Lối Nguyệt Cầm
CÁM ƠN MÙA XUÂN
Bóng mùa xuân phủ hồng đường tình ái
Yến oanh bay tô điểm dãi mây trời
Mùa xuân anh gửi tận chân trời
Ngọt nồng hương gió nụ cười tình nhân. Em nhận lấy bâng khuâng câu chữ
Gỡ nơ hồng nghe sắc thắm trăm năm
Mặt đất cỗi cằn kéo những hòn đá lăn Tách địa cầu thu ngắn khoảng tình xuân. Xuân hừng hực khát khao đời luyến ái
Hương trầm luân xoãi cánh đời bay đi
Bàn chân người kịp theo vết chim di
Mà hiện ảnh là câu thơ tâm tưởng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2008 06:00:48 bởi trieuam >
TIẾNG HÁT TỪ CON TIM
Trời đất giao hòa từng hơi thở
Nghe con tim luân vũ điệu hồi sinh
Xòe tay đếm giọt bình minh
Tóc em là nắng đượm tình đôi ta.
Xuân còn hơ hớ vóc ngọc ngà
Nụ tình đùa gọi khúc xuân ca
Dáng mây trời đó thiết tha
Gót sen theo lối tim hoa bước vào.
Bài thơ xuân thắm rất ngọt ngào
Tình duyên - cơn gió thì thào đó đây
Này anh một chút men say
Này em uống cạn sợi dây duyên tình.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2008 06:01:40 bởi trieuam >
CÁM ƠN MÙA XUÂN
Bóng mùa xuân phủ hồng đường tình ái
Yến oanh bay tô điểm dãi mây trời
Mùa xuân anh gửi tận chân trời
Ngọt nồng hương gió nụ cười tình nhân.
Em nhận lấy bâng khuâng câu chữ
Gỡ nơ hồng nghe sắc thắm trăm năm
Mặt đất cỗi cằn kéo những hòn đá lăn
Tách địa cầu thu ngắn khoảng tình xuân.
Xuân hừng hực khát khao đời luyến ái
Hương trầm luân xoãi cánh đời bay đi
Bàn chân người kịp theo vết chim di
Mà hiện ảnh là câu thơ tâm tưởng
Triều Âm
Gởi Người Cháu Lạ
Chú với cháu, người như quen như lạ
Mới hôm qua, cháu còn nhỏ dễ thương
Bỗng hôm nay, thơ cháu ngọt hơn đường
Chắc là cháu đã vào vườn tình ái?
Chú đã xem cháu như người con gái
Còn đơn sơ, còn nghịch ngợm, dại khờ
Có ai ngờ, cháu vù lớn, ươm mơ
Vần thơ viết rất đậm màu tình tự
Chú lần đọc, xem từng câu, nét chữ
Ối giời ơi, con bé trúng bùa yêu
Từng chữ biên trăn trở với tiêu điều
Nỗi khao khát, lửa thương yêu bùng cháy
Nguồn thác đổ, suối tình thơ tuôn chảy
Bước đường mơ từng dấu tích hằn ghi
Mối thương yêu, tình cảm đẹp, sầu bi
Cháu nhỏ bé nay thành cô thiếu nữ
Cháu với chú, có khi nào tình tự
Mà như quen, mà như lạ, tơ vương
Có bao giờ ta lạc giữa rừng hương
Hồn nhơ nhớ những mùa vui chú cháu
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.01.2008 06:46:39 bởi Nguyên Đỗ >
Gởi Người Cháu Lạ
Chú với cháu, người như quen như lạ
Mới hôm qua, cháu còn nhỏ dễ thương
Bỗng hôm nay, thơ cháu ngọt hơn đường
Chắc là cháu đã vào vườn tình ái?
Chú đã xem cháu như người con gái
Còn đơn sơ, còn nghịch ngợm, dại khờ
Có ai ngờ, cháu vù lớn, ươm mơ
Vần thơ viết rất đậm màu tình tự
Chú lần đọc, xem từng câu, nét chữ
Ối giời ơi, con bé trúng bùa yêu
Từng chữ biên trăn trở với tiêu điều
Nỗi khao khát, lửa thương yêu bùng cháy
Nguồn thác đổ, suối tình thơ tuôn chảy
Bước đường mơ từng dấu tích hằn ghi
Mối thương yêu, tình cảm đẹp, sầu bi
Cháu nhỏ bé nay thành cô thiếu nữ
Cháu với chú, có khi nào tình tự
Mà như quen, mà như lạ, tơ vương
Có bao giờ ta lạc giữa rừng hương
Hồn nhơ nhớ những mùa vui chú cháu
Nguyên Đỗ
NÀO PHẢI THÁNH GIÓNG
Chú tả cháu...cứ như là Thánh Gióng
Mới hôm nào còn bé chạy long nhong
Trông một thoáng lớn vù lên... kinh dị
Khiến hết hồn ===> xỉu cả chục đám đông. Cháu vẫn vậy - " Lạ" trong mắt chú
Từ thuở ban sơ chập chững thơ tình
Cháu làm mãi thơ vẫn cứ buồn tênh
Chú lại bảo " thất tình" nên ra thế. Tức cái mình, sang nhà chú dạo chơi Sau một buổi thảnh thơi ngồi ngắm nghía
Phát hiện ra " bí kiếp" Suối Nguồn Thơ
Mà chú luyện thành công phu tối hậu [sm=ruri.gif][sm=pimp.gif] Đơn giản thế mà cháu ngộ hỏng ra
Cứ thắc mắc sao thơ chú ngọt hơn đường
Men nồng nàn bao hương lạ sắc thơm
Và trẻ mãi ngỡ... chú là đôi tám [sm=z_shutup.gif] Ra là thế, cứ yêu thương hạnh ngộ
Bé mười ba, mười bảy cứ mộng mơ
Cô hăm bảy, ba mươi cứ vỗ bờ
Chú yêu cả ngàn lời thơ hay dở. Ngộ ra rồi,cháu vẫn còn ngờ ngợ
Đúng hay chăng, đâu phải dễ định phân
Lang thang đó giữa thơ trần hỗn độn
Và đánh hơi thấy... đâu đó chút Khát Khao [sm=n_phone.gif] Thế là thử, cho thêm chút ngọt vào
Chôm một chút men say từ tình ái
Cháu trộn quấy cho nên bột nên hồ
Thành bài thơ xinh xinh như thế đó. [sm=laugh3.gif] Sự thể là, chỉ có thế mà thôi
Chú đừng ghẹo như thế, cháu kêu trời
Phạt chú tuyên truyền lời đồn bậy
Làm má đỏ hồng, mắt lại say [sm=blinking.gif]
LÀM ANH KHÓ LẮM,
PHẢI ĐÂU CHUYỆN ĐÙA
Trời sinh ra, anh hong có em gái
Nên ngày đêm khát khao cứ mong hoài
Một ngày nào, anh có đứa em gái
Để chăm lo, nựng nịu rồi rầy la. Ba chục năm mơ ước rất thiệt thà
Ngày đêm cầu nguyện rất thiết tha
Thấu động trời đất nên ơn cả
Sắp đặt cho anh đặng gặp em ta. Oan gia tiền kiếp đầu thai lại
Cứ tưởng gặp rồi khoái lắm sao
Ngờ đâu cô bé còn ... bé bỏng
Lí lắc, cứng đầu, nói hỏng nghe. Mặt mày cau có anh tức tối
Quên mất ngày xưa lời nguyện đầu
"Có em, con sẽ chăm tối sớm
Không để thiệt thòi với người ta" Dạy hoài không nổi anh điên tiết
Gầm lên ... dữ khiếp tựa thú hoang
Cũng may còn sót chút nhân tính
Chứ không anh đà goằm nát xương. Tội nghiệp, cô bé sợ chết khiếp
Co mình thút thít lẩy bẩy run
Tròn xoe mắt biếc lòng ngơ ngẩn
Sao anh lại giận, giận tưng bừng. Ừ,oan gia nghiệp chướng đầu thai lại
Trả hết nghiệp này hẵng thoát thai
Ở đời mới có Anh - Em lạ
Gặp nhau là giận ... rất là khó ưa. Ông trời, ông có sỉn hay chưa
Ông anh trót lỡ tuổi vừa vừa
Già rồi cau có sớm tới trưa
Sao để làm anh, bé mộng mơ. Tức tối, cô em rấm rứt khóc
Người ta có anh vui lắm cơ mà
Sao mình có anh chỉ bị chọc
Không chút hiền lành, chẳng giống anh. Ừ thì, mơ mộng chút xíu dính gì anh
Đó là chút vui ru trọn giấc mộng lành
Không khen thì cũng đừng chà đạp
Để bé vui cười trọn tuổi xanh. Đêm nay, thút thít lạy ông trời
Có thương xin hãy bắt anh tôi
Trở nên hiền dịu và đáng mến
Giống một người anh, một ông anh.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.01.2008 20:19:38 bởi trieuam >
Ừ thì, một nửa
Một nửa bâng quơ để lại trời
Một thời mơ mộng đã lỡ trôi
Hững hờ câu chữ chợt rơi
Để xao đáy mắt chơi vơi cuộc tình. Xốc nghiêng gió vực mình đứng dậy
Thả mùa xuân vùng vẫy cuối đời
Ngẩn ngơ nhặt nửa nụ cười
Chân trời chết lặng bóng người đâu ta...
EM LÀ SUY NGHĨ TRONG ANH
Nếu anh nghĩ em là xuân lộng gió
Ánh mây hiền sẽ vương vít con tim
Sáng bình yên không gợn chút ưu phiền
Sẽ mỉm cười bên nét duyên tình ái.
Nếu anh nghĩ em là xuân khắc khoải
Nghĩa trang sầu lạc lõng mất thơ nhau
Buổi sáng nay thản nhiên sẽ rất đau
Vì cỏ phủ mộ hoang sầu nhân thế.
Nếu anh nghĩ cõi lòng em dâu bể
Sóng ba đào vùi lấp chốn yêu đương
Cơn gió kia cũng một chút vô thường
Thì buổi sáng cũng rồi trôi lạc lõng.
Nếu anh nghĩ tuổi xuân hồng xao động
Câu thơ tình gió lộng sáng hôm nay
Ly cà phê bỗng đượm chút men say
Hồn chợt tỉnh giữa guồng quay công việc.
Chỉ thế thôi là hồn thơ anh biết
Và thế thôi là dấu khuyết đợi mong
Hãy thơ đi như tiếng nguyện ở lòng
Và mỗi ngày mỗi mùa xuân thêm mới.
NỖI SẦU TRÔI MÃI
Những nỗi buồn sao cứ như loài đơn bào tự tách mình để nhân lên trong tự hào thiên chức mà vô cảm xót xa.
Ta đi qua ta, nghễnh ngãng đánh rơi bóng mình ở lại,chao mặt hồ, có tiếng vỡ thời gian.
Những mùa yêu lấp lửng với gió ngàn,cười khanh khách phá tan hồn u tối...
Hỡi ơi sao lòng không gột rửa, để rong rêu bám đọng chốn ngục tù. Chân bước đi mà lòng lo vấp té, để bấu hoài ...bung vỡ một vết thương.
Cánh hoa rơi lặng lẽ giữa miên trường, vô hình chung đánh động một miền trôi quên lãng.
Dốc mù sương một đêm thơ hào sảng, co cuộn mình trốn ánh vàng đèn khuya.
Chén trà xanh buổi chợ sớm chưa về, ru mát ngọt lời quê còn hấp hối.
Rối bước chân đạp chính mình lầy lội, ngả vào người đễ được nói :"Sorry..."
Bàn tay nhỏ một đêm nào đảo lộn, với chạm tình bằng những dấu thiên di.
Tiếng sấm động ngày mùa đông lạnh giá, giọt cô sầu rơi xuống nở tâm tư.
Nhoẻn nụ cười tan vào từng đợt sóng, nhòa vết tình bằng dấu cát phai phôi. Bóng người nghiêng về ảo ảnh chim trời, và mất hút khi miền trôi, trôi mãi ...
QÙA CHÁU ĐỢI MONG
Chỉ xin chú mang cành sen thắm
Vừa hái bên hồ còn điểm sương
Bài thơ còn điệu lý yêu thương
Theo Lối Trầm đến cửa nguồn tâm tưởng. Cõi ta bà thơ vui buồn uốn lượn
Cuốn lòng người những si, hận, đa đoan
Chỉ xin chú mang một ánh trăng vàng
Tròn vành vạnh trên ghềnh cao đang hát. Gót chân thơ bên giòng sông ngọt mát
Suối Nguồn Thơ nghe khao khát bến bờ
Khỏa tung mây nghe điệu lý nên thơ
Và duyên dáng bên vần mơ sen trắng. Trời bình minh đang nhuộm màu nắng thắm
Che u tình vào sâu lắng vết thương
Chú ơi hãy nghe câu hát vô thường
Nguyệt Ca còn đó bên đường thơ đi.
NIỀM ĐAU CHÔN GIẤU Anh có biết những nỗi đau khi vỡ
Hoá thân thành nụ cười đẹp như hoa
Làm rợn óc cả một cõi ta bà
Khi sắc yêu chóa loà trên ảo ảnh. Anh nghe không tiếng ca đời đỏng đảnh
Ưỡn ẹo tình bằng cái bẫy trăm năm
Đang xả thần bằng những giấc cuộn lăn
Giòng trầm luân ăn năn từ muôn kiếp. Anh thấy chứ tiếng yêu thương tha thiết
Ẩn lệ sầu xanh biếc tuổi rêu phong
Trút tâm can vào tận chốn hư không
Như con tằm nhả tơ rồi gục chết. Chỉ thế mà thôi, và rồi chấm hết
Vũ điệu đời vẫn mải miết cuồng quay
Vẫn đứng đây, anh hỡi, anh có hay
Có nụ cười giòn tan mùa tuẫn tiết.
Trích đoạn: trieuam
QÙA CHÁU ĐỢI MONG
Chỉ xin chú mang cành sen thắm
Vừa hái bên hồ còn điểm sương
Bài thơ còn điệu lý yêu thương
Theo Lối Trầm đến cửa nguồn tâm tưởng.
Cõi ta bà thơ vui buồn uốn lượn
Cuốn lòng người những si, hận, đa đoan
Chỉ xin chú mang một ánh trăng vàng
Tròn vành vạnh trên ghềnh cao đang hát.
Gót chân thơ bên giòng sông ngọt mát
Suối Nguồn Thơ nghe khao khát bến bờ
Khỏa tung mây nghe điệu lý nên thơ
Và duyên dáng bên vần mơ sen trắng.
Trời bình minh đang nhuộm màu nắng thắm
Che u tình vào sâu lắng vết thương
Chú ơi hãy nghe câu hát vô thường
Nguyệt Ca còn đó bên đường thơ đi.
Quà Cho Cháu
Quà cho cháu, những mầm sen đủ sắc
Trồng trong hồ cháu thưởng thức dài lâu
Và trên hồ, một chòi nhỏ Thi Lâu
Cháu ngồi viết, làm thơ trên sóng nước
Quà cho cháu, đòi gì mà chẳng được
Mảnh trăng tròn chú vẽ vách Lầu Thơ
Những tối khuya sao vũ trụ mập mờ
Đã có những ngọn đèn sao chớp chớp
Quà cho cháu, mái nhà tranh mới lợp
Đôi uyên ương trăng mật đượm hương say
Chàng ngồi ngâm, thiếp ngồi viết thơ hay
Cả hai cháu đúng tâm đầu ý hạp
Quà cho cháu, chiếc thuyền vượt bão táp
Vượt ra khơi theo luồng gió yêu thương
Đưa nhau đi tới ốc đảo thiên đường
Sống hạnh phúc trăm năm không hối hận
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.01.2008 13:40:28 bởi Nguyên Đỗ >
HÃM
Đêm hãm ngày mang thai nước mắt
Nỗi buồn như đứa con hoang
Phá phách mẹ cha trong kiệt cùng suy nghĩ
Làm sao khỏi khóc bây giờ ?
Em hãm nhịp rung bằng bàn tay phải
Ngực trái động kinh cơn co giật bất thường
Điện tâm đồ như chỉ tay mù mịt
Chẳng nhận ra nhau đêm vuốt mặt sau cùng
Em hãm cổ xe trên con đường độc đạo
Sức lực đâu nữa mà đi ?
Cái phanh cứng đầu buông xuôi khi tuộc dốc
Tự mình hãm lấy những vết thương
Em tự giết mình trong những lúc giằng co
Nửa muốn cho đi - Nửa đòi nhận lại
Tự hãm mình là điều bại hoại
Trời ơi ! Biến thái mất rồi !
Bi kịch con sâu không thành loài bướm
Cánh đâu siêu thoát trước ngày trôi ?
Cột Thu Lôi
ĐỂ BUỒN TRÔI ĐI
Sao em lại hãm nỗi buồn
Trong kiệt cùng mâu thuẫn
Sao em cứ mong ngày hóa bướm
Dẫu rằng sâu, cũng đó một sinh linh.
Hãy hít thật sâu để nhận lại chính mình
Và hãy sống bằng niềm tin tha thiết
Hãy cứ khóc trong chiều hoang biền biệt
Mặc cuộc đời cứ keo kiệt những niềm vui.
Đừng hãm phanh khi nỗi buồn tuột dốc
Hãy xả đi những tuyệt vọng đời thường
Chạm đáy buồn, cỗ xe kia tự khắc
Ì ạch bò, trở lại đỉnh trần ai.
Hãy để đứa con kia được thoát thai
Và chào đời bằng tiếng khóc oe oe
Em hãy nghe và nước mắt sẽ xóa nhòe
Những nỗi đau đang gặm mòn hơi thở.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2008 09:21:32 bởi trieuam >
BÌNH MINH YÊU THƯƠNG Giọt yêu thương vừa rơi sáng hôm nay Mùa xuân biếc vẫn nồng say khung cửa
Gió ngập ngừng khơi lại lửa yêu đương
Cho ngày chết trong nỗi buồn vạn thuở. Ta soi gương. Ta nhìn mình. Bỡ ngỡ Làn sương kia đang thở một cung tình Lùa mái tóc " nó" hình như xao động Bâng quơ cười lơ đãng nụ tầm xuân. Buổi sáng nay, tiếng kinh cầu dang dở Loãng xa trời trong sắc gió sớm mơi Chừng như có cơn gió lưng chừng trời Quàng tay ôm lấy nụ cười sáng nay
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2008 09:22:14 bởi trieuam >
BI KỊCH
Anh nhìn em bằng đôi mắt rực lửa
Cháy yêu thương trong một thuở nồng nàn
Anh nhìn em bằng ngọn gió băng ngàn
Hồn luân vũ là câu thơ tình ái Em nhìn anh đôi mắt sầu khắc khoải
Tim e dè đang đánh nhịp yêu thương
Em nhìn anh như con sóng băng nguồn
Thiên thu gọi là cõi mơ thoai thoải. Mặt nạ tình ta trót mãi khoác lên thơ
Nên cay đắng cũng ơ hờ nhân thế
Đêm dần trôi, đêm cô buồn quạnh quẽ
Soi bóng mình bẽ bàng chốn không nhau. Vục nỗi sầu ta cắn vào nỗi đau
Hồn thơ chết trên cơ cầu hư ảo
Câu thơ tình còn thấm đượm men say
Ai trau chuốt thiên tình đau diễm lệ. Lời tình đi chưa một lần minh thệ
Khúc nguyệt cầm ba bốn bể còn vang
Lối trăng xưa em múc ánh trăng vàng
Và gột rửa khuôn tình không bến đợi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2008 09:20:34 bởi trieuam >
MÙA XUÂN CỔ TÍCH
Đêm chuyển ngày lối yêu thương mọc trái
Phiến đá sầu chợt nở đoá yêu thương
Hồn ai trôi triệu con suối tình vương
Và ngước mặt đỉnh thiên đường đánh mất.
Con nắng xa kéo đêm dài xa khuất
Réo rắt vàng tia nắng trượt vào mây
Bao sắc thắm loài hương say trỗi dậy
Để nguyệt cầm trong tơ tưởng hôm nay.
Trăng trên cao kéo ngày quay cộng hưởng
Ngẩn ngơ treo giữa thế cuộc ái tình
Con sóng đời vẫn từng bước phiêu linh
Khi xuân thì em lăn tròn xuống dốc.
Có mùa xuân đứng yên như cột mốc
Trơ khấc nhìn làn tóc gió thôi bay
Để ngày mai trong xuân mới hương cay
Ta lại vẽ một mùa xuân cổ tích.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2008 04:55:39 bởi trieuam >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: