Liên Thơ
-
Số bài
:
3162
- Điểm: 0
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 15.11.2007
- Nơi: Đầm sen trắng
|
RE: Nối lời yêu thương...
-
20.11.2010 14:33:47
Cây phi lao xanh Mừng chị gái yêu tròn 40 tuổi! Mẹ sớm có em, chị phải xa nhà Nhường mẹ cho em, chị về ở với dì Thôi bú sữa, chị ăn cơm mớm Dì như mẹ, nâng niu chị viên ngọc quý. Đến tuổi chị đi học, em được đi theo Để cùng tránh bom, để trông chừng chị. Mẹ bảo chị hiền, em thì ghê gớm Ai bắt nạt chị đã có em bênh. Chung một lớp, chung bao kỉ niệm Bạn bè ngạc nhiên, hai đứa là chị em? Một đen như than, một trắng hồng như trứng, Một hiền như bụt, một dữ như ma, Một siêng năng việc nhà, một lười như hủi, Một thích đi chơi, một chỉ ở nhà Thay mẹ chăm lợn gà, dạy đỗ các em Cơm nước, giặt giũ, một mình chị gánh vác. Ngày ngày chị luôn tay luôn chân Hết học bài lại lo quét dọn. Tối tối chị thức quạt, xoa cho em ngon giấc Ba cứ thương chị lúc nào cũng nhường em. Một tuần công tác ba mẹ mới về nhà Chị giấu chuyện em đành hanh đánh chị Chỉ đem bài kiểm tra, đem thơ em ra khoe. Em sà vào lòng ba đòi quà chị nhỉ Truyện, thơ, mì tôm và vòng tay ba mẹ ấm áp Truyền cho chị em mình yêu thương một tuần xa. Thứ bảy, chủ nhật cả nhà lên Nà Trồng đậu, trồng khoai chói, làm vườn thích thật. Chiều ba dẫn chị em mình ra tắm biển Cùng trẻ con xóm Đường Cái vui sao! ***** Đang hạnh phúc bỗng ngập tràn dông tố Mẹ đưa ba ra Hà Nội chữa bệnh, ai ngờ... Ba đi mãi không về cùng chị em mình nữa. Chúng mình khóc như thác gào, sấm dậy Mẹ chết đi sống dậy biết bao lần Mấy tháng trời em nằm bẹp giường Mẹ chị lo, bạn bè vỗ về an ủi... Con chim non hay hót là em Tin tưởng bầu trời xanh sáng mãi Em không nghĩ có ngày bão tố Tối tăm bao trùm, gió dập, mưa chan... Ba năm dưới mái trường Thái Phiên Tang cha đè nặng nỗi đau côi cút Biết ơn sách vở và tình thương của mẹ Nuôi dưỡng chị em mình lớn khôn. Lịch sử sang trang, một cơ chế chuyển dần Chị em mình ngỡ ngàng từng bước đi mới mẻ Lại vẫn là sách vở và tình mẹ Dẫn dắt chị em mình qua buổi giao thời... Một đời ba mẹ vì nước vì dân Không một ngày mẹ dám nghỉ ốm đâu. Mẹ goá con côi lúc nào cũng cố gắng Chị cùng mẹ thay ba đảm đang việc nhà. Lúc tuổi già mẹ lại hay ốm đau Chị trở thành trụ cột một mình gánh nặng Hết bệnh viện nhà ra bệnh viện trung ương Chị em mình mơm nớp nỗi lo côi cút. Chị tần tảo thuốc thang, cơm cháo Một nách bà, một nách cháu yêu Tất bật chị với niềm lo mới Mẹ và cháu đang chờ ở nhà. Niềm vui của chị là thu quén việc nhà Là chăm sóc mẹ, là lo toan cho cháu Chị lặng lẽ chịu thương chịu khó Giống hệt mẹ nết ở, nết ăn. ***** Mẹ đến lúc theo ba, theo bà ngoại Chị lo các em một lần ngã gục Vai chị trở thành gối mộng Em gục vào chết lặng những ngày đau. May có hai đứa cháu như trời như đất Níu chị em mình với nhân gian Chị luôn sống quên mình nên chị hạnh phúc Lúc nào cũng bận, không có giờ buồn... Ai cũng thương, cũng quý chị hiền Ai cũng bảo chị đúng là viên ngọc quý Ánh sáng từ chị toả ấm nồng căn nhà nhỏ Cho các em mặc lòng phấn đấu thi đua. Em khổ đau vì sự nghiệp trồng người Chị lặng lẽ giúp em tròn sứ mệnh. Em dở hơi yêu thơ như kẻ nghiện Tối tối chị trông chừng nhắc em ngủ kẻo đau. Ba mẹ như cây tùng, cây bách không còn Chị như cây phi lao hát ru tiếp lờp ba mẹ Dẻo dai, kiên cường, chắn gió cát, che nắng mưa... Không khoe sắc hương, quả mọng Chỉ có màu xanh bên biển trời xanh! Lê Minh Liên Thanh Thơ 1.5.1966 - 15.1.1965*15/1/2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2010 14:34:47 bởi Liên Thơ >
|