NỐILỜI YÊU THƯƠNG!
Mách bảo
Tặng Trang!
Cô mình giả vờ vô tình
Anh càng tảng lờ như không biết
trước những lời trêu chọc của bạn bè
Chỉ có sự ngượng ngùng trên đôi má
Cái luýnh quýnh của đôi chân
Cái vụng về của đôi tay
Sự lúng túng đáng yêu
Ngầm mách bảo rằng
Họ đã…
Để ý nhiều đến nhau.
Lê Minh Liên Thanh Thơ
22 giờ 30 phút, 19/9/1990
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.06.2009 15:38:41 bởi Liên Thơ >
Giận hờn Tặng Huy – Hương! Đi đâu về là anh nhớ mở cửa sổ ngay Để bên này em biết Và những khi giận hờn dễ ghét Cứ đóng cửa đi để khỏi thấy nhau Có bao giờ cửa sổ không mở đâu Dẫu có đôi lần anh ở nhà mà cửa vẫn đóng Tại anh chẳng hiểu em, tự gây phiền, gây khổ Giận dỗi không đâu rồi đóng cửa ngăn lòng. Cái tật hay ghen lại hay suy diễn Tự đóng cửa rồi lại mở cửa ra Cho bõ ghép cửa sổ phòng em cũng đóng Để cho xem cái nhớ xui gì? Cái nhớ mong đến tối để gặp em Cái thương khuyên đừng chọc em tức giận Khung cửa sổ đóng rồi lại mở Khi hiểu nhau rồi càng quý yêu hơn! Lê Minh Liên Thanh Thơ 2 giờ kém 10 phút,7/6/10/1990 ( Kỉ nịêm thời Hương công tác ở Hiên)
Điều kiện đầu tiên Tặng Hương – Huy! Em nhận lời mời mai đến chơi “Đón em ngoài bến đưa vào nhà Kẻo mẹ cha, xóm giềng chê trách Con gái vô duyên tự đến nhà” Chẳng hiểu vì sao cứ thấy vui Tự nhiên muốn chạy, muốn reo cười Bến cũ, đường quen như khang khác Cắt nghĩa làm sao được lúc này. Vui tự bao giờ, náo nức sao Phải vui từ lúc có em vào Vui từ khi mắt huyền biết thẹn Nũng nịu em đòi “đón em cơ” Cái điều kiện đầu tiên rất con gái Minh chứng rằng em đã hết vô tư Ôi em xinh quá, em duyên quá Phút cảm nhận này , xao xuyến không nguôi. Lê Minh Liên Thanh Thơ Kỉ niệm chuyến đi Hoà Bắc cùng Hương! 14/10/1990
Đến mai Đến mai vừa đúng ba năm chẵn Hơn mười ngàn ngày thương nhớ ơi Lắng trong vô vọng ngàn xa ấy Tiếng của người đi có vẳng về? Ừ thì xa mặt cách lòng Người đi mất hút , khó quay trở về Trở về đã cũ lời thề Công đợi không tiếc, xót lời phôi phai. Lê Minh Liên Thanh Thơ 15/10/1990
Điều đã cũ Người ta nhớ mình Mình nhớ người ta khác Như dòng sông bên lở bên bồi Chung chảy một dòng vẫn ở hai nơi. Thôi đành duyên phận thế thôi Mấy người yêu được chiều lòng như yêu? Lê Minh Liên Thanh Thơ 4 giờ kém 10 phút,17/10/1990
Mơ biển
Ngắm biển , nơi nao bóng của em
Bởi đâu xa cách mối tơ duyên
Gió ơi , có thấy em nơi đó
Hãy gửi dùm tôi tiếng vọng tìm
Biển vẫn lạnh giữa hàng dương ấy
Sóng nào sang có đợi chớ nhau
Hạt cát trắng vô tình ngủ lại
Vùi chân kẻ đến một niềm đau
Ngoảnh mặt , người ơi … hồn thương xót
Mộng hoang đường thoáng chợt hồi tâm
Xao xuyến khối sầu rơi êm ả
Đời nghe choàng tỉnh giấc mơ hoang.
Đông Hòa
13.03.2008
Biển đêm và nỗi nhớ
Đêm nay biển hát em, em...
Mà anh thì ở mãi miền núi xa
Dập dềnh con sóng lại qua
Vi vu thông hát những lời ríu ran
Ngổn ngang lòng nỗi nhớ mong
Long lanh giọt nước chân ghềnh bay lên
Cảm thông với nỗi lặng buồn
Đêm nghiêng vai áo một vì sao sa
Phải sao từ nơi ấy về đây
Hoa môi em nở đón sương - ngọc trời
Hoà cùng với biển, biển ơi
Nhớ! không! Không!Nhớ!...
hết vơi lại đầy!
Lê Minh Liên Thanh Thơ
Chiều 2/7/1991
Nay bạn "Mơ biển" nhớ người thương.Xưa tôi ở biển mơ núi nhớ người trong mộng.
Gửi đến trang thơ của bạn biển và nỗi nhớ.
Chúc bạn có nhiều thơ hay!
Thân mến!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2010 11:21:25 bởi Liên Thơ >
Phút giây kì diệu Tặng Lo! Biển gọi anh về Em có rủ anh đâu? Sóng biếc dạt dào Vỗ về bờ cát vàng thau Không như chúng mình Chẳng thể bên nhau Không như chúng mình Sóng và ghềnh đá Cứ va mạnh vào nhau Rồi tan tác phương nào? Sóng vỡ tung rồi Còn lại đá chơ vơ. Biển gọi anh về Em có rủ anh đâu? Gió mơn man trên ngọn sóng bạc đầu Thuyền rời bến xa bờ đi muôn nẻo Ta bên nhau phút giây kì diệu Rồi hai nơi vạn dặm không cùng. Biển gọi anh về Em có rủ anh đâu? Lê Minh Liên Thanh Thơ Chủ nhật, 16/3/2008
Người mới đến Người mới đến không là bài ca Mà đêm về thao thức Những nốt nhạc thầm day dứt Cứa vào buồng tim những nhát dao. Người mới đến không là hương hoa Mà quanh tôi thơm tràn ánh nắng Người mới đến cũng chẳng là bức vẽ Mà sáng bừng muôn sắc xinh tươi. Người mới đến với tôi chưa thân thiết Và khó lòng gần được trăng ơi Người mới đến chẳng bao giờ ngờ được Người là buồn vui trong tôi Người chi phối, tác thành và phá huỷ Một tâm hồn, một niềm mong, người ơi! Lê Minh Liên Thanh Thơ 19 giờ 30 phút, 14/3/1991
Là những người thân yêu ở ngôi nhà khác
Anh ơi, anh hãy là dòng sông Thay tấm lòng người chị Để em đằm mình, xoá sạch vết của trần ai Anh ơi, anh hãy là lời ru của mẹ Ôm ấp, vỗ về em ngày ngày... Anh ơi, anh hãy là con chim hay hót Như em trai, cho em nâng niu,dỗ dành... Anh hãy là cha, là mẹ, là chị, là em Là chính những người thân yêu của em ở ngôi nhà khác! Lê Minh Liên Thanh Thơ Tang tảng sáng,21/3/1991
Nhà Mình Nhà mình có mấy người Nhiều lúc còn ồn ào Chỉ muốn đuổi bớt đi Có be rượu Lẽ ra mình uống được mấy ngày Thế mà vèo cái đã hết Giá cả đắt đỏ Một đĩa rau xào Cũng phải nhìn nhau mà gắp Những khi hết gạo Hoặc tiền đóng học đầu năm Mặt nhăn mày nhó ước có lắm người Để lại kêu đời là bể khổ ư CHỊ ƠI!
Trong lòng... Vẫn ở trong lòng nỗi nhớ mong Dù rằng tin nhạn tự nhiên không Băn khoăn câu hỏi không lời đáp Sâu lắng niềm riêng nhoi nhói đau! Lê Minh Liên Thanh Thơ Trưa,5/11/4/1991
Vô tình
Gửi Triều Giang!
Nhớ bạn nhiều khi day dứt lắm
Nhưng thôi đành vậy, chẳng thư thăm
Sợ trao tâm sự cho hờ hững
Vô tình thêm một vạch cách ngăn!
Lê Minh Liên Thanh Thơ
9/4/1991
Trái tim Ai đâu mà giận, mà buồn Mà đem nước mắt đổ thừa cơn mưa Trái tim có tội tình chi Khi tim vốn dĩ là gương của đời? Trái tim đã trót in rồi Làm sao tẩy được bóng hình đó đi? Tim đâu có tự dưng nào Mà đành đáng kiếp, tim ơi, tội tình! Tim ơi, tim tội tình chi Mà đành tim xót, tim đau, lặng thầm? Lê Minh Liên Thanh Thơ 2/5/1991
Có nỗi đau nào?
Có nỗi đau nào hơn nỗi đau
Của tim không biết hận bạc tình
Của tim không biết quên dù chỉ
Mơ hồ hình bóng dưới chân mây...
Lê Minh Liên Thanh Thơ
3/5/1991
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2008 02:58:56 bởi LEMINHLIENTHANHTHO >
Cái giá Trái tim thôi buốt nhức Còn đọng lại nỗi buồn Êm ái tựa hồ nhung. Anh không phải là cau Sứ giả của hạnh phúc Tơ đàn lòng em đứt Tắt lịm dần cung thương. Người ơi cho em xin Giấc mơ đầu mùa hạ Có cơn mưa xối xả Bong bóng đầy sân phơi. Người ơi cho em xin Tơ lòng giăng lộn mấu Áo tình không lên khung Dệt thầm bao nước mắt. Nước mắt chảy thành sông Cho em biết bến trong bến đục Em đánh mất bao nhiêu để hiểu Một tình yêu đích thực TÌNH YÊU! Lê Minh Liên Thanh Thơ 23 giờ 12 phút,6/10/5/1991
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: