Lối Nguyệt Cầm
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 12 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 168 bài trong đề mục
Trần Hồng Châu 28.02.2008 04:11:25 (permalink)
0
Hôm nay thơ buồn quá bé ơi nhưng mà tỷ tỷ cũng ké chút xíu buồn nha cưng.

Tàn cuộc tình mơ...

Buột dây thương nhớ nứt lòng
Dò tìm kỷ niệm môi hồng đâu đây
Nếm gai nằm mật bóng gầy
Làm sao nói hết đọa đày nhân gian
Vết thương máu chảy muộn màng
Như mũi dao cắt đâm ngàn thịt da
Khốc tàn liệt trận chánh tà
Thực hư mặc kệ hết la hết phiền
Tàn hơi một cuộc truân chiên
Nằm la liệt nhớ rên triền dốc mơ
Sương pha ngày úa đêm mờ
Thơ rơi ảo mộng yêu khờ trăm năm

Trần Hồng Châu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.02.2008 04:12:36 bởi Trần Hồng Châu >
trieuam 28.02.2008 09:48:40 (permalink)
0
VỀ MỘT GÓC TRỜI
 

Đêm! 
 
Không hiểu tự bao giờ trong không gian, cái khoảng không gian em đang sống " ĐÊM" bao trùm và ảnh hưởng nhiều đến như vậy. Ở nơi đó, em thấy lại mình, là mình trong cái nhìn khắc khoải của cô bé ngày nào anh bắt gặp; là em trong vẻ lạnh lùng tàn nhẫn dìm chết người trong từng câu nói ; lại là em trong mục ruỗng xác thân; là em trong khao khát yêu thương... Tất cả là em cả đấy anh ạ !
Những khuôn mặt xoay vần, hỉ nộ ái ố. Những tấm lưới đời cứ siết lại, bóp nghẹt lấy em. Hụt sâu, mất hẳn hơi thở của mình và choàng tỉnh phiêu linh, bồng bềnh, hiểu rằng mình vẫn ở đây, trong vòng tay ĐÊM.

***
Nguyệt Cầm!
Cũng từ thuở đó, bên mình luôn có vầng trăng rực rỡ thanh khiết phải không anh? Trăng khóc, sa thành những nốt nhạc, mênh mang, mênh mang, buồn lắm anh ạ...
Trăng mượt mà, đằm thắm trong tiếng hát du dương, mơ hồ. Tất cả là giấc mộng hoang đường nhất mà trăng vô tình ban phát cho loài người.
Những nốt đời khoáng đạt bay cao...
Rồi đột nhiên trầm xuống mất hút trong một khoảng không ngộp thở ...
Mơ hồ ...
Và đưa người bồng bềnh trong điệu du dương huyễn hoặc.
Giấc mộng hồ ly có người con gái bước ra từ bức tranh xưa của chàng sĩ tử.

***
 
GIÓ!
Một vùng gió mịt mờ, xa xăm.
Phố anh ngập gió . Phố em gió len lỏi vào tận tâm hồn.
Gió nói gì anh nhỉ ? Em không biết, chỉ nhớ vũ điệu chúng mình lả lướt theo nhịp đi của gió, chìm trong khúc nhạc của trăng. Chúng ta bay trong bóng đêm mờ ảo.

Gió xoáy...
Xoáy đôi tâm hồn quyện chặt vào nhau. Những giọt nước mắt. Những tiếng cười. Những kỉ niệm sẻ chia...
cứ theo gió, bay đi... bay đi ...
cho tới một ngày anh rời xa gió, em rời xa gió.
Ta về phương nam.
Vùng trời ngập nắng, ấm áp mà sao lòng lạnh quá hỡi ta ơi...


 
***
 
"Dẫu đến rồi đi, ta cũng xin tạ ơn người ..."
THƠ
Liều thuốc độc cho ta cùng chết thảm thương.
Cô gái bước ra từ trong tranh không là em. Đêm trâng tráo!
Lời sẻ chia anh chẳng dành riêng cho em. Nguyệt cầm nghe như bão táp!
Em sững người trước hình tượng mà bấy lâu em tôn thờ, như không tin vào tai mình : " Anh đã dối em!". Gió gào!
Những vần thơ ai oán tự đâu kết tụ cho mây sầu giăng phủ trời mưa.
Ngoảnh mặt đi, em quay về khép cửa con tim. Khúc nguyệt cầm phong kín xuân thì con gái .
Những đông dài khắc khoải, mùa xuân sầu lả tả hoa rơi, hạ thiêu cháy con tim khô héo và thu buồn nước mắt ai rơi.
 
***
 
Bên góc trời!
Anh lầm lũi bước đi.
Em dẫm chân vào tim mình chết giấc.
Nắng chia hai góc khuất
Mặt trăng buồn sẻ nửa tim côi
Em ngửa mặt nhìn trời : vẫn còn xanh thăm thẳm.
Nhìn chung quanh, đường đời tấp nập
Lại nhìn mình đánh mất một khoảng năm trôi.
Ngày đẹp trời,
Anh chợt đến và hỏi: " Em thế nào, cháu có khoẻ không ? "
Nụ cười rưng rức giữa đôi bàn tay nắm chặt : " Sáo chưa sang sông, cháu đâu anh bồng ? "
Nụ cười hiu hắt.
Thoáng xao động. Lại tĩnh yên. Và anh ngập ngừng, anh biến mất. Đột ngột, bất ngờ như thuở ta vội quen nhau.
Người đàn ông nhút nhát, độc ác của em.
Đêm! Em lại nhìn trời, thả mình vào bóng đen nay đã hóa thân quen từ lâu, đu đưa mình em tìm giấc bình yên.
Lắng nghe khúc nguyệt cầm của một vầng trăng đầu mùa khuất lấp sau mây. Em thả hồn mình lịm trên những thương đau nay đã là bạn.
Nghe làn gió mát thổi tung làn tóc rối, em thả vần thơ đầu đời về một góc tối xa xa....
 
***
 
Bình Minh !
Một ngày nắng nhạt, một ngày tháng tư.
Cơ duyên đưa đẩy cho mình gặp nhau, thật tình cờ và đáng yêu biết bao.
Vũ điệu nào kéo mình vào lòng nhau, cho đời ru thành vần thơ huyền sử, và trăng biết hát từ những lúc trở trăn ..
Ngày mai! Bình Minh rồi sẽ mang em đi...
Xin lỗi nhé người tình, em không thể tiếp tục trò chơi của chàng lãng tử đáng yêu. Lòng xót xa, đêm nay em gói ghém kỷ niệm, cất sâu vào một góc nhỏ trong tim. Thở nhẹ, anh có nhói lòng không, ngay lúc này ? Có lẽ không, vì thiếu nữ bước ra từ trong tranh đâu phải là em.
Em bỗng dưng ngộ ra rằng dẫu hàng đêm trói mình vào những băn khoăn, trói mình trong suy nghĩ về anh, anh vẫn mãi là cánh chim trời bay xa. Thế gian này nào đâu có phép lạ! Những lời cầu nguyện của em chẳng đã bay theo gió rồi sao ...Mất nửa cuộc đời em thả mình theo tiếng nguyệt cầm và nhận ra rằng mình đánh mất đi nhiều thứ.
Ngày mai! Em sẽ bước tới, không dẫm chân tại đây nữa, vẫn phải bước tiếp và có trách nhiệm với cuộc đời của mình phải không anh ? Mỉa mai thay ...
Ngày mai sẽ có bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay em, nhưng đó không phải là bàn tay anh, và chúng ta cũng chưa nắm tay nhau lần nào. Em cũng sẽ không thể biết được bàn tay nào ấm hơn, nên bàn tay ấy sẽ là bàn tay ấm áp nhất.
Em sẽ yêu người ấy như người ấy đã yêu và trân trọng em. Em có yêu người ấy không ? Em không biết, nhưng em sẽ chăm sóc người ấy như em đã chăm sóc anh trong giấc mơ mình, có thể còn hơn thế nữa. Em vẫn chưa chăm sóc anh lần nào, nên tình yêu của em dành trọn vẹn cho người ấy rồi phải không anh ?
Ngày mai, anh à ...
Đêm sẽ là đêm ấm áp. Trăng sẽ hát ru nhịp tình bình yên. Gió chẳng còn kéo bão. Bình minh sẽ đến trong đúng màu tinh khiết vốn có. Vần thơ nhỏ sẽ là con thuyền giấy, em sẽ mang ra biển trong lúc bình minh, sóng triều sẽ mang nó đi xa ...
 
về một góc trời ...
 
Triều Âm
Đêm 02.27.2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.02.2008 09:51:16 bởi trieuam >
#107
    trieuam 28.02.2008 09:57:10 (permalink)
    0

    Trích đoạn: Trần Hồng Châu

    Hôm nay thơ buồn quá bé ơi nhưng mà tỷ tỷ cũng ké chút xíu buồn nha cưng.

    Tàn cuộc tình mơ...

    Buột dây thương nhớ nứt lòng
    Dò tìm kỷ niệm môi hồng đâu đây
    Nếm gai nằm mật bóng gầy
    Làm sao nói hết đọa đày nhân gian
    Vết thương máu chảy muộn màng
    Như mũi dao cắt đâm ngàn thịt da
    Khốc tàn liệt trận chánh tà
    Thực hư mặc kệ hết la hết phiền
    Tàn hơi một cuộc truân chiên
    Nằm la liệt nhớ rên triền dốc mơ
    Sương pha ngày úa đêm mờ
    Thơ rơi ảo mộng yêu khờ trăm năm

    Trần Hồng Châu


     
    Thank cái hug của tỷ
     
    Mộng tầm gai em dệt giải nguyền
    Năm xưa trót vướng ở miền ảo hư
    Ngày mai trên bước phù du
    Rừng xưa khép lại ưu tư một đời.

    Mộng xưa rũ bỏ về trời
    Em đi về phía có người yêu thương
    Câu thơ gởi lại bên đường
    Dấu chân kỷ niệm bỏ buồn vào mây

    #108
      huongtuyet274 28.02.2008 11:38:21 (permalink)
      0

      Trích đoạn: trieuam

      Cám ơn chị Mỹ Trinh đã ghé chơi và tặng những bài thơ xốn xang lòng người vậy.
       
      Trói mình bằng sợi tầm gai
      Nghe tim nhức buốt những ngày trở trăn
      Xé tơi những giọt tím bầm
      Se thành sợi chỉ nhọc nhằn cho ai.
      Gai đâm riết róng đúng - sai
      Cõi lòng héo quắt đắng cay chuyện đời
      Ru mình vần điệu tả tơi
      Tay khô cố dệt mộng trôi đêm buồn.
      Bình minh lệnh tử triệu hồn
      Đôi chân xiêu vẹo bỏ buông tình người
      Nắng mai sẽ đến giữa trời
      Áo mơ sẽ khoác thành lời thiên thu.

       
      Triều Âm
      02.27.2008

       
          DỆT CHI MỘNG TẦM GAI
       
      Dệt làm chi mộng tầm gai?
      Để tim đau xót rặt rày vết thương
      Trở trăn bao mộng vấn vương
      Se âm lặng tiếng nghê thường trả treo
      Chuyện đời nước lã eo sèo
      Nhạt trong cay đắng giàu nghèo, hèn sang
      Tầm gai toan xé mộng vàng
      Đâm tim rỉ máu muộn màng lệ rơi
      Khóc cho sầu nhạt kiếp đời
      Khóc cho tan nát rã rời mộng hoang
      Đôi chân lặng lec đa đoan
      Gõ từng bước đệm trong tàn gió thu
      Tìm tầm gai  dệt sương mù
      Phủ hồn lạ lẫm chốn tù yêu đương
      Thiên thu vạn cổ mấy đường
      Dệt chi cũng vậy đoạn trường tình duyên!
       
                                  HuongTuyet274
      #109
        trieuam 29.02.2008 22:57:26 (permalink)
        0
        Thank chị Hương Tuyết, Triều Âm có trả lời chị Mỹ Trinh rùi, mộng tầm gai vốn để giải nguyền, năm xưa trót dính như vầy nè :
         
        "Còn thương còn nhớ còn thơ
        Còn trong suy nghĩ anh còn trong em "
        Lời nguyền anh phán thật êm
        Để nay dang dở trả lời nguyền xưa

        #110
          trieuam 29.02.2008 22:59:43 (permalink)
          0
          Tình câm
           
           
          Em lướt đi trên ngọn sóng cuồng
          Cảm trời đất chìm nghiêng một thuở
          Nước còn tung bao mảnh vỡ
          Em hóa thành hơi thở tôi xưa.
           
           
          Ánh tà dương phủ vừa mặt biển
          Cánh chim chiều chuyển gió đi đâu
          Sóng cao cuốn tiếng kinh cầu
          Mang em, thánh nữ về sầu lặng câm.
           
           
          Hừng hực cháy mặt trời đổ lửa
          Biển chừng sôi chín vữa con tàu
          Em đi con sóng dãi dầu
          Ngàn năm than khóc bạc đầu gọi tên.


           
          Triều Âm
          02.28.2008

          #111
            trieuam 09.03.2008 03:17:28 (permalink)
            0
            GIA TÀI CỦA TÔI
             
            Gia tài của tôi : cuốn tình kinh đọc dở
            Nửa trang đầu chưa chấm trọn một câu
            Những khúc quanh từng trang giấy nát nhầu
            Thời gian giấu trang kết đầy trăn trở.

            Nửa đời người chỉ toàn than với thở
            Dấu lặng tình làm vỡ cả tim côi
            Những vần thơ bãng lãng ở chân trời
            Bóng ai nhạt góc chiều thưa cuối phố.

            Khúc nhạc mơ như đoạn đành phần số
            Cứ ngân lên rồi mất hút khoảng nào
            Tôi gặm nhấm những nỗi đau ngọt ngào
            Để gục mình bóng đêm về đánh đố.

            Gia tài tôi khúc lặng trầm muôn thuở
            Một vần mơ lơ lững giữa điêu tàn
            Cuốn tình kinh đang được đọc dở dang
            Hoàng hôn trắng bên dấu than trầm mặc !

            Triều Âm

            03.03.2008
            #112
              trieuam 09.03.2008 03:19:48 (permalink)
              0
              MẢNH KHUYẾT
               
              Khuyết đời nhau vần thơ ai đan trải
              Phơi trụi trần những khắc khoải đêm suông
              Ta khuyết nhau vẽ chẳng trọn nỗi buồn
              Để hoang lạnh giọt sương mềm tan loãng.

               
              Trong cơn mộng em thì thầm mê sảng
              Tiếng yêu thương khoắng động cả đêm sâu
              Thở hụt hẫng cõi tình đau vô cảm
              Với bóng mình chừng gió thoảng đêm rơi.

               
              Mảnh trăng non khuyết mình khi anh tới
              Bàn tay nóng chẳng lấp tròn xa vợi
              Nụ tình nồng mất hút góc đợi xưa
              Để tháng ba sẽ đan vừa mảnh khuyết.

               
              Trái tim hoang rùng mình trong nuối tiếc
              Khập khiễng đời mộng biêng biếc xanh rêu
              Lối ta đi trăng lọt giữa thủy triều
              Biển nuốt mất một chiều xưa khiếm khuyết.

               
              Triều Âm
              03.09.2008

              #113
                Mỹ Trinh 09.03.2008 07:56:01 (permalink)
                0

                Trích đoạn: trieuam

                Thank chị Hương Tuyết, Triều Âm có trả lời chị Mỹ Trinh rùi, mộng tầm gai vốn để giải nguyền, năm xưa trót dính như vầy nè :

                "Còn thương còn nhớ còn thơ
                Còn trong suy nghĩ anh còn trong em "
                Lời nguyền anh phán thật êm
                Để nay dang dở trả lời nguyền xưa

                Chào cô bé Triều Âm có đôi mắt long lanh tuyệt trần, sis MT đi dạo phố nghe bé gọi nên ghé ngay. Bài giải nguyền và cũng là bài "giải nợ" đây phải không nà? Bài rất lạc quan và thu hút đó nha bé, ai nghe mà không vui cho được, cô bé tuổi trẽ mà tài cao hén, thanks bé cưng

                Thương nên gỡ mộng tầm gai
                Trải mây trải nắng đổ dài mực thơ
                Phán rằng thi sĩ ngồi chờ
                Trăng lên gió mát mà mơ chị Hằng...
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.03.2008 07:57:15 bởi Mỹ Trinh >
                #114
                  Mỹ Trinh 09.03.2008 08:36:13 (permalink)
                  0
                  Vá mảnh khuyết

                  Đã bao giờ cuộc đời tròn như mộng
                  Buồn làm chi dấu khuyết của địa cầu
                  Triệu nghìn xưa trái đất đã bể dâu
                  Giông, bão, lửa ...chia ra từng mảnh vụn

                  Mình đốt ngọn lửa lòng êm ngun ngún
                  Cụm khói đông mờ trắng khép khung trời
                  Ở ngoài kia chim chốc cũng chơi vơi
                  Thu ngỏ hẹp ấp lòng vào đêm tối

                  Một giọt thôi mỗi người chia nhân loại
                  Vui khổ đồng đều chấp nhận thương đau
                  Tội quá trần gian máu lửa chiến hào
                  Trăm khổ hạnh thì xá gì dấu khuyết

                  Lòng khẩn nguyện tình người luôn tha thiết
                  Tiêc làm chi bàn tay kéo ân tình
                  Về tìm nhau thơ nối khúc đăng trình
                  Gieo hạt mọng chờ lung linh vàng nắng

                  Mỹ Trinh
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.03.2008 08:38:06 bởi Mỹ Trinh >
                  #115
                    huongtuyet274 09.03.2008 09:25:28 (permalink)
                    0

                    Trích đoạn: trieuam

                    MẢNH KHUYẾT
                     
                    Khuyết đời nhau vần thơ ai đan trải
                    Phơi trụi trần những khắc khoải đêm suông
                    Ta khuyết nhau vẽ chẳng trọn nỗi buồn
                    Để hoang lạnh giọt sương mềm tan loãng.

                     
                    Trong cơn mộng em thì thầm mê sảng
                    Tiếng yêu thương khoắng động cả đêm sâu
                    Thở hụt hẫng cõi tình đau vô cảm
                    Với bóng mình chừng gió thoảng đêm rơi.

                     
                    Mảnh trăng non khuyết mình khi anh tới
                    Bàn tay nóng chẳng lấp tròn xa vợi
                    Nụ tình nồng mất hút góc đợi xưa
                    Để tháng ba sẽ đan vừa mảnh khuyết.

                     
                    Trái tim hoang rùng mình trong nuối tiếc
                    Khập khiễng đời mộng biêng biếc xanh rêu
                    Lối ta đi trăng lọt giữa thủy triều
                    Biển nuốt mất một chiều xưa khiếm khuyết.

                     
                    Triều Âm
                    03.09.2008



                     
                                MẢNH ĐẦY!
                     
                    Cuộc sống ấy biết đâu lường trước được
                    Một mảnh tròn, một mảnh khuyết, mảnh đầy vơi
                    Chỉ loang ra khi ta thấy rụng rời
                    Thấy cay đắng và nỗi buồn cào xé
                     
                    Mảnh khuyết em như đơn tình cô lẻ
                    Đợi mảnh đầy trong bóng dáng hình anh
                    Giọt sương nhẹ lại tan chảy rất nhanh
                    Nên mảnh khuyết cũng lấp đầy.... đâu khó
                     
                    Cứ cô đơn và hoang vu như gió
                    Chẳng định bờ vẫn thổi mãi đấy thôi
                    Đừng thì thầm vì tiếng ấy xa xôi
                    Sẽ vụn vỡ trong giấc nồng...mê sảng
                     
                    Cứ nuối tiếc khi bình minh ló rạng
                    Để trăng yêu qua đêm mới lại đầy
                    Khuyết ban đầu do tình ái nồng say
                    Không khập khiễng không mê tình lẻ dại
                     
                    Giọt thủy triều biết đâu khi nhìn lại
                    Chẳng gầy gò, không khập khiểng hoang lo
                    Rêu phủ xanh và bóng tối chẳng dò
                    Bởi trăng sáng và đã đầy mảnh khuyết!
                     
                                               HuongTuyet274
                     
                    Hi Cô bé!Là Anh not là chị Huong Tuyết đâu!Chúc vui vẻ và hạnh phúc!
                    #116
                      trieuam 15.03.2008 20:33:39 (permalink)
                      0

                      MẢNH ĐẦY!

                      Cuộc sống ấy biết đâu lường trước được
                      Một mảnh tròn, một mảnh khuyết, mảnh đầy vơi
                      Chỉ loang ra khi ta thấy rụng rời
                      Thấy cay đắng và nỗi buồn cào xé

                      Mảnh khuyết em như đơn tình cô lẻ
                      Đợi mảnh đầy trong bóng dáng hình anh
                      Giọt sương nhẹ lại tan chảy rất nhanh
                      Nên mảnh khuyết cũng lấp đầy.... đâu khó

                      Cứ cô đơn và hoang vu như gió
                      Chẳng định bờ vẫn thổi mãi đấy thôi
                      Đừng thì thầm vì tiếng ấy xa xôi
                      Sẽ vụn vỡ trong giấc nồng...mê sảng

                      Cứ nuối tiếc khi bình minh ló rạng
                      Để trăng yêu qua đêm mới lại đầy
                      Khuyết ban đầu do tình ái nồng say
                      Không khập khiễng không mê tình lẻ dại

                      Giọt thủy triều biết đâu khi nhìn lại
                      Chẳng gầy gò, không khập khiểng hoang lo
                      Rêu phủ xanh và bóng tối chẳng dò
                      Bởi trăng sáng và đã đầy mảnh khuyết!

                      HuongTuyet274

                       
                      Cảm ơn " mảnh đầy" của anh. Thật tình, tên như con gái vậy nếu anh không lên tiếng thì ai biết được :-)
                       

                      Trả gió về trời
                       


                      Em trở lại góc chiều xưa vội vã
                      Tim lạ lùng soi dáng thở mong manh
                      Ta đi đâu mà lạc mất tuổi xanh
                      Để đời mộng còn ôm hoài dốc gió ?!




                       
                      Biển bình yên một chiều xa vò võ
                      Vạt sóng buồn chậm gõ nhịp ưu tư
                      Dáng em lăn trên con dốc mệt đừ
                      Mặt trời xanh chìm sâu lòng biển cả.




                       
                      Em lục tìm những tháng ngày yên ả
                      Gói ghém đời nền nã áng mây xinh
                      Chiếc xe đạp thả dần mình xuống dốc
                      Vào một chiều bên gió, tóc bay bay.




                       
                      Em ngồi lặng bên góc nhớ đâu đây
                      Tay vuốt ve những tháng ngày xưa cũ
                      Biển ngoài xa vẫn mặc nhiên nằm ngủ
                      Trăng lững lờ nhắn nhủ: " Hãy quên đi!"




                       
                      Đời gói em trong mảnh rách tình si
                      Ủ hương nồng bên tháng ngày rệu rã
                      Để chiều nay bên góc trời yên ả
                      Em bung mình thả nỗi nhớ bay đi.




                       
                      03.15.2008
                      Triều Âm
                      #117
                        trieuam 16.03.2008 21:24:41 (permalink)
                        0
                        Vai em, anh hãy tựa đầu...
                         
                        (thơ này tặng ox)
                        Dấu chân đời đang giẫm đạp lên nhau
                        Anh cố chen một phần số cơ cầu
                        Leo lên mãi con dốc đời cao nghệu
                        Để quên rằng lòng còn một nỗi đau.

                         
                        Nước mắt đàn ông thường chảy ngược
                        Anh giấu lòng vào những vực nông sâu
                        Giọt đắng cay, giọt sương gió dãi dầu
                        Thành chai đá trơ trơ lòng lạnh giá.

                         
                        Em mỏng manh như liễu gầy khô lá
                        Chẳng thể chia những gánh nặng nghiêng đời
                        Chỉ biết ru anh bằng một nụ cười
                        Mừng vui đón anh trong ngày mới.

                         
                        Em yếu ớt chẳng lấp đầy biển cả
                        Chẳng phá núi kia, hạ dốc đời thấp lại
                        Em chẳng thể dùng sức mình ban trải
                        Xóa đá gai trên từng lối anh đi.

                         
                        Em nơi đây chỉ có mối tình si
                        Bờ vai nhỏ mỏng tang như chiếc lá
                        Đủ để anh tuôn cõi lòng biển cả
                        Hứng giọt buồn khi té ngã anh ơi.

                         
                        Vai em đây, anh hãy ghé ngang đời
                        Tựa đi nhé người đàn ông mạnh mẽ
                        Hãy khóc đi để thấy lòng bỗng nhẹ
                        Và bềnh bồng thêm sức khỏe tin yêu.

                         
                        03.15.2008
                        Triều Âm.
                        #118
                          trieuam 19.03.2008 05:29:57 (permalink)
                          0
                          Người vác nắng trên những chiều mưa lũ
                          Vượt bể đời bao thử thách dằng dai
                          Người vẫn đi để biết tháng ngày dài
                          Khi hơi ấm tình yêu còn chưa gặp.

                           

                          Sắc mùa thu đượm trầm trong ký ức
                          Những hoang sơ còn thao thức bâng hoài
                          Vẽ vần thơ một nỗi nhớ thoát thai
                          Cúi mặt xuống hôn ngày dài đi mãi.

                           

                          Hoàng hôn qua nắng chiều còn vương vãi
                          Sắc hoa mơ còn khoản đãi ân tình
                          Nên chiều nay cơn gió mới lung linh
                          Mang tóc thắm với hương trinh vừa đủ.

                           

                          Người mặc niệm tháng ngày yêu dấu cũ
                          Thả về xa khúc mặc sử mơ hồ
                          Đêm ấm giấc câu thơ tròn mộng kết
                          Để vừa đủ khoảng tha thiết yêu thương.




                          ....Vác yêu đương trên dấu đời mưa lũ
                          Tận hưởng đời những thử thách sóng đôi.


                          Triều Âm
                          03.19.2008

                          #119
                            trieuam 20.03.2008 17:16:00 (permalink)
                            0
                            Nhặt mảnh tình thơ
                             
                            Trên phố vắng âm thầm mưa hay nắng
                            Khỏa lấp đời những khỏang trống tình mơ
                            Ta theo nhau qua những dại cùng khờ
                            Vần tâm tưởng ngày trôi qua đêm tối.

                             
                            Đêm mặc nhiên ngắm khung màu em phối
                            Nửa ảo mờ nửa tím khỏang trăng tan
                            Để thê thiết có tiếng sói trên ngàn
                            Khóc đời tận giữa trăng vàng nuối tiếc.

                             
                            Ngày thản nhiên rơi khung sầu biêng biếc
                            Vỗ sóng tình nghe từng đợt nhói đau
                            Chân em đi lạc giữa những mảng màu
                            Nhặt lên mảnh tình đầu run lẩy bẩy.

                             
                            Bình minh lên giọt nắng vàng hây hẩy
                            Hắt vào nhau nhói buốt mảng thơ sầu
                            Em trượt ngã vào mảng màu chưa phối
                            Tung tóe đời, văng mất mảnh thơ đau.  

                             
                            Triều Âm.
                            03.20.2008


                            #120
                              Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 12 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 168 bài trong đề mục
                              Chuyển nhanh đến:

                              Thống kê hiện tại

                              Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                              Kiểu:
                              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9