Ngày ấy...
Gửi các bạn lớp 6D,7D năm học 1976-1978, trường Hoà Hiệp!
Ngày ấy biển xanh dậy sóng ngầm
Chặt lưỡi long chúng tôi chôn trên hố công sự
Ngăn bước chân quân bành trướng một thời
Tuổi thơ cũng góp công sức nhỏ...
Ngày ấy chúng tôi ươm từng cây phi lao non
Giữ đất cho biển quê mình mặc áo xanh
Đẩy lùi lưỡi long, ma dương... bò gai góc
Phủ sự sống trên cát bỏng khô cằn...
Ngày ấy cắm trại trên bờ cát vàng thau
Đêm lửa trại bập bùng tiếng hát
Ai đau với con còng của tình yêu đuổi bắt*
Chúng tôi có con còng thơm ngon của lửa trại hồn nhiên!
Hơn 30 năm, bao đổi thay kì diệu
Rừng phi lao giờ hát khúc tự tình*
Bạn bè tôi có người còn kẻ mất
Đã lâu rồi tất bật ít gặp nhau
Nhưng trong tôi những ngày ấy vẹn màu
Ăm ắp tình thầy nghĩa bạn
An ủi tôi qua từng gian khó
Có ngày ấy thân thương luôn song hành nâng dắt
Một miền quê yên ả đợi chờ tôi...
Lê Minh Liên Thanh Thơ
7/12/4/2008
( *: “Con còng gió” bài thơ tình được nhiều người yêu thích của nhà thơ Nguyễn Quang Hà.
*: Ngay từ những ngày đầu đổi mới của đất nước, ở quê tôi đã có khu du lịch Xuân Thiều, nơi những năm 1976- 1977 chúng tôi đã đi đào công sự chôn lưỡi long và sau đó là trồng rừng phi lao.) ********************** quote:
Trích đoạn: Huvo
CHỜ CON VỀ ĐỂ KHÓC ,
MẸ ƠI .
Kính tặng Mẹ
Sydney, Australia 02 -2008
Hư Vô
Hồi còn nhỏ mẹ dắt con chạy giặc Chạy ngược xuôi tận Giáp Nước, Rạch Bần
Xa cách mấy cũng không ngoài tầm đạn
Bởi chiến tranh đâu có chỗ an toàn .
Nhưng lòng con hồn nhiên đâu biết sợ
Bên con còn bóng mát mẹ che thân
Dù lửa bom có hung tàn, man rợ
Cũng đâu chia được bóng mẹ hình con .
Lớn một chút, mẹ dẫn con ra chợ
Đưa vào trường để học nghĩa học nhân
Tập viết mãi vẫn không tròn chữ: Mẹ
Đến bao giờ con mới được nên thân !
Đời dạy con những lọc lừa toan tính
Đóng tàu vượt biển làm kiếp lưu dân
Nhưng tính mãi vẫn không sao tính nổi
Làm thế nào để dắt mẹ theo con !
Xứ người đâu có chiến tranh giặc giã
Sao lòng con vẫn không thấy an toàn
Hay con đã mất rồi nơi êm ả
Trong vòng tay ấm áp mẹ ôm con.
Chiều nay nhìn mưa bay ngang đất lạ
Lòng con nghe sao buồn quá ,mẹ ơi !
Nước mắt mẹ đã đầy thêm biển cả
Chờ con về để khóc một lần vui…
************************************* Về với Mẹ! Mình về với mẹ đi anh Héo hon lòng mẹ mong chờ tin con Bỏ phố phường đô hội bon chen Ta về nấp áo mẹ hiền tránh roi Quất ngang quất dọc lẽ đời Thân ta tơi tả, ngột hơi vì tình. Mình về với mẹ đi anh Lỡ một ngày không chịu nổi nhớ mong Mẹ xuôi tay về với đất tổ Ta có kịp về bên kề cận Ấp bàn tay mẹ nhọc nhằn lên trái tim nức nở? Khóc gào chi mẹ cũng xa rồi! Mình về với mẹ đi anh! Lê Minh Liên Thanh Thơ Ngày cuối tuần, 12/4/2008 Bạn thân mến! Mình đã rất nhiều lần đọc thơ bạn.Thơ bạn rất đặc biệt, rất ấn tượng...Riêng bài thơ này mình xúc động và đọc nhiều nhất.Mình rất hiểu nỗi niềm của những người con phải ở xa mẹ, dù khi tóc có bạc màu vẫn da diết một niềm nhớ mẹ không nguôi.Mình hạnh phúc hơn bạn là mình luôn được ở trong vòng tay yêu thương của mẹ từ lúc lọt lòng và được mẹ chăm sóc cả những lúc mẹ đã già nua, đau yếu.Mình lại may mắn hơn bạn là được chăm sóc, nâng giấc cho mẹ những ngày tháng mẹ đau ốm cho đến lúc mẹ mỏi mệt buông lơi bàn tay lo cho các con để theo bà ngoại theo ba mình về cõi thiêng liêng. Thân thương gửi đến bạn màu nắng, hạt mưa, ngọn gió, giọt sương, ...từ đất mẹ.Gửi đến trang thơ của bạn một miền thương cảm và sự ngưỡng mộ của mình, luôn mong chờ đọc những sáng tác mới của bạn đó! Thân mến! ***************************** quote:
Trích đoạn: Nhat_Ton
Thơ tôi
Thơ người dào dạt tình yêu
Thơ tôi chao đảo như diều chùng dây
Làm sao viết được thơ hay
Khi cuộc đời nhận đắng cay đủ điều
Lạy trời chả dám nói điêu
Ai ghét cũng được ai yêu vui lòng
Chẳng qua rỗi rãi ngồi không
Vài câu cóc nhảy lông bông thôi mà
Gượng cười cố lặn cho ra
Để người tủm tỉm những là mua vui
Viết sao để đọc người cười
Viết sao để bạn hở mười cái răng
Xin đừng chê nhé lăng nhăng
Mấy cô khấp khểnh bảo rằng....ĐÙA DAI./.
***********************************
Lạy trời
"Thơ người dào dạt tình yêu
Thơ tôi chao đảo như diều chùng dây"
Lạy trời cho nổi gió lên
Tung bay đôi cánh gọi mùa xuân sang
Chắt trong xa xót, bẽ bàng
Dâng đời những nét hồn nhiên tuổi hồng
Bạc tóc người mỏi mòn nỗi vắng
Cho nụ cười vui bạn nhận nơi này!
Lê Minh Liên Thanh Thơ
Ngày cuối tuần, 12/4/2008
Đáng quý lắm chứ!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.04.2008 23:22:37 bởi LEMINHLIENTHANHTHO >