Lối Nguyệt Cầm
Hôm nay thơ buồn quá bé ơi nhưng mà tỷ tỷ cũng ké chút xíu buồn nha cưng.
Tàn cuộc tình mơ...
Buột dây thương nhớ nứt lòng
Dò tìm kỷ niệm môi hồng đâu đây
Nếm gai nằm mật bóng gầy
Làm sao nói hết đọa đày nhân gian
Vết thương máu chảy muộn màng
Như mũi dao cắt đâm ngàn thịt da
Khốc tàn liệt trận chánh tà
Thực hư mặc kệ hết la hết phiền
Tàn hơi một cuộc truân chiên
Nằm la liệt nhớ rên triền dốc mơ
Sương pha ngày úa đêm mờ
Thơ rơi ảo mộng yêu khờ trăm năm
Trần Hồng Châu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.02.2008 04:12:36 bởi Trần Hồng Châu >
VỀ MỘT GÓC TRỜI
Đêm! Không hiểu tự bao giờ trong không gian, cái khoảng không gian em đang sống " ĐÊM" bao trùm và ảnh hưởng nhiều đến như vậy. Ở nơi đó, em thấy lại mình, là mình trong cái nhìn khắc khoải của cô bé ngày nào anh bắt gặp; là em trong vẻ lạnh lùng tàn nhẫn dìm chết người trong từng câu nói ; lại là em trong mục ruỗng xác thân; là em trong khao khát yêu thương... Tất cả là em cả đấy anh ạ ! Những khuôn mặt xoay vần, hỉ nộ ái ố. Những tấm lưới đời cứ siết lại, bóp nghẹt lấy em. Hụt sâu, mất hẳn hơi thở của mình và choàng tỉnh phiêu linh, bồng bềnh, hiểu rằng mình vẫn ở đây, trong vòng tay ĐÊM.
***
Nguyệt Cầm! Cũng từ thuở đó, bên mình luôn có vầng trăng rực rỡ thanh khiết phải không anh? Trăng khóc, sa thành những nốt nhạc, mênh mang, mênh mang, buồn lắm anh ạ... Trăng mượt mà, đằm thắm trong tiếng hát du dương, mơ hồ. Tất cả là giấc mộng hoang đường nhất mà trăng vô tình ban phát cho loài người. Những nốt đời khoáng đạt bay cao... Rồi đột nhiên trầm xuống mất hút trong một khoảng không ngộp thở ... Mơ hồ ... Và đưa người bồng bềnh trong điệu du dương huyễn hoặc. Giấc mộng hồ ly có người con gái bước ra từ bức tranh xưa của chàng sĩ tử.
***
GIÓ! Một vùng gió mịt mờ, xa xăm. Phố anh ngập gió . Phố em gió len lỏi vào tận tâm hồn.
Gió nói gì anh nhỉ ? Em không biết, chỉ nhớ vũ điệu chúng mình lả lướt theo nhịp đi của gió, chìm trong khúc nhạc của trăng. Chúng ta bay trong bóng đêm mờ ảo. Gió xoáy... Xoáy đôi tâm hồn quyện chặt vào nhau. Những giọt nước mắt. Những tiếng cười. Những kỉ niệm sẻ chia... cứ theo gió, bay đi... bay đi ... cho tới một ngày anh rời xa gió, em rời xa gió. Ta về phương nam. Vùng trời ngập nắng, ấm áp mà sao lòng lạnh quá hỡi ta ơi... ***
"Dẫu đến rồi đi, ta cũng xin tạ ơn người ..."
THƠ
Liều thuốc độc cho ta cùng chết thảm thương.
Cô gái bước ra từ trong tranh không là em. Đêm trâng tráo!
Lời sẻ chia anh chẳng dành riêng cho em. Nguyệt cầm nghe như bão táp!
Em sững người trước hình tượng mà bấy lâu em tôn thờ, như không tin vào tai mình : " Anh đã dối em!". Gió gào!
Những vần thơ ai oán tự đâu kết tụ cho mây sầu giăng phủ trời mưa.
Ngoảnh mặt đi, em quay về khép cửa con tim. Khúc nguyệt cầm phong kín xuân thì con gái .
Những đông dài khắc khoải, mùa xuân sầu lả tả hoa rơi, hạ thiêu cháy con tim khô héo và thu buồn nước mắt ai rơi.
***
Bên góc trời!
Anh lầm lũi bước đi.
Em dẫm chân vào tim mình chết giấc.
Nắng chia hai góc khuất
Mặt trăng buồn sẻ nửa tim côi
Em ngửa mặt nhìn trời : vẫn còn xanh thăm thẳm.
Nhìn chung quanh, đường đời tấp nập
Lại nhìn mình đánh mất một khoảng năm trôi.
Ngày đẹp trời,
Anh chợt đến và hỏi: " Em thế nào, cháu có khoẻ không ? "
Nụ cười rưng rức giữa đôi bàn tay nắm chặt : " Sáo chưa sang sông, cháu đâu anh bồng ? "
Nụ cười hiu hắt.
Thoáng xao động. Lại tĩnh yên. Và anh ngập ngừng, anh biến mất. Đột ngột, bất ngờ như thuở ta vội quen nhau.
Người đàn ông nhút nhát, độc ác của em.
Đêm! Em lại nhìn trời, thả mình vào bóng đen nay đã hóa thân quen từ lâu, đu đưa mình em tìm giấc bình yên.
Lắng nghe khúc nguyệt cầm của một vầng trăng đầu mùa khuất lấp sau mây. Em thả hồn mình lịm trên những thương đau nay đã là bạn.
Nghe làn gió mát thổi tung làn tóc rối, em thả vần thơ đầu đời về một góc tối xa xa....
***
Bình Minh !
Một ngày nắng nhạt, một ngày tháng tư.
Cơ duyên đưa đẩy cho mình gặp nhau, thật tình cờ và đáng yêu biết bao.
Vũ điệu nào kéo mình vào lòng nhau, cho đời ru thành vần thơ huyền sử, và trăng biết hát từ những lúc trở trăn ..
Ngày mai! Bình Minh rồi sẽ mang em đi...
Xin lỗi nhé người tình, em không thể tiếp tục trò chơi của chàng lãng tử đáng yêu. Lòng xót xa, đêm nay em gói ghém kỷ niệm, cất sâu vào một góc nhỏ trong tim. Thở nhẹ, anh có nhói lòng không, ngay lúc này ? Có lẽ không, vì thiếu nữ bước ra từ trong tranh đâu phải là em.
Em bỗng dưng ngộ ra rằng dẫu hàng đêm trói mình vào những băn khoăn, trói mình trong suy nghĩ về anh, anh vẫn mãi là cánh chim trời bay xa. Thế gian này nào đâu có phép lạ! Những lời cầu nguyện của em chẳng đã bay theo gió rồi sao ...Mất nửa cuộc đời em thả mình theo tiếng nguyệt cầm và nhận ra rằng mình đánh mất đi nhiều thứ.
Ngày mai! Em sẽ bước tới, không dẫm chân tại đây nữa, vẫn phải bước tiếp và có trách nhiệm với cuộc đời của mình phải không anh ? Mỉa mai thay ...
Ngày mai sẽ có bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay em, nhưng đó không phải là bàn tay anh, và chúng ta cũng chưa nắm tay nhau lần nào. Em cũng sẽ không thể biết được bàn tay nào ấm hơn, nên bàn tay ấy sẽ là bàn tay ấm áp nhất.
Em sẽ yêu người ấy như người ấy đã yêu và trân trọng em. Em có yêu người ấy không ? Em không biết, nhưng em sẽ chăm sóc người ấy như em đã chăm sóc anh trong giấc mơ mình, có thể còn hơn thế nữa. Em vẫn chưa chăm sóc anh lần nào, nên tình yêu của em dành trọn vẹn cho người ấy rồi phải không anh ?
Ngày mai, anh à ...
Đêm sẽ là đêm ấm áp. Trăng sẽ hát ru nhịp tình bình yên. Gió chẳng còn kéo bão. Bình minh sẽ đến trong đúng màu tinh khiết vốn có. Vần thơ nhỏ sẽ là con thuyền giấy, em sẽ mang ra biển trong lúc bình minh, sóng triều sẽ mang nó đi xa ...
về một góc trời ...