên, lên mãi Tháp cao dòm nước: vết meo trôi Đồi thấp sừng trăng dõi dõi soi Mờ ở, xa xa gà gáy sáng... Trong chùa cảnh cảnh tiếng chuông hồi. (Huế, Đẹp và Thơ)
MÙA ĐÔNG Cánh đồng An Cựu Tác giả: Nam Trân Nguồn: nt Lá bàng Như lá vàng Rụng. Ôi! đìu hiu Cảnh chiều Đông! Ruộng ngập mênh mông Nước phẳng. Cò bay, yên lặng Quanh đồng. Thi tứ viển vông Thầm tưởng tượng Như đàn cò đói lượn Đồng không. (Huế, Đẹp và Thơ)
NẮNG THU Tác giả: Nam Trân Nguồn: nt Hát bài hát ngô nghê và êm ái Bên sườn non, mục tử cưỡi trâu về. Nắng chiều rây vàng bột xuống dân quê Lúa chín đỏ theo gió nồm sắp mái. Trên suối nhỏ, chiếc cầu tre hẻo lánh Tốp người qua, lẩy bẩy vịn thanh ngang. Lũ trẻ con sung sướng nổ cười vang Đùa với bóng chảy theo dòng nước lạnh. Dãy núi tím bỗng thay màu xanh ngắt Rồi ố dần trong giây khắc nhá nhem Âm thầm cảnh vật vào Đêm: Vết rang đỏ, tiếng còi xa cùng tắt. (Huế, Đẹp và Thơ)
CẢNH ĐÓ , NGƯỜI ĐÂU? Tác giả: Thái Can Nguồn: "Thi nhân Việt Nam" Gặp em thơ thẩn bên vườn hạnh Hỏi mãi mà em chẳng trả lời Từ đó bắc, nam người mỗi ngả Bên vườn hoa hạnh bóng giăng soi (Những nét đan thanh)
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: