NỐILỜI YÊU THƯƠNG!
ƯỚC GÌ? Ước gì sông chẳng mênh mông Người chẳng hờ hữngnhư dòng nước trôi Ước gì nước được cùng non Chân non nước chịu dù đời đắng cay Lê Minh Liên Thanh Thơ Tang tảng sáng 25/8/1990
NÓI VỚI ANH
Gửi Phê-rô Huỳnh Phúc Lễ
Lẽ ra chung một con đường
Cái gì chia ta hai ngả
Em dại khờ nông nổi
Vô tình thành tệ ghê
Anh có giận em không
Thời chung bao kỉ niệm
Em hững hờ xa lạ
Còn anh thì lặng im
Em mải mê kiếm tìm
Hoa thơm trên đường lạ
Chợt nhận ra hương sắc
Thắm nồng của lòng anh
Là khi anh không còn
Nâng niu tình lặng lẽ
Ôi cái thời rất trẻ
Em hoài công rong ruổi
Quên một điều rất thật
Hạnh phúc ở bên mình.
Lê Minh Liên Thanh Thơ
Giáng sinh ,1990
NÓI VỚI ANH
Gửi Phê-rô Huỳnh Phúc Lễ
Lẽ ra chung một con đường
Cái gì chia ta hai ngả
Em dại khờ nông nổi
Vô tình thành tệ ghê
Anh có giận em không
Thời chung bao kỉ niệm
Em hững hờ xa lạ
Còn anh thì lặng im
Em mải mê kiếm tìm
Hoa thơm trên đường lạ
Chợt nhận ra hương sắc
Thắm nồng của lòng anh
Là khi anh không còn
Nâng niu tình lặng lẽ
Ôi cái thời rất trẻ
Em hoài công rong ruổi
Quên một điều rất thật
Hạnh phúc ở bên mình.
Lê Minh Liên Thanh Thơ
Giáng sinh ,1990
NGƯỜI LÀ…
Người chẳng bao giờ biết đâu
Người là giọt đắng,giọt cay
Tôi uống vào thiêu cháy
Trái lòng thành thật đam mê.
Người chẳng bao giờ biết đâu
Người là vị chát,vị chua
Mẹ ăn dở mang bào thai chín tháng
Tôi ăn vào nuôi đau đớn sinh đôi.
Người chẳng bao giờ biết đâu
Người là hoa của đời.Là gai sắc
quất vào tôi
Những vết xước nhức tim…
Lê Minh Liên Thanh Thơ
16 giờ kém 8 phút,3/17/3/1992
NỐI LỜI YÊU THƯƠNG
Yêu kính tặng Ngoại của con!
Tuổi thơ cháu ở với bà
Với câu ca đêm rằm thời con gái
Bà với dải lụa màu thiên lí
Hát câu tình tang tiễn dặn hội mùa.
Cả cuộc đời bà vất vả,đắng cay
Thời mất nước dân quê mình nghèo đói
Lưng bà còng vì nắng sớm,chiều mưa
Lăn trên đồng ,gặt bằng nước mắt.
Bà cho cháu đồng vàng và câu hát
Từ thuở trong nôi cháu có tình yêu
Ôi câu ca dao ngọt lịm thưở nào
Bà đưa cháu vào thần tiên giấc mộng
(Để mẹ bận với bệnh nhân đêm trực
Ba đi đánh Mĩ giải phóng miền Nam).
Tự ngày thơ trong máu thịt của mình
Cháu có câu thơ tình,điệu cười ý nhị
Hương dân gian nồng ấm cuộc đời.
Để đêm nay dưới trăng vàng muôn thưở
Cháu hát lời yêu dân dã nối lời bà
Nhưng bà ơi cái thưở tình yêu trong câu hát
Bà chỉ còn có những kỉ niệm cháy lòng
Nay cháu có cả bầu trời ánh sáng
Nắm tay người yêu đi suốt chặng đường dài
Câu ca nào tự thưở nằm nôi
Nay cháu hát cùng loài người hạnh phúc
Cháu yêu mãi ngàn đời câu hát
Vị ngọt của đời bà chắt lọc mật thơm.
Những người bà,những câu hát ru ơi
Cháu bé bỏng mãi trong lời ca tình tứ
Ơi câu ca muôn đời vẫn sống
Với người bà - cô tiên của cháu ơi!
Lê Minh Liên Thanh Thơ
12 /7 âm lịch
6/8/1987
MẸ VÀ CON
Không ai thương con bằng mẹ
Không ai thương mẹ bằng con
Không ai hiểu con bằng mẹ
Khong ai hiểu mẹ bằng con.
Mẹ và con,con và mẹ
Muôn đời nay vẫn mẹ và con
Dẫu bao đời vật đổi sao băng
Tình mẹ con muôn đời sáng mãi!
Lê Minh Liên Thanh Thơ
1/5/1980
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/43677/871ED73E1650493BA390106FAA032F54.JPG[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2010 14:56:35 bởi Liên Thơ >
NHỚ MẸ
Muôn vàn vì tinh tú
Muôn vàn tình yêu thương
Mẹ ơi những đêm sao thức thắp
Là đêm con nhớ nhiều
Mẹ của con chắc biết
Hai mẹ con nhớ nhau!
Lê Minh Liên Thanh Thơ
1/5/1980
MẸ CỦA CON
Tặng Mẹ yêu...
Con khổ vì con lắm khát khao
Những đêm con thức với ngàn sao
Mẹ không dám ngủ mẹ thao thức
Quạt mát ru cho giấc ngủ về.
Mẹ khổ vì con.Mẹ lặng thầm
Dõi theo từng bước con chập chững
Từng nghĩ suy còn trong mắt thơ.
Mỗi một buồn, vui trên nét mặt
Của con là của mẹ ấy thôi
Mẹ không có một dù nho nhỏ
Mong ước chi ngoài cho các con.
Những khi con vui vầy bè bạn
Trong căn nhà nhỏ mẹ lau rồi
Mẹ lui vào bếp bao sắp xếp
Những bữa cơm ngon ngọt dẫu dù
Đồng lương dè sẻn mẹ khéo léo
Giữ cho con cơm áo đủ đầy.
Con của mẹ thường thích ngao du
Đem mắt ,tim cho mọi nỗi niềm
Mẹ thương con dõi lòng lo lắng
Suy tưởng ra con mọi ngả đường.
Những khi con trở về tíu tít
Náo động căn phòng những chuỵện xa
Mẹ vui khấp khởi trong phút chốc
Lại vội lo toan giặt áo quần
Bụi đường bám đỏ ,tay mẹ giũ
Dòng nước trong veo xóa tẩy cùng
Lòng mẹ mát,trong như dòng nước
Xoá mọi ưu phiền trong tim con.
Mẹ của con suốt đời tất bật
Chăm chút cho con cả lúc mẹ yếu rồi.
Mẹ hiền từ chẳng biết bon chen
Mặc sự đời điên đảo rối ren
Mẹ cặm cụi vì con ,vì con tất...
Mẹ chẳng thể lường xa,phòng trước
Chỉ có tình thương nuôi con lớn khôn.
Lê Minh Liên Thanh Thơ
Đêm rằm tháng 5
7/6/1990
HOA VÀ TÌNH YÊU CỦA TÔI
Một bông sen trắng cho tình yêu tôi tuổi 17 Một bông hồng thắm cho tình yêu tôi tuổi 27
Một bông cúc vàng cho tình yêu tôi tuổi 37 Một bông xương rồng tím cho tình yêu tôi tuổi 47
Một đoá bất tử cho tình yêu tôi muôn tuổi.
Không phai nhạt màu, không tàn úa hương
Hoa và tình yêu tôi rực rỡ
Mỗi ban mai, mỗi xế chiều
Lại nở vì yêu!
Lê Minh Liên Thanh Thơ 3/12/2/2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2011 10:38:28 bởi Liên Thơ >
Đà Nẵng tình nồng
Gửi BCH!
Sao chưa về Đà Nẵng, anh ơi?
Thăm lại phố xưa, gặp lại người năm trước
Trở về với ngọt ngào tha thiết
Vang vọng một thời, yêu dấu ngày xanh.
Sao chưa về Đà Nẵng, anh ơi?
Ta đón bình minh trên biển biếc sóng tràn
Phía xa khơi gọi mời mùa cá mới
Phía xa khơi, bình yên không mắt bão.
Sao chưa về Đà Nẵng, anh ơi?
Cầu Phú Lộc hoàng hôn tím ngát
Ôm choàng cả Thanh Khê biển biếc
Gục đầu vào ngọn sóng quê hương
Gục đầu vào nỗi nhớ triền miên
Kỉ niệm!
Sao chưa về Đà Nẵng, anh ơi?
Ta lại tắm nắng Sơn Trà, đón gió chiều Liên Chiểu
Nắng và gió, mênh mông một trời biển hát
Âm thanh vui riêng biển xứ thanh bình.
Sao chưa về Đà Nẵng, anh ơi?
Thăm núi vàng chở che biển bạc
Thăm những con đường trải mãi niềm vui
Đà Nẵng ta yêu, Đà Nẵng xuân hồng
Vững bước đi lên cung bậc tình nồng
Ngày mới!
Lê Minh Liên Thanh Thơ
24 giờ kém 25 phút, 9/2/2008
Mùng 3 tết Mậu Tí
(Chiếc cầu gỗ ọp ẹp Phú Lộc, một thời là lối đi duy nhất ra biển Phú Lộc, nay không còn nữa.Nó chỉ còn trong kí ức của người dân Thanh Khê, trong những ai đã từng đi qua lại nhiều lần ngày ấy và trong thơ...)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2010 15:12:18 bởi Liên Thơ >
Bóng hoa
Đến hẹn sao mà chẳng thấy lên?
Hoa trong chờ đợi hương tan loãng
Trong mắt mong bóng hoa đọng lại
Long lanh như ngọc ngà, lấp lánh tựa sao khuya!
Lê Minh Liên Thanh Thơ
Mùng 3 tết Tân Mùi
GẶP LẠI
Gặp gỡ rồi chia xa
Không một lần gặp lại
Từng ngày qua rất vội
Vô tình ta quên nhau.
Chẳng ai trách ai đâu
Đời thường bao nhiêu việc
Ngày mai đầy hẹn ước
Bộn bề bao lo toan.
Chẳng ngờ bước lãng du
Đẩy đưa ta gặp lại
Thêm một lần để nhớ
Rồi lại hai ngả đường.
Giá đừng thêm nữa nhỉ
Lòng đỡ buồn vô duyên
Sự tình cờ có biết
Nên hay là không nên?
Lê Minh Liên Thanh Thơ
24 giò 10 phút, 31/8/1990
Để yên...
Xin anh đừng
Vô tình đi ngang qua ngõ
Đừng nhân dịp ghé thăm
Đừng gọi điện thoại
Đừng khiến em gợi nhớ ngày buồn
Hãy để em yên
Đừng chuốc lấy ưu phiền
Kẻ giận cá sẽ đem chém thớt
Kẻ giận mây sẽ đổ tại cơn mưa.
Xin anh đừng
Vô tình
Lững lờ như dòng nước
Bão tố nhấn chìm, lãng phí phù sa.
Đất mỡ màu, đất lại nở hoa
Đồng lại ngọt mật, mùa vàng sây trái chín
Hãy để em yên vin cành hái quả đầu mùa
Dẫu trái muộn vẫn ngọt bùi thơm thảo.
Xin anh đừng
Như cỏ dại len lén mọc chen giữa vườn mươn mướt Cứa đứt ngọn non rau dập héo tàn.
Xin anh đừng
Vờ làm người đưa tiễn
Em đi đâu
Không kẻ đợi người chờ
Quen một mình dày dạn nắng mưa
Điều ân cần chỉ là vờ vĩnh
Đừng lướt nhẹ dù là ngọn gió thoảng
Thoáng qua mau mà bão tố hoành hành .
Xin anh đừng...
Xin anh đừng...
Xin anh đừng...
Xin hãy để yên
Một thời cổ tích
Trong em!
Lê Minh LiênThanh Thơ
14/2/2005
Mùng 6 Tết Ất Dậu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2010 15:20:23 bởi Liên Thơ >
BAO GIỜ?
Bao giờ đến hẹn người ơi
Để tôi trải thảm lòng tôi đường về?
Bao giờ cho đến chiêm bao
Để cho yên tĩnh tìm vào trong tôi?
Bao giờ người đến bên người
Để tôi tay vỗ,mắt ngời niềm tin?
Bao giờ? Ôi có bao giờ?
Tự tôi dứt đoạn khúc viêm ruột thừa?
Lê Minh Liên Thanh Thơ
23 h 20’ ngày 2/6/1996
KHÚC XUÂN CHO MÌNH
Cánh cò chở nắng sang sông
Chở bao nhung nhớ tơ lòng vấn vương
Chở tôi lòng luống bâng khuâng
Cung đàn xưa ấy khúc xuân não nùng!
Lê Minh Liên Thanh Thơ 24/1/2008
Cho những mùa xuân qua...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 8 bạn đọc.
Kiểu: