Các nhà thơ Tây Ban Nha

Tác giả Bài
cacbac
  • Số bài : 412
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.10.2007
Các nhà thơ Tây Ban Nha - 17.12.2007 19:00:54

 
Federico García Lorca (5 /6 /1898 – 19 /8 /1936) – nhà thơ, nhà soạn kịch Tây Ban Nha, ông còn nổi tiếng là nhạc công và họa sĩ, là một trong những nhà thơ lớn nhất của Tây Ban Nha thế kỉ XX.

Tiểu sử:
Federico García Lorca sinh ở thị trấn Fuente Vaqueros, tỉnh Granada, Tây Ban Nha. Năm 1909 gia đình chuyển lên Granada. Năm 1910 Federico bắt đầu tham gia hội nghệ thuật tỉnh. Năm 1914 học luật, triết học và văn học ở Đại học Granada. Năm 1918 in tập thơ đầu tiên Impresiones y paisajes (Ấn tượng và phong cảnh) và bắt đầu nổi tiếng. Năm 1919 Lorca lên thủ đô Madrid học Đại học và làm quen với Gregorio Martínez Sierra, giám đốc nhà hát Teatro Eslava. Theo đề nghị của Gregorio Martínez Sierra, Lorca viết vở kịch đầu tiên El maleficio de la mariposa (Yêu thuật của bướm) và dựng vở kịch này. Năm 1929 Lorca sang New York. Kết quả của chuyến đi này là tập thơ Poeta en Nueva York (Nhà thơ ở New York, 1931) và hai vở kịch El público (Công chúng, 1931) và Así que pasen cinco años (Khi nào hết 5 năm, 1931).

Lorca quay trở lại Tây Ban Nha khi nước này bắt đầu thiết lập chính thể cộng hòa. Năm 1931 được mời làm giám đốc nhà hát sinh viên La Barraca. Thời kỳ này ông viết nhiều vở kịch nổi tiếng như: Bodas de sangre (Đám cưới máu); Yerma (Yerma); La casa de Bernarda Alba (Ngôi nhà của Bernarda Alba)… Khi nội chiến ở Tây Ban Nha xảy ra, Lorca từ giã Madrid trở về Granada, mặc dù biết rằng ở miền nam rất nguy hiểm. Ngày 19 tháng 8 năm 1936 Lorca bị giết chết.

Thơ của Federico García Lorca được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế giới, trong đó có tiếng Việt.

Tác phẩm:

Thơ:
*Impresiones y paisajes (Ấn tượng và phong cảnh), 1918)
*Libro de poemas (Sách thơ, 1921)
*Oda a Salvador Dalí (Thơ Oda về Salvador Dalí, 1926)
*Romancero gitano (Romancero Xứ-gan, 1928)
*Poeta en Nueva York (Nhà thơ ở New York, 1930)
*Poema del cante jondo (Поэма о канте хондо, 1931)
*Llanto por Ignacio Sánchez Mejías (Khóc cho Ignacio Sánchez Mejías, 1935)
*Diván del Tamarit, 1936
*Sonetos del amor oscuro (Những bài sonnê về tình yêu tăm tối, 1936)

Kịch:
*Mariana Pineda, 1927
*El público (Công chúng, 1931)
*Así que pasen cinco años (Khi nào hết 5 năm, 1930)
*Amor de don Perlimplín con Belisa en su jardín (Tình yêu của Perlimplin và Belisa, *1933)
*Bodas de sangre (Đám cưới máu, 1933)
*Yerma, 1934
*Doña Rosita la soltera o el lenguaje de las flores (Doña Rosita, cô gái hay là ngôn ngữ *của hoa, 1935
*La casa de Bernarda Alba (Ngôi nhà của Bernarda Alba, 1936




GẶP NHAU

Bây giờ anh và em đã chẳng gặp nhau
Mặt đối mặt
Như ngày nào.
Tự mình, em hiểu lấy
Rằng anh đã yêu người ấy.
Lạy Chúa tôi!
Em hãy bước nhẹ trên lối đi này.

Như trong ngày Chúa bị hành hình
Dấu vết từ những chiếc đinh
Trên cổ tay anh còn đọng
Và phía trước hãy còn chiếc bóng
Thấm máu rồi, em không thấy hay sao?

Đừng bao giờ còn ngoái lại nhìn nhau
Em đi đi, trong sâu thẳm, hãy nguyện cầu
Ngài Cajetan thần thánh(1)
Và hãy nói với Ngài, trong im lặng
Rằng bây giờ anh và em đã chẳng gặp nhau
Mặt đối mặt
Như ngày nào.
_______________
(1)Saint Cajetan (1480-1547) – người bảo hộ, che chở cho các sản phụ (bà đỡ mát tay). Truyền thuyết kể rằng, một lần có người đàn bà nhờ thánh Antonio giúp cho bà để có đứa con… mảnh giấy mà bà để vào tay Ngài sang ngày hôm sau tìm thấy trên sàn nhà có dòng chữ: “Hãy đến nhờ Thánh Cajetan, tôi bây giờ đang kì nghỉ”. Ở thủ đô Madrid của Tây Ban Nha ngày 7 tháng 8 hàng năm dân chúng kỉ niệm ngày Thánh Cajetan rất rầm rộ. Trong ngày lễ này người ta mời nhau uống Sangria và ăn các loại hoa quả của tình yêu. Ngày lễ này kéo dài đến 15-8.






 
SERENATA

Dưới trăng, bên bờ sông
Hương đêm dịu mát
Trên ngực trăng của nàng Lolita
Những bông hoa vì tình yêu đang chết.

Những bông hoa vì tình yêu đang chết.

Bên triền sông đêm trần truồng đang hát
Còn trên nhịp cầu tháng ba
Nàng Lolita lên thân mình đang rắc
Rất dịu dàng những ngọn sóng và hoa.

Những bông hoa vì tình yêu đang chết.

Đêm màu hồi, ánh bạc
Lấp loá trên những mái trần truồng
Ánh bạc của những làn gương nước
Và màu hồi những bắp vế của em.

Những bông hoa vì tình yêu đang chết.


SONNET

Anh sợ đánh mất điều kì diệu trắng trong
Đôi mắt ướt của em chỉ còn im lặng
Anh sợ, trong cái đêm này anh đã chẳng
Áp mặt vào hơi thở của hoa hồng.

Anh sợ rằng đống lá chết từ lâu
Lên bờ bến bí huyền kia sẽ trải
Anh không muốn mang theo mình cây trái
Nơi giấu mình đau đớn những loài sâu.

Nếu kho báu của anh em đã mang theo
Nếu em là nỗi đau của anh, thì đừng thương xót nhé
Nếu, thậm chí, với em anh chỉ là con chó.

Thì bông lúa của mất mát cuối cùng em đừng cắt bỏ
Và hãy để trên dòng sông em rắc những chiếc lá vàng
Rụng xuống từ mùa thu đã đi qua của anh.





GIÁ MÀ ANH CÓ THỂ ĐOÁN THEO TRĂNG

Anh nhắc lại cái tên em
Trong lặng im đêm tối
Khi những ngôi sao kết lại
Cùng với sông trăng
Những chiếc lá ngủ mơ màng
Cúi mình trên con đường nhỏ
Và anh cứ ngỡ mình trong lúc đó
Là những tiếngđộng buồn thương
Trong những giờ phút điên cuồng
Miễn cưỡng hát về quá khứ.

Anh nhắc lại cái tên em
Trong lặng im đêm tối
Cái tên em vang lên xa vời vợi
Như chưa bao giờ vang lên
Xa hơn những ngôi sao – cái tên của em
Và buồn hơn cơn mưa mệt mỏi.

Không biết anh rồi có còn yêu em lại
Như anh đã từng yêu ngày nào?
Chẳng lẽ con tim của anh có lỗi?
Và tình yêu không biết sẽ về đâu
Khi màn sương mỏng manh tan hết?
Tình sẽ trở nên sáng và dịu êm?
Anh không biết được.
Giá mà anh có thể đoán theo trăng
Như hoa cúc, thì anh sẽ ngắt.


CÂY BÀI HÁT

Một cành cây cô độc
Giọng hát còn run rẩy, âu lo
Vì ngọn gió chiều hôm qua
Và những buồn đau ngày trước.

Một cô gái trên đồng đêm nay
Cô gái buồn, cô gái hát
Cô gái đi tìm cành cây
Nhưng cô gái không tìm được.

Ánh trăng đang dần tàn
Nhưng cô gái không tìm được
Hàng trăm cánh hoa ánh bạc
Lên người cô gái trùm lên.

Và tự cô gái trở thành
Như một cành cây biết hát
Run vì cơn gió hôm qua
Và những buồn đau ngày trước.



 
MADRIGAL(1)

Anh đã từng nhìn thấy đôi mắt em
Từ thuở ấu thơ dịu dàng xa vắng
Đôi bàn tay em đã vuốt ve anh
Và nụ hôn cho anh, em đã tặng.

(Tất cả như nhịp giờ khắc đang điểm
Tất cả như sao toả sáng trên trời).

Và con tim của anh đã mở ra
Như bông hoa xoè dưới nắng
Và đã hít thở những cánh hoa
Với sự dịu dàng, mơ mộng.

(Tất cả như nhịp giờ khắc đang điểm
Tất cả như sao toả sáng trên trời).

Rồi sau đấy anh đã khóc cay đắng ngậm ngùi
Như vị hoàng tử từ trong câu chuyện cổ(2)
Trong cuộc đấu – và chính ngay khi đó
Nàng Estrellita đã bỏ chàng đi.

(Tất cả như nhịp giờ khắc đang điểm
Tất cả như sao toả sáng trên trời).

Và bây giờ hai đứa đã hai nơi
Xa em, anh buồn lắm
Không còn bàn tay dịu dàng âu yếm
Và đôi mắt sống động của em
Chỉ còn đây trên vầng trán của anh
Như con bướm – dấu hôn của ngày xa vắng.

(Tất cả như nhịp giờ khắc đang điểm
Tất cả như sao toả sáng trên trời).
___________
(1)Một thể thơ hát xuất hiện đầu tiên ở Italia và phổ biến ở châu Âu thế kỉ 14-16. Từ thế kỉ 16 trở đi là một thể thơ.
(2)Câu chuyện cổ này đã được dựng thành phim nhiều tập Cara Sucia (Người nhơ bẩn /Dirty Face). Estrellita và Miguel yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Nàng – Estrellita Montenegro là một cô gái xinh đẹp sinh ra trong một gia đình nghèo. Chàng – Miguel Angel Gonzalez là con trai của một gia đình quí tộc giàu có và thế lực. Tình yêu của họ trải qua nhiều thử thách và cuối cùng đi đến tan vỡ mà nguyên nhân chính là điều bí mật của ông Horacio Gonzalez – bố của Miguel Angel.
Trước đây Horacio Gonzalez đã giết mẹ của Estrellita nhưng nhờ địa vị của mình tội ác này đã được đổ cho bố của Estrellita là Leonardo Montenegro giết vợ. Sau khi mãn hạn tù Leonardo Montenegro nói cho con gái biết rõ sự thật và hai bố con đã cùng hành động chống lại gia đình Horacio Gonzalez. Có một tình tiết trong câu chuyện này là chính Horacio Gonzalez cũng đem lòng yêu Estrellita vì cô là bản sao của mẹ cô ngày trước. Yêu thương, thù hận, đam mê, giả dối… tất cả cùng đan kết trong nội dung của Cara Sucia.






NÓI BÊN TAI CÔ GÁI

Anh đã không muốn
Không muốn nói một điều gì.

Anh nhìn thấy trong mắt em kia
Hai cành cây không thể
Màu vàng, rất vui và nhẹ.

Chúng lay động, đung đưa.

Anh đã không muốn
Không muốn nói một điều gì.


BÀI HÁT RU

Em đừng thở, hãy thiếp ngủ em ơi
Con thuyền trên đất của em từ ván cây sồi.
Hãy ngủ ngoan, nàng công chúa đến từ xứ lạ
Thân thể em trắng lên trong đêm khó ngủ
Thân thể em như đất đóng băng
Bình minh đã qua rồi, em hãy ngủ ngoan.
Em bơi đi, em hãy ngủ cho ngon
Con thuyền trên đất của em từ mơ mộng, khói sương.


MỘT BÀI CA

- Nếu em nghe tiếng khóc cay đắng
Của rặng trúc đào xuyên qua tĩnh lặng
Thì em sẽ làm gì, hở em yêu?
- Em chỉ biết thở dài.

- Nếu em nhìn thấy rằng ánh sáng
Gọi em theo mình, rồi đi thẳng
Thì em sẽ làm gì, hở em yêu?
-Em sẽ nhớ về biển khơi.

- Nếu trong vườn, dưới bóng ô liu
Lời “anh yêu em” anh sẽ nói
Thì em sẽ làm gì, hở em yêu?
- Em sẽ ghìm mình lại.






 
ĐỂ NGƯỜI YÊU SẼ VIẾT THƯ

Tình yêu sâu như cái chết, như mùa xuân
Anh phí hoài đợi chờ thư em đó
Không nghi ngờ rằng bông hoa đã úa
Sống ở trong em thật khó cho anh.

Không khí thì bất tử. Đá thì cứng vô cùng
Đá không biết và không đi khỏi bóng
Không cần đá cho con tim sôi động
Mật đóng băng – trăng sáng giữa đồi thông.

Anh đau em. Anh vạch máu đi tìm
Có rắn và hoa, bồ câu và hổ báo
Trong máu này có hình bóng của em.

Hãy rót lời vào cơn mộng mị của anh
Hoặc cho anh chìm vào đêm quên lãng
Đêm của hồn với giấc mộng chửa từng quen.


BÀI THƠ VỀ TÌNH TUYỆT VỌNG

Màn đêm không buông xuống
Để anh không thể đến
Và để em không thể đến với anh.

Nhưng mà anh sẽ đến với em
Dù con bọ cạp bám vào cái nóng.

Và em sẽ đến, dù cho
Dù cho cơn mưa đốt trên môi nước mặn.

Màn đêm không nâng lên
Để anh không thể đến
Và để em không thể đến với anh.

Nhưng anh sẽ đến
Vứt cho những chú cóc chùm hoa như lửa cháy.

Nhưng em sẽ đến
Với mê lộ của đêm, không còn đường quay trở lại.

Màn đêm không buông xuống
Màn đêm không nâng lên
Để cho anh chết chẳng có em
Và em chết cũng không có anh như vậy.


HOÀI NIỆM

Còn lại đây dù bóng của người thương
Nhưng kí ức về tình còn âu yếm

Tiếng xào xạc của anh đào dịu dàng
Trong cái đêm tháng giêng đau điếng.

Trong giấc mộng cuồng điên, cái chết
Cùng ta sống dưới một mái nhà

Và nước mắt như mật của hàng thồ
Trong con tim bằng thạch cao đã kiệt.

Đôi mắt của anh lang thang dạo bước
Như những con chó không nhà

Suốt đêm trong khu vườn nhởn nhơ
Giữa những quả đã tưới đầy thuốc độc.

Hơi lạnh có thổi lên ngọn gió
Nỗi kinh hoàng có lúc lắc cành hoa

Còn hoàng hôn của mùa đông sớm thế
Đen hơn cả đau đớn trúc quì.

Những người chết đang đợi ánh bình minh
Sau cánh cửa của đem đen mộng mị

Và làn khói trắng đang quấn tã
Lên thân hình của thung lũng lặng im.

Sau cửa tò vò của lần anh gặp em
Đang hồi tưởng, cháy lên ngọn nến

Hãy xua đi bóng của người thương
Nhưng hoài niệm về mình xin âu yếm.







KHỞI THỦY

Adam và Eva
Nghe theo lời con rắn
Đã đập vỡ chiếc gương ra
Thành hàng trăm mảnh
Mà hòn đá
Là quả táo ngày xưa.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.12.2007 19:31:39 bởi cacbac >

cacbac
  • Số bài : 412
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.10.2007
RE: Các nhà thơ Tây Ban Nha - 17.12.2007 19:10:52


Gustavo Adolfo Bécquer (thường lấy bút danh: Bécquer; tên đầy đủ: Gustavo Adolfo Domínguez Bastida; Bécquer là họ hàng đằng mẹ - những người Đức di cư sang Tây Ban Nha từ thế kỷ XVI) (17 tháng 2 năm 1836 – 22 tháng 12 năm 1870) – nhà thơ, nhà văn Tây Ban Nha, một trong những nhà thơ trữ tình lớn nhất Tây Ban Nha thế kỷ XIX.

Tiểu sử:
Gustavo Adolfo Bécquer sinh ở Seville, Tây Ban Nha, là con trai của một họa sĩ. Mồ côi bố mẹ từ nhỏ, ở với gì. Học ở San Telmo's School nhưng chủ yếu là tự học. Năm 1854 lên thủ đô Madrid sống bằng nghề viết báo, soạn kịch và làm thơ. Chịu ảnh hưởng của Lord Byron, Heinrich Heine, E. T. A. Hoffmann, Alfred de Musset. Nhiều năm cùng với em trai là hoạ sĩ làm sách về lịch sử các tu viện Tây Ban Nha. Năm 1861 Béquer cưới vợ nhưng cuộc hôn nhân không hạnh phúc, đến năm 1868 họ chia tay nhau. Gustavo Adolfo Bécquer mất ở Madrid vì bệnh lao.

Tác phẩm:
Gustavo Adolfo Bécquer sống một cuộc đời ngắn ngủi và khó nhọc. Chỉ sau khi qua đời, sáng tác của ông mới được đánh giá cao. Thế hệ năm 98 và thế hệ năm 27 thừa nhận thơ của Bécquer là “sự khởi đầu của thơ trữ tình hiện đại Tây Ban Nha”. Tập thơ trữ tình “Rimas” và tập truyện cổ tích hoang tưởng “Legendas” của ông được coi là những kiệt tác của văn học Tây Ban Nha. Những tác phẩm này được xuất bản thường xuyên ở Tây Ban Nha, được dịch ra hầu hết các thứ tiếng châu Âu và nhiều ngôn ngữ trên thế giới. Sáng tác của Gustavo Adolfo Bécquer có ảnh hưởng đến nhiều nhà thơ lớn của Tây Ban Nha và châu Mỹ Latin thế kỷ XX.

Thư mục:
*Obras completas / Pról. de J. y S. Alvarez Quintero. — Madrid: Aguilar, 1949
*Alonso М. Segundo estilo de Becquer. — Madrid: Guadarrama, 1972
*Díaz J.-P. Gustavo Adolfo Bécquer. Vida y poesía. — Madrid: Gredos, 1958.
*Estudios sobre Gustavo Adolfo Becquer. — Madrid: Revista de filología española, 1972.





CÔ GÁI MẮT XANH

Nếu mà em, ơi cô gái mắt xanh
Với nụ cười trong ánh nhìn rạng rỡ
Thì khi đó chắc là anh cứ ngỡ
Ánh mặt trời chiếu trên biển màu xanh.

Nếu mà em, ơi cô gái mắt xanh
Mỗi khi khóc trên mắt em dòng lệ
Thì khi đó lòng anh đây cứ ngỡ
Hoa tím bừng như lửa cháy trong sương.

Và nếu mà em, cô gái mắt xanh
Trong đêm tối bừng lên niềm ao ước
Thì ước mơ trong mắt xanh như ngọc
Anh ngỡ là sao sáng giữa trời đêm.



SAO DÒNG LỆ ĐEM NGĂN

Cái nhìn của nàng kiêu sa, đầy nước mắt
Còn bờ môi của tôi – cầu nguyện đã sẵn sàng
Nhưng niềm kiêu hãnh đã không cho nàng khóc
Và tôi một lời đã không thể thốt lên.

Chúng tôi đi riêng nhưng, có thể, có một lần
Nàng nhớ lại rằng con tim đã từng thắt trong ngực
Tôi sẽ tự hỏi mình: “Vì sao ta im bặt?”
Còn nàng: “Sao dòng lệ đem ngăn?”




HÃY YÊU NHAU EM NHÉ

Nếu em muốn để cho mật ngọt này
Không trở thành đắng cay và lắng xuống
Em hãy dịu dàng ghé sát bờ môi
Khẽ thở dài rồi đặt vào trước cổng.

Nếu em muốn giữ trong lòng muôn thuở
Kỷ niệm ngọt ngào của mối tình ta
Thì hôm nay hãy yêu nhau em nhé
Để mai nói lời “tha thứ”, “chia xa”.


EM HÃY TIN

Những con én màu đen, vào tháng Năm
Trên những mái nhà bắt đầu làm tổ
Và giang cánh, lượn lờ trước phòng em
Chúng gõ nhịp, đùa vui bên cửa sổ.

Nhưng chim én bay đi không vội vàng
Chúng ghen tỵ vì chúng mình hạnh phúc
Những con én mà tên ta đã biết
Sẽ không quay về, em hãy tin anh.

Còn ngoài kia những giọt sương màu xanh
Những giọt sương long lanh trên cành lá
Chúng rơi xuống giống như từng giọt lệ
Chúng sẽ không về, em hãy tin anh.

Em hãy lắng nghe lời nói của tình
Những lời nói chẳng làm sao tránh được
Em sẽ nghe và lòng em thổn thức
Để con tim còn ngủ sẽ bừng lên.

Và bây giờ anh quì trước mặt em
Như con chiên cúi sát mình trước Chúa
Anh yêu em chân thành, em hãy tin
Yêu như anh, chưa từng ai yêu cả!


cacbac
  • Số bài : 412
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.10.2007
RE: Các nhà thơ Tây Ban Nha - 17.12.2007 19:15:46
 


Margarita de Paz Paredes (1922-)(Mexico)


GƯƠNG MẶT ANH TRONG SƯƠNG

Gương mặt anh trong sương, tựa như hình bóng
của giấc mơ em gửi vào chốn lưu đày
tận cùng thương đau. Nhưng mà phiêu lãng
mang anh lại gần – không một phút giây.

Anh thân yêu! Đâu mạch nước tình anh?
Để bờ môi em khát khao vì chịu đựng!
Tất cả hết rồi, em chỉ biết chờ mong
vệt sáng điên cuồng run trong đêm vắng.

Giọng của anh em tìm trong gió biển
em như con ốc với cay đắng của mình
như mái chèo khua trên biển đau thương

còn dấu vết của rã rời hy vọng
con thuyền em cập bến bờ hoang vắng
nơi bóng hình anh tan chảy trong sương.


NGỌN ĐÈN

Lặng im dày đặc
trên cuộc đời em, nơi đã chẳng còn anh…
Hoàng hôn quấn vào nơi trú ẩn của em
Và em sợ hãi rằng anh đã mất.
Khi đó, ngọn đèn vội vàng em thắp
ánh sáng ngọn đèn vây lấy tay em
mười ngón tay như mười ngọn hải đăng
xuyên màn đêm trên đại dương đêm vắng
anh ở đâu, anh bị đắm tàu, gặp nạn
có thể còn bơi trên biển một mình?…





ADAM TRONG BÓNG ĐÊM

Vào ngày thứ sáu
Thượng Đế tạo nên con người
Theo hình dáng của Ngài.
Rồi thổi vào con người hơi thở
và đốt lên ngọn lửa tình yêu.

Còn anh, theo dáng hình mơ ước của em
vẻ dịu dàng cho mình, một thời em tạo dựng
cho bàn tay anh vẻ dịu dàng của sóng
để có nơi đi về những con cá dolphin
và ánh sáng rất ám ảnh hiện lên
trong mắt em, khi về anh em nhớ
em rót hết vào trong đôi mắt anh đó
và lên vầng trán hãy còn trinh bạch của anh
giọng nói của em như hơi thở kín thầm
bằng bình minh của tình yêu em chiếu sáng
cõi lòng của em thầm kín
trước khi gặp anh tăm tối giá băng…
Bây giờ về anh lo lắng, rung lên
như hương của hoa gọi bầy ong tìm đến.

Còn anh, theo dáng hình mơ ước của em
theo nỗi đam mê, cho mình em tạo dựng.
Nhưng vẻ thần tiên của bao nhiêu cố gắng
như mặt kính vỡ tan
ngăn anh cách xa cơn nóng của trái tim mình.

Và bây giờ anh lại như buổi đầu tiên
một cục đất sét vô hồn và giá lạnh.
Nhưng hơi thở của tình yêu thần thánh
than ôi, em đã chẳng thổi lên.

Adam trong bóng đêm, anh không như điều kỳ diệu nhất…
Nhưng không có anh
thì em, Eva, vẫn biết
tạo ra xung quanh mình
thiên đàng trên mặt đất.




KHÔNG CÓ ANH BÊN EM

Không có anh bên em, và cơn lạnh giá
của dòng chảy cuộc đời tê liệt, giá băng.
Để hoang vu, trống rỗng giữa cõi lòng
tỏa ánh sáng vô hồn như âm phủ.

Em muốn được gần anh
để cảm nhận niềm vui trần thế
để được hòa nhập vào anh
cử chỉ, ánh mắt, nụ cười… tất cả.

Nhưng mà anh xa cách tình em quá
để em giơ bàn tay vào khoảng không
để giọng nói của em chìm vào bóng đêm.
Để em một mình vẻ dịu dàng với mình to nhỏ
than ôi, em vô ích kéo dài đau khổ
sao ta hai người, chỉ yêu một mình em?



cacbac
  • Số bài : 412
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.10.2007
RE: Các nhà thơ Tây Ban Nha - 17.12.2007 19:18:35


Ariel Canzani (1928- )(Argentina)

EM ĐỪNG BÁN BÀI CA

Em đừng bán bài ca

Còn nếu như mà
Em cần vàng hay bạc
Thì thà đi ăn cắp
Chớ đừng đem bán bài ca

Đừng bao giờ.




NHỮNG BỜ MÔI DÀNH CHO NỤ HÔN

Những bờ môi – dành cho nụ hôn
và cho lời – sau đó.

Những bờ môi – dành cho nụ hôn
và sau – cho lời nguyền rủa.

Những bờ môi – dành cho nụ hôn
và chỉ khi thật cần
vào mặt ai sẽ nhổ.

Những bờ môi – dành cho nụ hôn
dành cho nụ hôn – muôn thuở
để yêu đến tận cùng
để bằng tình anh em
những ai với mình gặp gỡ
(dù người là bạn hay không).

Những bờ môi – dành cho nụ hôn
để hôn nhau điên cuồng
với người mình yêu dấu
với người phụ nữ ta mơ
với người phụ nữ ta chờ.

Những bờ môi – dành cho nụ hôn!
Mọi người chớ quên điều ấy
rằng trời sinh ra như vậy
chỉ dành cho những nụ hôn
và sau đó, rất muộn màng
lời đầu tiên thức dậy
và khi bùng nổ chiến tranh
bờ môi ta mím lại
vững chắc một lòng tin:

Những bờ môi – dành cho nụ hôn!
Và sau đó, rất muộn màng
trong tiếng kêu vang
đòi hoà bình, hạnh phúc
Hãy để cho những bờ môi được hôn
và tình yêu đơm hoa kết trái
hãy thừa nhận một điều như vậy
những bờ môi chỉ để cho tình!


 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.12.2007 19:24:19 bởi cacbac >

cacbac
  • Số bài : 412
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.10.2007
RE: Các nhà thơ khối tiếng Tây Ban Nha - 31.03.2008 10:03:49

 
Pablo Neruda (1904-1973) là bút danh của Neftali Ricardo Reyes y Basoalto – nhà thơ Chilê đoạt giải Nobel Văn học 1971. Sinh ngày 12-7-1904 tại thị trấn Parral, miền nam Chilê. Ông học tiếng Pháp và Giáo dục học, rồi dạy tiếng Pháp, làm nhà ngoại giao, đi rất nhiều nơi trên thế giới; là một trong những nhân vật quan trọng trong chính quyền Chile. Năm 1927 ông làm lãnh sự Chilê ở Burma (nay là Myanmar), năm 1932 ở Argentina, năm 1934 ở Tây Ban Nha. Năm 1945 được bầu vào Thượng nghị viện, nhưng mấy năm sau bị buộc tội phản quốc và phải trốn sang Mexico vì đã công khai phê phán chính phủ đương nhiệm. Năm 1970 ông về nước ra tranh cử Tổng thống, là bạn và người ủng hộ nhiệt thành của tổng thống S. Agende.

Pablo Neruda bắt đầu sự nghiệp văn chương từ rất sớm; hai mươi tuổi ông xuất bản tập thơ Hai mươi bài thơ tình và một bài thơ tuyệt vọng, là tập thơ bán chạy nhất ở Chile, làm cho ông trở thành một trong những nhà thơ trẻ nổi danh nhất ở Mỹ Latinh. Tập thơ Bài ca chung gồm 340 bài thơ được coi là kiệt tác đỉnh cao trong sự nghiệp sáng tác của ông. P. Neruda đã đi từ trường phái biểu tượng sang siêu thực và cuối cùng trở thành hiện thực, là nhà thơ nhập cuộc, nhà thơ chiến đấu, ảnh hưởng của thơ ông đối với các dân tộc nói tiếng Tây Ban Nha là rất lớn. Năm 1971 ông được trao giải Nobel vì những lời thơ phản kháng vang khắp thế giới, có một trí tưởng tượng mãnh liệt và chất trữ tình tế nhị. P. Neruda là nhà nghệ sĩ cách mạng đấu tranh cho phong trào giải phóng dân tộc ở Châu Mỹ Latinh và hòa bình thế giới, là tác giả của những kiệt tác thơ tình cuồng nhiệt, những áng thơ triết lý sâu sắc và của cả những bản tụng ca những điều giản dị, đời thường. Ông được coi là một trong những nhà thơ hàng đầu của thế kỉ XX. Thơ ông được dịch nhiều và được yêu thích ở Việt Nam. P. Neruda mất ngày 23-9-1973 tại thủ đô Santiago.

Tác phẩm:
*Bài ca ngày hội (La cancion de la fiesta, 1921), thơ
*Hoàng hôn (Crepusculario, 1923), thơ
*Hai mươi bài thơ tình và một bài thơ tuyệt vọng (Viente poemas de amor y una canciún desesperada, 1924), thơ
*Sự mạo hiểm của con người bất tử (Tentativa del hombre in finito, 1926), thơ.
*Trú ngụ trên trái đất (Residencia en la tierra, tập 1, 1933, tập 2, 1935), thơ
*Tây Ban Nha trong tim (Espana en el corazon, 1937), thơ.
*Bài ca Stalingrad (Canto Stalingrado, 1942), thơ.
*Bài ca chung của Chile (Canto general de Chile, 1939), chùm thơ sử thi.
*Bài ca chung (Canto general, 1950), thơ.
*Chùm nho và những ngọn gió (La uvas y el viento, 1954), thơ.
*Bài ca khởi thủy (Odas elementales, 1954_1959), thơ, 3 tập
*Bài ca chiến công (Canción de gesta, 1960), thơ.
*Đi biển và trở về (Na vegacionesy regresos, 1959), thơ.
*Một trăm bài sonnnê tình yêu (Cien sonetos de amur, 1960), thơ.
*Những viên ngọc Chile (Les piedras de Chile, 1960), thơ.
*Những bài ca nghi lễ (Cantos ceremoniales, 1961), thơ.
*Đài kỉ niệm của Isla Negra (Memorial de Isla Negra, 1964), thơ
*Biển cả và tiếng chuông (El mar y las campanas, 1973), thơ.
*Trái tim vàng (El corazon amarillo, 1974), thơ.



 
 
Ở VIỆT NAM

Ai đã gây nên chiến tranh?
Từ ngày hôm kia tôi đã nghe thấy nó.

Và tôi sợ.

Chiến tranh vang rền
tựa như đá ném vào tường
như tiếng sấm cùng với máu
như đang chết dần cả núi non.

Thế giới này
tạo ra không phải tôi.
Và không phải bạn.
Thế giới có từ xưa rồi.
Ai đe dọa cuộc đời móng nhọn?
Ai kề dao bên cổ cuộc đời?
Thế giới này chỉ sinh ra, có phải?
Còn ai đi chém giết vì điều này?
người đi xe đạp vô cùng sợ hãi
và vị kiến trúc sư.

Người mẹ nuôi đứa con thơ
trong đất bùn ẩn giấu
người mẹ ngủ trong hang
còn chiến tranh lan tràn
bằng lửa cháy
và những người chết ở đấy
là người mẹ cùng với đứa con.

Họ đã chết trong bùn.

Ôi đau thương!
và kế từ dạo ấy
đến bây giờ họ vẫn sống trong bùn.
Họ bắn súng và hát lên. Lạy Chúa tôi
giá mà nói cho bạn biết điều này
trước khi sáng tạo ra thế giới
giá mà, dù chỉ là lời nói nhỏ bên tai
rằng những người thân yêu nhất của bạn trên đời
cần phải chết khổ đau như vậy
không bao giờ biết được tại vì đâu?!
Chính những kẻ giết người này
sẽ đến giết tôi và bạn
chính những kẻ giết người này
sẽ đến đây đốt bạn và tôi
những kẻ phiêu lưu mạo hiểm hay cười
những kẻ huyênh hoang, rối rắm
sẽ bay đến đây
hủy diệt thế giới này.

Chúng đã bỏ lại trên đồng
máu của mẹ, cha, của những đứa con
bạn hãy đi tìm trong đó
xương và máu của mình
lẫn trong bùn đất của Việt Nam.
Bạn hãy tìm giữa đống xương người lạ
bị thiêu cháy, bây giờ chẳng của riêng ai
của tất cả mọi người
của chúng ta – của tôi và bạn
bạn hãy đi tìm
trong cái chết này cái chết của mình
bởi những kẻ giết người rồi sẽ săn lùng bạn
mang đến cho bạn cái chết trong bùn.



FAREWELL

1

Từ trong sâu thẳm nhìn vào mắt em
Những ước mơ chưa trở thành hiện thực

Vì cuộc đời này ta đem hoà nhập
Cuộc đời của anh và của em.

Vì những bàn tay này, những bàn tay của ta
Ta hãy học cách xây và phá bỏ

Vì những đôi mắt này em hãy chùi giọt lệ
Dù lệ không còn, sẽ đau đớn gấp ba.

2

Những điều này không cần nữa đâu em
Mặc cho hai ta không còn giữ gìn
Cái sức mạnh từng bắt hai chúng mình làm một.

Không phải lời mà em thoáng nghĩ ra
Không phải điều mà bằng lời không tả được

Không phải cơn bão lòng, thuở trước
Không phải bờ mi em run rẩy phút chia xa.

3

Anh thích tình yêu của những người đi biển
Gặp gỡ rồi chia xa

Họ hứa hẹn sẽ quay về
Nhưng họ không về, em có thấy

Và bến tàu – như cô gái
Vẫn mong rằng họ sẽ về mau

Nhưng ngoài biển khơi, nơi con sóng bạc đầu
Họ lấy cho mình cái chết.

4

Anh thích tình yêu, nơi hai người sẻ chia
Bánh mì và nơi ngủ trọ.

Tình yêu cho một thời gian
Hay tình yêu muôn thuở.

Tình yêu là sự nổi loạn ở trong tim
Chứ không phải là con tim tê liệt.

Tình yêu, có tình yêu bắt kịp
Và có tình yêu không bắt kịp bao giờ.

5

Mắt anh không còn uống đã ánh mắt em
Nỗi đau ngày nào trong tim không thành sẹo
Nhưng dù ở đâu, anh vẫn thấy mắt em nhìn
Và nỗi đau anh vẫn theo em khắp mọi nẻo.

Em đã từng của anh. Anh đã từng của em
Nghĩa là ta đã từng sống trong tình.

Anh đã từng của em. Em đã từng của anh
Khi em yêu người khác. Kẻ đó là người tình.

Anh từ giã buồn đau. Nhưng muôn đời đau khổ
Từ nơi gặp gỡ của chúng mình anh chẳng biết sẽ về đâu?

Vĩnh biệt! Một giọng nói thủ thỉ trong tim
Và anh cũng nhủ lòng: vĩnh biệt!



cacbac
  • Số bài : 412
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.10.2007
RE: Các nhà thơ khối tiếng Tây Ban Nha - 05.03.2009 12:48:37


NỮ HOÀNG

Anh gọi em là nữ hoàng
Thực ra là cao hơn em, cao hơn
Thực ra là thanh sạch hơn, sạch hơn
Thực ra là đẹp hơn em, đẹp hơn.

Nhưng nữ hoàng là em.

Khi em đi trên đường phố
Ai cũng ngước mắt nhìn
Không thấy vương miện pha lê trong
Và thảm bằng vàng tấm
Nhưng nơi em đặt bàn chân đến
Thảm ấy không cần.

Em cứ ngỡ rằng
Trong người anh
Mọi con sông trên đời đang hát
Và ở trên trời
Tiếng chuông gióng lên
Một bài ca bay trên mặt đất.

Nhưng chỉ em và anh
Chỉ anh và em, hai đứa
Có thể nghe ra bài hát này.


BÀI THƠ SUÔNG MỪNG ĐÁM CƯỚI

Đôi mắt của em buồn vô hạn
tựa như hai thân thể rã rời.
Thế còn bao nỗi đau xót chưa nguôi
giấu trong bàn tay em đờ đẫn!

Ta gặp nhau. Anh cảm thấy nhiều hơn
trong cuộc đời của anh hơi ấm
từ đó mà em tin chắc chắn
rằng anh cũng buồn vô hạn, giống như em…




TÌNH TUYỆT VỜI
(100 sonnê tình yêu)

Tình tuyệt vời, trong đêm anh cảm thấy gần em
đêm vô cùng, không thấy gì trong giấc mộng
anh cố gắng chỉ hoài công, anh lẫn lộn
với những suy tư và lo lắng của mình.

Sóng mang đi ra biển trái tim của em
nhưng thân thể trên bờ, anh dễ dàng nhận thấy
đừng tìm anh, trong giấc mộng của anh đầy rẫy
bởi được nhân đôi như hoa cỏ trong đêm.

Sáng mai thức dậy đời sẽ khác mà em
nhưng từ cái giới hạn không rõ ràng đã mất
giới hạn giữa cuộc đời và cái chết, nơi hai đứa chúng mình.

Vẫn có điều gì còn lại trong ánh bình minh
tựa hồ như dấu vết của cái đêm rực lửa
sáng tạo của đêm đem đến thật vô tình.


NẾU ANH CHẾT
(100 sonnê tình yêu)

Nếu anh chết, thì em nhé, hãy lo
cho anh bằng một nỗi lo cuồng loạn
ánh mắt nhìn về phương Nam hãy ném
miệng hướng mặt trời vang như tiếng ghi ta.

Anh không muốn em cười ít đâu mà.
Em hãy vui – gia tài cho anh đó.
Đừng gọi anh, bởi anh không còn nữa.
Trong thiếu vắng anh như sống ở trong nhà.

Sự vắng mặt của anh – ngôi nhà rất to
xuyên qua tường, em vào nhà có thể
những bức tranh hãy treo như không khí.

Sự vắng mặt của anh – trong suốt ngôi nhà
anh thấy rõ ràng em sống ra sao trong đó
và anh sẽ chết lại nếu như em đau khổ.


TRĂNG

Khi tôi sinh ra mẹ tôi đã qua đời
Nỗi đau thiêng liêng đợi chờ điều tai họa.
Trong cơ thể mẹ một ngôi sao lấp lóa
Tôi sinh ra bằng cái chết của mẹ tôi.
Vây quanh tôi
một dòng sông vô hình
nụ cười của tôi muôn đời che khuất bởi
một nỗi buồn như giọng hát lên.
Mẹ trùm lên bình minh của tôi, mệt mỏi
bằng mùa lá rụng của cuộc đời mình.
Màu vàng của bàn tay mẹ khi hấp hối
giữa hồn tôi thành màu của ánh trăng.
Bởi thế mà cánh đồng buồn bã
tôi nhìn qua khung cửa sổ nhà mình
Mẹ ươm tôi thành bông lúa
còn màu vàng, màu của ánh trăng thanh…





BÓNG

Tôi hãy còn chưa quay về
hãy còn chưa quay trở lại
tôi vẫn hãy còn đang ra đi
trên thế giới này lửa cháy
bên trong tĩnh mạch này
máu của tôi đang chảy
tôi không thể nào quay lại
trở về với bản thân mình
tôi nhìn thấy con người, cây cối
kí ức của lá, của cành
thấy lời chào trong đôi mắt mùa xuân
và cái đuôi của chó.

Thấy yên lặng của ngôi nhà đang mở
cho giọng nói của tôi, không làm đổ bức tường
bằng tiếng súng hay tiếng đá kêu vang
bước chân tôi lang thang trên mặt đất
tôi sờ vào dây trường xuân quấn chặt
cổng vòm bằng đá hoa cương
tôi ở trong đồ vật, giữa khoảng không
bởi vì bóng của tôi nơi này không thơ thẩn
mà thực ra – tôi là bóng của người du lãng.


CHÀO!

Mỗi buổi sáng ta nói lời : Chào!
với mỗi người ta gặp
đấy là tấm danh thiếp
dù giả dối hay chân thật của ta
là tiếng chuông để tất cả nghe ra
ta ở đây – Chào! – nghĩa là ta có mặt
ta chào người này, kẻ khác
người có dao
kẻ cầm thuốc độc
Chào! - đấy là ta
ta như nhau nhưng không chịu đựng
ta yêu nhau, nhưng không giống
mỗi người có đam mê, công việc của mình
ta vui mừng được trở thành (hoặc không?)
cần biết bao nhiêu bàn tay xếp đặt
biết bao nhiêu bờ môi sắp xếp –
Chào!
thời gian còn quá ít
Chào!
có điều gì nhận biết –
Chào!
ta mải mê theo công việc
nếu có chút gì còn lại
chút gì còn lại sau ta
Chào!


CHỜ ĐỢI

Có những ngày hãy còn ở trên đường
những ngày này hãy còn chưa chuẩn bị
như bánh mì, thực phẩm, như chiếc ghế
từ trong xưởng thợ làm ra
có những nhà máy của những ngày xa
nơi những người thợ cân đong, đo đếm
theo từng ý thích mà xây dựng
trong ngày nắng cũng như ngày mưa
và có một lần đến gõ cửa nhà ta
để tặng ta quả cam chín mọng
hoặc từ sau ngưỡng cửa bắn vào ta.