Lối Nguyệt Cầm
NHỮNG TƯỞNG ĐÃ QUÊN
Thơ đem lá đổ về nguồn
Người đem câu chữ bỏ buồn vào mây
Một ngày mưa lạnh bay bay
Bỗng dưng nỗi nhớ tràn đầy trong tim.
Khắc thời những tưởng đã quên
Tưởng tâm buông bỏ ưu phiền trôi xa
Ngờ đâu gió động mưa nhòa
Mới hay còn đó niệm pha lời sầu.
Nhớ xưa tình vọng kinh cầu
Chở cho nắng mới nhiệm mầu yêu thương
Dợm chân nhuốm bụi tình trường
Mới hay thì đó trăm đường đắng cay.
Phiêu du mê tỉnh ai hay
Đam mê tình ái người say một thời
Bao lâu đánh mất nụ cười
Bao lâu ta nhuốm đời mình buồn vương?
Cuối tuần thơ trắng màu sương
Lờ mờ phố cũ dốc ươm niệm sầu
Mang ta đến những bể dâu
Dìm ta xuống tận nỗi đau phận người.
Ngoài xa mưa tạnh nắng cười
Nhưng tim đã những rối bời trở trăn
Thơ rơi câu chữ mặn mằn
Bình an hai chữ lặng thầm ước mơ.
TA092609
VẦN THƠ LẠNH
Thơ lạnh thinh con đường dài kim cổ
Đón thinh âm ớn lạnh cả tâm hồn
Ta vẽ đời bằng nét bút thiệt - hơn
Thảng thốt quá, đôi mắt người luyến nhớ. Bầu trời xanh thiên thu hình rạn vỡ
Bóng u tình trải mấy dãi xa xăm
Sa mặt đất bản luân vũ lặng câm
Thấm vào đất thành niềm đau bất tận Người dùng chữ mong lòng mình chấp nhận
Mức độ nào nỗi đau sẽ riêng mang
Ở nơi đâu sẽ tháo những buộc ràng
Linh hồn nhỏ quay về nơi cố quận. Và thế đấy những vòng tròn lận đận
Tự tay mình vẽ nên những ngược xuôi
Cũng tự ta lạc lối giữa kiếp người
Nên thơ lạnh, từng đơn vần bàng bạc. Triều Âm (TA100404)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.04.2010 09:44:56 bởi trieuam >
Đã tự nhủ giã từ thơ với thẩn
Thả lỏng mình theo thực tại trái ngang
Chuyện cơm áo với bao những buộc ràng
Nhưng hôm nay muốn trốn mình một bận.
Trốn vào thôi, một góc khuất trời mơ
Đùa con chữ, trốn cảnh đời bất nhẫn
Ta dối ta trường thiên buồn - sân - hận
Trốn vào đây bằng con chữ ngu ngơ
Nghiệp có mang, có choàng bao sắc chướng
Sống làm người, quả thật khó, đúng không ?
Ngày mỗi ngày ta chồng ta thêm tuổi
Để thẫn thờ : " Trả chừng nào mới xong ? "
Không phải tôi, đêm nay ngồi viết vội
Nước mắt buồn đang chảy ngược vào tim
Với ước mơ tìm một phút bình yên
Giữa cõi đời lọc lừa và gian dối
Không phải tôi đang lặng thinh chờ đợi
Một ngày mai sẽ khác buổi hôm nay
Một ngày mai sẽ khác hẳn mọi ngày
Khi thế gian bình hoà, không sân hận
Tôi nay đã nhạt nhoà trong ký ức
Của những ngày quá khứ biết mộng mơ
Tôi đã là một sắc gió vu vơ
Bay rất nhẹ, lay động hồn ai đó ...
TA110302
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: