Lối Nguyệt Cầm
KHOẢNG XA
Lấp làm sao khoảng trống đã thừa
Giang tay rộng đo chiều xa hai đứa
Đêm mùa xuân mặt trăng như đổ lửa
Đốt trời mơ cháy cánh cửa thiên đàng. Giữa bão tố hồn quỳ giữa nhân gian
Nghe thịnh nộ vụt lên đời ngang dọc
Từng nhát đau quật vào tim tóe máu
Bóc trụi trần giọt nước mắt không nhau. Khúc nhạc mơ như chìm vào vô vọng
Loãng giữa đời một khoảng trống giang xa
Chân cứ bước để ta gặp chính ta
Bước sa lầy bên miền trôi vọng tưởng. Hồn gục xuống bên mùa xuân giao hưởng
Nốt nhạc chiều vang ngất ngưỡng xa xăm
Để đêm đen chùng xuống nốt thật trầm
Mộng mơ cháy lời trăm năm đánh mất. Triều Âm 16.02.2008 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2008 07:18:41 bởi Viet duong nhan >
SÓNG THÁNG HAI
Anh mang vần thơ thả xuống vực sâu
Những nhàm chán u mê của một thời nông nỗi
Như cây gậy kia cứ chờn vờn rắc rối
Trước bánh xe đời đang mải miết...vòng xoay
Ở trên phố quen, người phu vẫn ngất ngây
Gom những yêu thương nhét nhồi vào công việc
Chân rảo bước, tay vun dồn luyến tiếc
Những chiếc lá vàng....một kiếp cuối...phục sinh
Những hoài niệm của một sớm bình minh
Vẫn mãi nắn vun cho hình hài rực lửa
Anh đang nhớ và ôm tình chảy nhựa
Thả xuống sông lòng những mơ ước tin yêu
Ngàn câu thương ngàn nỗi nhớ bao chiều
Đã hiện trong tim thơ anh và kí ức
Một mùa xuân với hương tình rất thực
Vẫn trải rộng dày trên con sóng yêu thương
Vẫn đam mê, tha thiết vẫn vương
Con sóng tháng hai ôm trong lòng biển cả
Ôm hăng say trên mộng mơ hối hả
Về mọi người về em đó, em ơi!
Anh vẫn nghe trong bóng nắng chơi vơi
Một khúc hát xưa thắm bao lời dịu ngọt
Giữa núi ngàn bao la...đâu xa xót
Con sóng vỗ bờ,khúc hát của tháng hai!
HuongTuyet274
Cám ơn Hương Tuyết đã ghé sang và gửi tặng bài thơ thật tuyệt diệu
TUYẾT MÙA XUÂN
Biết không em, những hạt tuyết cuối mùa
Những tàn dư ảo ảnh
Quá khứ nghiệt thương
Giờ đây đang run rẩy cuối đường
Và tan chảy vào mùa xuân rất ấm. Nắng che nghiêng một góc trời nồng thắm
Ngày tháng hai ta chung một góc nằm
Nơi gác trọ của mình - đây cõi tạm
Lắng nghe từng ảo ảnh - chút yêu thương. Ngày tháng hai với quá khứ tan dần
Những cô lạnh đang giấu mình bên xuân mới
Đưa tay đón giọt tuyết tan vời vợi
Nghe tình mình lại là một buổi sớm mơi. Triều Âm
Hạt nắng thơ xuân
Nghe tuyết chảy bằng nhiệt tim em nóng
Nghe triều âm con sóng vỗ vào bờ
Ta nghe những hạt thơ
Kết bọt nước văng tung bờ thương nhớ
Ta nghe nắng nóng mặt trời còn thở
Giọt hương thơ trên từng góc địa đàng
Chữ nghĩa nằm hoang mang vụng vỡ
Tìm ghép vần cho nhớ đến thăm nhau
Ta nghe tháng hai kết mùa xuân mới
Hạt tuyết cuối cùng có lẽ ngừng rơi
Ta nghe dạ bời bời hư ảnh
Nhớ thương em sau bức rềm mây
Ta nghe ngập lồng ngực đầy tình nắng
Xuân tràn về khóa ấm vòng tay
Muốn ngả vào lòng em thân ái nụ hôn dài
Thương thương quá hạt nắng thơ lấp lánh
Mỹ Trinh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2008 07:21:42 bởi Viet duong nhan >
Trích đoạn: Mỹ Trinh
Hạt nắng thơ xuân
Nghe tuyết chảy bằng nhiệt tim em nóng
Nghe triều âm con sóng vỗ vào bờ
Ta nghe những hạt thơ
Kết bọt nước văng tung bờ thương nhớ
Ta nghe nắng nóng mặt trời còn thở
Giọt hương thơ trên từng góc địa đàng
Chữ nghĩa nằm hoang mang vụng vỡ
Tìm ghép vần cho nhớ đến thăm nhau
Ta nghe tháng hai kết mùa xuân mới
Hạt tuyết cuối cùng có lẽ ngừng rơi
Ta nghe dạ bời bời hư ảnh
Nhớ thương em sau bức rềm mây
Ta nghe ngập lồng ngực đầy tình nắng
Xuân tràn về khóa ấm vòng tay
Muốn ngả vào lòng em thân ái nụ hôn dài
Thương thương quá hạt nắng thơ lấp lánh
Mỹ Trinh
Mến chào chị Mỹ Trinh năm mới, kính chúc chị và gia đình một mùa xuân mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý và thơ luôn dạt dào yêu thương ( yêu thương thật đó, đọc vần thơ chị viết tặng, quả thật Mỹ Trinh hôm nay đã vơi bớt buồn đau hơn Mỹ Trinh lần cuối cùng em đọc rồiMong mùa xuân sẽ luôn đến bên trang thơ của chị. LẮNG NGHE XUÂN VỀ
Suỵt! Im nhé con sóc nâu nhí nhảnh
chớ chuyền cành vào buổi sáng hôm nay
Này,
Lũ thỏ xinh dưới ánh mặt trời
Chớ đào hang để vườn tình ta lỗ chỗ. Để sáng nay, ta nghe mình rộn rã
Con tim hồng đang đập nhịp thương yêu
ta lắng nghe mùa xuân thật yêu kiều
đang tha thướt, dáng mĩ miều trước ngõ. Sáng bình yên,
Cửa lòng ta sáng tỏ
nhờ nắng xuân đang soi rõ ân tình
ta thấy mình trong một buổi bình minh
đầy tĩnh lặng và bình yên rộng khắp...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2008 05:52:30 bởi trieuam >
CÓ NHỮNG KHI
Có những khi ta bỗng chợt chạnh lòng
Thả hư vô vào mông lung khó hiểu
Những ảo ảnh những hoang nồng giai điệu
Cõi tạm lạnh mờ trong nhung nhớ...yêu thương
Có đôi khi nắng vẫn tỏa ngát hương
Toả ấm hồn ai vương tấc lòng đau nhói
Những bông tuyết rớt trên cao vời vợi
Chẳng lạnh tái lòng trong bao xót xa đau
Có những khi nghiệt ngã ở phía sau
Thúc ép tình yêu giục cô lòng tan nát
Tấm chân tình hay niềm tin đã cạn
Quá khứ -tương lai...đâu biết trước bao giờ
Thôi mặc cho những hạt tuyết cuối mùa
Cứ lặng rơi trôi theo từng cơn gió
Những yêu thương, những tàn dư bỏ ngỏ
Lại bỗng ấm nồng bởi tia nắng mùa xuân
Nơi gác trọ, ta-người chút bâng khuâng
Thu ấm nồng lên tia nắng hồng sáng chói
Một góc nhỏ , kỉ niệm nào mòn mỏi
Chung một tâm hồn, một cõi mộng khát khao
Ngày tháng sẽ nhanh, hư ảo sẽ ngọt ngào
Ta lại cùng nhau bên góc nằm ngày trước
Vun ảo ảnh..có bao giờ thấy được
Cho rạng chân tình cho hạnh phúc..hồi sinh!
HuongTuyet274
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2008 07:23:18 bởi Viet duong nhan >
Hi Hương Tuyết, có những khi mình cũng không hiểu vì sao mình lại trốn mình trong những vần thơ phải không? Có những khi mình cũng chẳng hiểu mình... Cám ơn bài thơ thật hay, thật lắng.
HƯ KHÔNG
Cõi phù du chắp vá tình mộng ảo
Đêm nguyệt cầm vang khúc bão bùng đau
Ảo ảnh tan khi sa một nốt sầu
Biển dậy sóng và đêm thâu rã nát. Ánh trăng xưa đang trầm mình thao thác
Lặn ngụp tìm hạt lệ nóng vô thanh
Lời thiên thu đánh mất cõi an lành
Rồi vọng tưởng để ngàn năm sóng hát. Triều Âm 02/18/2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2008 00:14:46 bởi trieuam >
ĐỪNG ... EM ƠI! Em viết một bài thơ
Em đề tặng riêng tôi
Cả văn đàn ghen tỵ Nhưng em vẫn mộng mơ. Có khi hồn trẻ lại
Trong một phút tình cờ
Tôi đã trót vu vơ
Để mình vào thơ nhỏ. Em bé xinh nhí nhảnh
Như con sóc chuyền cành
Giữa mùa xuân phơi phới
Dưới bầu trời thật xanh. Nhỏ làm thơ tặng anh
Trong veo là nỗi nhớ
Khiến lòng người bỡ ngỡ
Nghe sắc nắng ngọt lành. Nhưng bé à, anh đây
Trót mang kiếp lưu đày
Đã quên mình cay đắng
Thân hải hồ đó đây. Vần thơ em đắm say
Thơm trong gió xuân bay
Như vết dao bén ngọt
Cứa lòng này dứt day. Em ơi, đừng trói mây
Vào trời xuân ảo vọng
Em ơi em có hay Thơ chỉ là cõi mộng.
Triều Âm ( viết cho một người)
ĐÃ HẾT RỒI SAO?
Nửa mảnh duyên thơ nửa mảnh đời
Tan tan theo gió khúc chiều rơi
Trăng tàn một khúc phai phôi
Đêm khuya hắt bóng một người lặng thinh. Nửa mảnh điêu linh nửa mảnh tình
Một trời hoa nắng rất mông mênh
Nay rơi theo khúc chiều nghiêng
Để đêm lặng lẽ ưu phiền lệ rơi. Đã hết rồi sao những nụ cười
Dấu đời chia sẻ những sớm mơi
Tình thơ vương đọng góc trời
Ngẩn ngơ chẳng rõ một thời đã xa... Triều Âm. 02.19.2008
Thế là hết nợ nhe TrieuAm.:-) Vấn vương Vương vấn làm chi vương vấn chi Về đây còn biết nhớ mong gì Nơi hò hẹn đó chờ tao ngộ "Lối nguyệt cầm" đây khắc biệt ly Nửa cuộc đời qua hờ hững quá Mà duyên nợ ý thiết tha vì.. Bôn ba khắp nẻo đường xuôi ngược Kẻ trọng tình nhau đã mấy khi?.. 19/02/2008 CSL
Trích đoạn: Đông Tà
Thế là hết nợ nhe TrieuAm.:-)
Vấn vương
Vương vấn làm chi vương vấn chi
Về đây còn biết nhớ mong gì
Nơi hò hẹn đó chờ tao ngộ
"Lối nguyệt cầm" đây khắc biệt ly
Nửa cuộc đời qua hờ hững quá
Mà duyên nợ ý thiết tha vì..
Bôn ba khắp nẻo đường xuôi ngược
Kẻ trọng tình nhau đã mấy khi?..
19/02/2008
CSL
Thanx Đông Tà đã ghé chơi ! Có nợ nần gì nhau chi [sm=comp.gif]
CHUÔNG GIÓ
Chiều buông thả bên đỉnh cao trầm mặc
Nắng ngập ngừng chực tắt áng mây trôi
Ta lên núi để nhặt lại mảnh đời
Khi xưa mất của một thời tuổi trẻ. Giữa sơn cùng tưởng chừng như buồn tẻ
Chốn thủy tận nào đâu quạnh quẽ sầu
Trên sân vắng đàn bồ câu mổ thóc
Chúng gật gù, gió lay cọng tóc mai
Hồn chợt lõang giữa những khỏang ngắn dài
Khoan khoan nhặt giữa trời cao núi thẳm
Quá khứ trôi đi, dĩ vãng chẳng hiện về
Tương lai cũng chỉ là đây hiện tại. Chiều núi cao lắng nghe hồn thư thái
Vạt mây chiều muôn hình dạng phái sinh
Sẽ buông mình khi sắc nắng lung linh
Đang dần tắt bên chập chùng dáng núi. Trời chìm sâu khóac cho mình bóng tối
Phủ núi rừng huyền bí thuở sơ khai
Gió đùa ai, cất những tiếng ngân dài
Và réo rắt hồn thóat thai khỏanh khắc. Triều Âm. 02.21.2008
SÓNG CHIỀU NGỦ YÊN
Sóng sẽ trôi, chân trời không bến đợi
Mảnh cầu vồng, còn vắt vẻo sau mưa
Chiều hoàng hôn từng vạt nắng nhấp nhô
Đưa mặt trời lửng lơ bờ hiu quạnh. Chiều không thơ chừng như mặt đất lạnh
Co cụm mình thành dãi núi chạm mây
Làn dư chấn kéo ngàn cây xanh biếc
Trầm mặc nhìn chừng luyến tiếc ngày xuân. Cánh chim chiều đang lượn cánh phân vân
Chao mặt sóng, chạm trầm luân muôn kiếp
Chiều dần buông ánh trăng nằm ngủ thiếp
Ru hồn thơ biêng biếc mặt biển chiều. Triều Âm 02.23.2008 MỘT NGÀY BIỂN CẠN
Mắc xích thời gian trôi vào từng khớp
Đất rùng mình nứt toác những thương đau
Uống biển xanh như uống cạn nỗi sầu
Và cẵn cỗi chơ vơ hành tinh lạ. Trời thê lương cõi mơ đà hóa đá
Vạn hồn thơ đang thiêm thiếp ngủ yên
Bãi đất hoang những nấm mộ không tên
Trải dài khắp giữa bốn bề hoang vắng. Trời khe khắt chẳng còn đâu hạt nắng
Ươm chút mầm cho sự sống nảy sinh
Giòng suối kia đã khô cạn bởi tình
Ôm đất chết trong bình minh xưa cổ. Lòng biển sâu chỉ còn trơ nhánh khổ
Đứng lạnh lùng chẳng lệ nhỏ sầu thương
Chiều quy luật theo vết cắt dần buông
Và đêm tối, những hồn thơ vùng dậy!
.....ôi, ghê! .....
Triều Âm 02.23.2008
Mến chào chị Mỹ Trinh năm mới, kính chúc chị và gia đình một mùa xuân mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý và thơ luôn dạt dào yêu thương ( yêu thương thật đó, đọc vần thơ chị viết tặng, quả thật Mỹ Trinh hôm nay đã vơi bớt buồn đau hơn Mỹ Trinh lần cuối cùng em đọc rồiMong mùa xuân sẽ luôn đến bên trang thơ của chị. LẮNG NGHE XUÂN VỀ
Suỵt! Im nhé con sóc nâu nhí nhảnh
chớ chuyền cành vào buổi sáng hôm nay
Này,
Lũ thỏ xinh dưới ánh mặt trời
Chớ đào hang để vườn tình ta lỗ chỗ. Để sáng nay, ta nghe mình rộn rã
Con tim hồng đang đập nhịp thương yêu
ta lắng nghe mùa xuân thật yêu kiều
đang tha thướt, dáng mĩ miều trước ngõ. Sáng bình yên,
Cửa lòng ta sáng tỏ
nhờ nắng xuân đang soi rõ ân tình
ta thấy mình trong một buổi bình minh
đầy tĩnh lặng và bình yên rộng khắp...
trieuam
Anh...
Con sóc nâu tung tăng mừng vạt nắng
Đu cành xuân hí hởn vui đùa
Mở cửa nhà ...
Thấy bóng xưa
Vui... vui sướng âm ba lùa trong gió
Tiếng chim hót
Lời suối reo...
Da chạm nắng ấm vàng
Tay chạm tay anh
Từ mơ hoang đỉnh núi
Để sáng nay,
nắng hé lùa vào khe cửa
Giọt nắng anh mang lửa sưởi tim nồng....
Mỹ Trinh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2008 04:50:08 bởi Mỹ Trinh >
MỘT NGÀY BIỂN CẠN
Mắc xích thời gian trôi vào từng khớp
Đất rùng mình nứt toác những thương đau
Uống biển xanh như uống cạn nỗi sầu
Và cẵn cỗi chơ vơ hành tinh lạ. Trời thê lương cõi mơ đà hóa đá
Vạn hồn thơ đang thiêm thiếp ngủ yên
Bãi đất hoang những nấm mộ không tên
Trải dài khắp giữa bốn bề hoang vắng. Trời khe khắt chẳng còn đâu hạt nắng
Ươm chút mầm cho sự sống nảy sinh
Giòng suối kia đã khô cạn bởi tình
Ôm đất chết trong bình minh xưa cổ. Lòng biển sâu chỉ còn trơ nhánh khổ
Đứng lạnh lùng chẳng lệ nhỏ sầu thương
Chiều quy luật theo vết cắt dần buông
Và đêm tối, những hồn thơ vùng dậy!
.....ôi, ghê! ..... Ngày ấy....
Ngày biển cạn lệ khô dòng tiềm thức
Thương đau hằn chết khát một hành tinh
Đất loang lỡ bầu trời mơ xám xịt
Ta cổi cằn xanh xao khép bờ môi
Triệu mảnh thơ rơi xoáy vào trũng tối
Tình yêu rơi trên vạn cánh tay gầy
Không giấc mơ không cảm xúc, chìm say
Không âm hưởng im như ngày khánh tận
Không hạt nắng không hạt mưa, quên khẩn...
Trí nhớ mông lung khoảng cách về nhà
Ngày lưa thưa gió cuốn cát trôi xa
Vạn vật đứng im lìm chờ trăn trối
Mộng mơ rơi bão cuồng giông gió thổi
Rít tiếng lòng cắt đứt vạn niềm tin
Người hết chờ người... trăng khóc ân tình
Chìm, chìm xuống bên dòng kinh thống khổ
..... Ghê thiệt !......
Mỹ Trinh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2008 04:47:36 bởi Mỹ Trinh >
ĐỪNG ... EM ƠI! Em viết một bài thơ
Em đề tặng riêng tôi
Cả văn đàn ghen tỵ Nhưng em vẫn mộng mơ. Có khi hồn trẻ lại
Trong một phút tình cờ
Tôi đã trót vu vơ
Để mình vào thơ nhỏ. Em bé xinh nhí nhảnh
Như con sóc chuyền cành
Giữa mùa xuân phơi phới
Dưới bầu trời thật xanh. Nhỏ làm thơ tặng anh
Trong veo là nỗi nhớ
Khiến lòng người bỡ ngỡ
Nghe sắc nắng ngọt lành. Nhưng bé à, anh đây
Trót mang kiếp lưu đày
Đã quên mình cay đắng
Thân hải hồ đó đây. Vần thơ em đắm say
Thơm trong gió xuân bay
Như vết dao bén ngọt
Cứa lòng này dứt day. Em ơi, đừng trói mây
Vào trời xuân ảo vọng
Em ơi em có hay Thơ chỉ là cõi mộng.
Triều Âm ( viết cho một người)
Cho em mơ...
Em, người em cõi mộng
Mây bay ngập trời thơ
Dệt thơ mê họa bút
Cớ sao bảo đừng mơ...
Em, người em của thơ
Mộng hoài chân chim sáo
Ghé vườn mơ anh rào
Gót lấm bụi vàng thơ
Anh ơi đừng cản bút
Mực chảy tím ngọn đồi
Con chữ màu lem nét
Giọt thơ đọng trên môi
Nhỏ làm thơ tặng anh
Bằng một tấm lòng thành
Bướm xuân ghen hoa mộng
Lòng em chỉ có anh
Bé vì anh làm thơ
Trót chuốc mộng dại khờ
Xin đừng cười em nhé
Mộng mãi chỉ là thơ...
Mỗi một vần thơ hay
Bởi có anh hương phấn
Gió mùa xuân tung bay
Em hạ bút muôn lần
Anh ơi.. thả mây bay
Vào khung trời dấu ái
Chỉ mình anh ngự trị
Một khung trời mơ say....
Mỹ Trinh ( viết cho cô bé Triều Âm)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.02.2008 01:25:32 bởi Mỹ Trinh >
Cám ơn chị Mỹ Trinh đã ghé chơi và tặng những bài thơ xốn xang lòng người vậy. Trói mình bằng sợi tầm gai
Nghe tim nhức buốt những ngày trở trăn
Xé tơi những giọt tím bầm
Se thành sợi chỉ nhọc nhằn cho ai.
Gai đâm riết róng đúng - sai
Cõi lòng héo quắt đắng cay chuyện đời
Ru mình vần điệu tả tơi
Tay khô cố dệt mộng trôi đêm buồn.
Bình minh lệnh tử triệu hồn
Đôi chân xiêu vẹo bỏ buông tình người
Nắng mai sẽ đến giữa trời
Áo mơ sẽ khoác thành lời thiên thu. Triều Âm 02.27.2008
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: