RE: GIẤC MƠ KHÔNG THA`NH SỰ THẬT..
-
21.01.2008 13:31:25
Có lẽ tôi khờ dại, hoặc quá yếu mềm, nhu nhược nên không dám đối diện với sự thật, một sự thật khó giải bày mà ít ai không phải đối diện một lần trong đời. Tôi không dám, vì rằng tôi rất sợ mất em. Tuy tôi biết rằng tâm hồn em cũng đâu còn ở bên tôi, nó đã cất cánh cao bay về một phương trời nào đó, xa xăm, lẵng lặng. Đôi khi tôi cũng muốn kéo em về với thực tại, thực tại của tôi, bình thường nhưng chân thật, không phải là cõi mờ màng, ảo ảnh, huyền hư. Nhưng tôi sợ! Sợ rằng như áng mây lặng lẽ bay bay, chỉ chút giông tố là tan nhanh theo mưa bão mịt mù. Có lẽ, có lẽ thôi… một ngày nào đó em sẽ nhận ra rằng: cái bóng mà em đeo đuổi chỉ là một cái bóng trong mơ. Em sẽ quay về với hiện tại, với sự có mặt của tôi bên cuộc sống bình thường, giản dị. Và ngày đó… tôi có còn đón nhận em?... hay sự chờ đợi đã trở nên mỏi mệt, và tôi đã bất chợt trở thành một con người dửng dưng, vô cảm…?
Tôi không ghen tỵ với hạnh phúc của riêng ai, vì tôi biết mỗi người có một cuộc đời khác nhau, và quan niệm về hạnh phúc cũng khác nhau. Như tôi, đã một lần khờ dại, cứ quan niệm rằng hạnh phúc đơn sơ như có em trong đời là đủ, và tôi nghĩ rằng em cũng vậy, có tôi trong đời là đủ. Tôi đã "cất" em rất cẩn thận, như một con chim được o bế... trong lồng. Để rồi một ngày, em cao bay như cánh chim sổ lồng, được tự do rong chơi trong bầu trời cao rộng đến ... quên cả lối về. Đến nay tôi mới hiểu là: tôi sai !
Nếu được làm lại từ đầu, tôi sẽ cho em cả một khung trời mênh mông, để em được tự do bay nhảy, và em sẽ biết rằng, sau những giây phút mỏi mệt rong chơi, thì em luôn còn một tổ ấm để qua về. Em sẽ không như hôm nay, ra đi và không muốn quay về... chốn cũ.
em sẽ trở về nơi bến cũ.
đứng nép mình trong chiếc lá thoi đưa.
ngày lại ngày nhớ về thuở xa xưa.
để ôm ấp một mối tình huyền ảo.
dù biết rằng anh ra đi ko trở lại bao giờ
ở nơi đây em vẫn mong chờ
vẫn biết đó là chờ trong vô vọng