Lối Nguyệt Cầm
Trích đoạn: Mỹ Trinh
Vá mảnh khuyết
Đã bao giờ cuộc đời tròn như mộng
Buồn làm chi dấu khuyết của địa cầu
Triệu nghìn xưa trái đất đã bể dâu
Giông, bão, lửa ...chia ra từng mảnh vụn
Mình đốt ngọn lửa lòng êm ngun ngún
Cụm khói đông mờ trắng khép khung trời
Ở ngoài kia chim chốc cũng chơi vơi
Thu ngỏ hẹp ấp lòng vào đêm tối
Một giọt thôi mỗi người chia nhân loại
Vui khổ đồng đều chấp nhận thương đau
Tội quá trần gian máu lửa chiến hào
Trăm khổ hạnh thì xá gì dấu khuyết
Lòng khẩn nguyện tình người luôn tha thiết
Tiêc làm chi bàn tay kéo ân tình
Về tìm nhau thơ nối khúc đăng trình
Gieo hạt mọng chờ lung linh vàng nắng
Mỹ Trinh
Ngày xưa Nữ Oa đội đá vá trời, ngày nay chị Mỹ Trinh đem thơ vá lại lòng người đang đau Bài thơ hay lắm chị à, làm em hết dám buồn Bàn tay ấy vá rồi mảnh khuyết
Chẳng ai còn rên siết than đau
Lời thơ sao quá nhiệm mầu
Xóa đi sân hận cõi sầu đa đoan. Theo lối mơ lạc cõi địa đàng
Nhặt hạt mộng thắp ngàn dấu ái
Ta nghe tình yêu ban trải
Khắp nhân gian chẳng kinh hãi đau buồn.
Cùng bước đi trên đỉnh suối nguồn
Thơ nâng đỡ bàn chân người thi sỹ
Ngoài kia sầu đà yên nghỉ
An vui nở rộ xuân thì thế nhân. Triều Âm.
Những bình minh ở lại
Mỗi buổi sáng ta đón xuân ngòai cửa sổ
Hạt nắng vàng đang nhảy múa vô tư
Giòng suối trong cứ lặng lẽ từ từ
Trôi qua nắng đưa ngày về chốn cũ. Những ngày xuân với mây trời vần vũ
Gom góp vào để góp lũ mùa mưa
Ta đếm nhiều những bình minh bỏng lửa
Bằng tiếc thương của mấy thuở điêu tàn. Bên khung cửa cánh hoa nào hé nở
Nhả hương nồng trong khỏang vỡ nhân gian
Ta ngắm nhìn vũ điệu của nắng vàng
Vết thương năm tháng có còn trở trăn? Những bình minh vẫn đến bên cửa sổ
Ngắm nhìn ta qua hơi thở yêu thương
Ngày ta đi có sót lại bên đường
Một bình minh bình thường bên khung cửa? Triều Âm 03.21.2008
MÙA XUÂN PHỤC SINH
Hương nồng thắm cành lily sắc trắng
Đơm sắc xuân vào tuần thánh phục sinh
Gửi bạn thơ vào một sáng yên bình
Mang thánh thiện vào sắc riêng đất lạ.
Mùa xuân xưa đang hiện hình óng ả
Xua khổ đau trên những dấu nhục hình
Cây thập giá tựa như một chứng linh
Cho hoa nở mùa phục sinh bác ái. Những nụ cười của tình thơ kéo lại
Vần thơ đau rũ bỏ xác thân mình
Giòng suối nhỏ hòa biển cả mông mênh
Trên mặt đất xuân nở cành hoa lạ. Triều Âm. 03.21.2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2008 05:58:42 bởi trieuam >
THANH ÂM LẠ
Những thinh âm xuân còn vang vọng lại
Chút mộng mơ bên lời gió ân tình
Ôm ôm lấy đỉnh núi cao khắc khoải
Để mây còn trắng mãi tuổi yêu thương. Ngày qua đi, kỉ niệm ở bên đường
Muôn màu sắc như ngàn hoa buổi sớm
Nằm yên bên tia nắng ấm vàng ươm
Đưa em qua lối vấn vương tình ái. Bài thơ xưa như ngàn thông đan trải
Điệu yên bình thung lũng vẫn mông mênh
Nghe lời ru giữa vạt nắng chao nghiêng
Em nhận lấy một miền yêu xa khuất. Hồi chuông xa loãng mình đêm thao thức
Lắng ân tình bên vạn vật yêu thương.
Mộng đêm xuân thắp sáng những cửa nguồn
Thơ phục sinh những mùa thương tưởng mất. Triều Âm 03.24.2008
Trích đoạn: trieuam
THANH ÂM LẠ
Những thinh âm xuân còn vang vọng lại
Chút mộng mơ bên lời gió ân tình
Ôm ôm lấy đỉnh núi cao khắc khoải
Để mây còn trắng mãi tuổi yêu thương.
Ngày qua đi, kỉ niệm ở bên đường
Muôn màu sắc như ngàn hoa buổi sớm
Nằm yên bên tia nắng ấm vàng ươm
Đưa em qua lối vấn vương tình ái.
Bài thơ xưa như ngàn thông đan trải
Điệu yên bình thung lũng vẫn mông mênh
Nghe lời ru giữa vạt nắng chao nghiêng
Em nhận lấy một miền yêu xa khuất.
Hồi chuông xa loãng mình đêm thao thức
Lắng ân tình bên vạn vật yêu thương.
Mộng đêm xuân thắp sáng những cửa nguồn
Thơ phục sinh những mùa thương tưởng mất.
Triều Âm
03.24.2008
ÂM XUÂN
Âm xuân vọng đến tâm hồn
Để tim chợt tỉnh giấc nồng mộng mơ
Thi nhân lạc bước vườn thơ
Tưởng ngàn dạ khúc đang chờ hòa âm!
HuongTuyet274
hihi
zô cái opic Trieuam
té ngửa
chạy zìa đây
hihi
Trích đoạn: huongtuyet274
Trích đoạn: trieuam
THANH ÂM LẠ
Những thinh âm xuân còn vang vọng lại
Chút mộng mơ bên lời gió ân tình
Ôm ôm lấy đỉnh núi cao khắc khoải
Để mây còn trắng mãi tuổi yêu thương.
Ngày qua đi, kỉ niệm ở bên đường
Muôn màu sắc như ngàn hoa buổi sớm
Nằm yên bên tia nắng ấm vàng ươm
Đưa em qua lối vấn vương tình ái.
Bài thơ xưa như ngàn thông đan trải
Điệu yên bình thung lũng vẫn mông mênh
Nghe lời ru giữa vạt nắng chao nghiêng
Em nhận lấy một miền yêu xa khuất.
Hồi chuông xa loãng mình đêm thao thức
Lắng ân tình bên vạn vật yêu thương.
Mộng đêm xuân thắp sáng những cửa nguồn
Thơ phục sinh những mùa thương tưởng mất.
Triều Âm
03.24.2008
ÂM XUÂN
Âm xuân vọng đến tâm hồn
Để tim chợt tỉnh giấc nồng mộng mơ
Thi nhân lạc bước vườn thơ
Tưởng ngàn dạ khúc đang chờ hòa âm!
HuongTuyet274
NHỮNG DÒNG CHẢY NGƯỢC
Những dòng chảy ngược trôi về ký ức
Mang sự sống cho triệu triệu nỗi đau
Thơ ta viết không phải để tặng nhau
Mà dàn trải bao ngổn ngang trăn trở. Dòng thơ trôi không như là nhịp thở
Bó buộc người trong từng phút từng giây
Thơ trôi đi chỉ như những áng mây
Phiêu du mãi bao la cùng trời đất. Những mùa xuân nay trở thành tiềm thức
Ru hồn người bên niềm nhớ mênh mang
Người đuổi tìm chút hạnh phúc lang thang
Và đi lạc về ngày xưa nhức nhối. Thơ mặc nhiên giữa dòng đời rất vội
Ngắm nhìn trời cằn cỗi với ngày đi
Cười đam mê với vạn nỗi cuồng si
Và tan biến khi một cơn gió thổi. Những mùa xuân vẫn miệt mài ngóng đợi
Sắc yêu thương giăng mắc nẻo đường tình
Những dòng thơ vẫn nằm đó chênh vênh
Trên nẻo ngược - một miền xưa ký ức. 03.30.2008 Triều Âm.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.03.2008 21:25:01 bởi trieuam >
ƯỚC NGUYỆN THÁNG TƯ
Em ước nguyện được cùng anh chạm ngõ
Mái nhà chung thơm phức cả hương đồng
Gió mùa yêu lồng lộng cả mặt sông
Dàn hoa thắm bốn mùa thương nở rộ. Ta nắm tay nhau thương yêu từ độ
Trời hoang sơ đá vỡ phiến băng sầu
Đón trời yêu giữa tháng Bảy mùa Ngâu
Thanh thanh mát tưới tình sau trổ lá. Ta bên nhau cuộc tình không xa quá
Chẳng rời nhau dẫu biển cả ba đào
Vẫn đó đây sớm tối rất ngọt ngào
Lời tình tự thiên thu nào trọn kiếp. Mình yêu nhau vần thơ thêm tha thiết
Đêm mộng tròn chẳng khuyết một vầng trăng
Để bốn mùa hát mãi khúc trăm năm
Đưa tiếng yêu sẽ vĩnh hằng ở lại. April 2nd 2008 Triều Âm
Chuyện nàng tiên cá
Em vươn lên để bến bờ ở lại
Sóng cuốn tung lời phải trái nhân gian
Biển ngoài xa với giọng hát hoang đàng
Cười ngạo nghễ bên trễ tràng trăng muộn.
Bờ cát ghi lời tình ca ương bướng
Nhô đầu ghềnh mũi đá với phong sương
Thuyền anh trôi nơi bến lạ lạc đường
Biển bí ẩn đêm say cuồng đưa tay đón.
Mắt em cười ngọn hải đăng bé gọn
Đưa thuyền anh lướt trên ngọn sóng cuồng
Bằng lời ca của tình ái du dương
Đá giậm chân gào từ xa nuối tiếc.
Đêm bình an hay là đêm chết khiếp
Giữa cuồng nộ bão tố của biển sâu
Con thuyền lạ đã không bị nát nhầu
Tan từng mảnh khi em tung câu hát.
Biển bình yên hay vươn mình khao khát
Đợi tình yêu căng bước gió đưa về
Đêm lặng thinh và đêm có đê mê
Khi giọng hát chìm lòng sâu phẳng lặng.
Triều Âm
April 3rd 2008
NIỀM VUI TÌM KIẾM
Nửa bước thiền môn, nửa bước trần thế
Ai níu kéo ai để cuộc đời hoang phế
Giăng lưới đời những khúc mắc rối ren
Ta giãy giụa bởi niềm đau đến trễ. Từng câu thơ, từng khúc nhạc thân quen
Tạo vỏ ốc trốn một ta lụy hệ
Giữa trần gian có khi cũng chẳng tệ
Bởi đa đoan buồn lắm bước đi về. Niệm bằng an cầu duyên cho trần thế
Gọi cõi mình buông bỏ nghiệp thương đau
Biết khi nào mới gặp được nhiệm màu
Phép lạ đến, ta vui đời hoang phế. April 7th 2008 Triều Âm
NGƯỜI BỎ CUỘC CHƠI
Câu thơ họa từ nay xin khép lại
Giữa tháng buồn ta khắc khoải chờ nhau
Biển vẫn ru ốc vọng tiếng kinh cầu
Khúc ca dao nhạt màu bên sương sớm
Giữa mùa xuân mối tình thơ chợt chớm
Kéo nắng mơ ru quyện lấy đôi hồn
Những bài thơ nhắn gởi cứ sớm hôm
Đều đặn đến thơm hồng lên đôi má.
Ngày hôm nay thơ giờ như xa lạ
Em co mình tựa tượng đá lưu ly
Lắng nghe tình trong một nốt sầu bi
Rơi lọt thỏm giữa xuân hồng lạc lõng.
Giòng suối kia nay không còn mơ mộng
Tĩnh lặng nhìn những con nước mênh mông
Suối phải trôi, trôi theo chỉ một dòng
Về biển lớn, mái nhà chung lồng lộng.
Nốt nhạc trầm nên lòng anh không động
Nét ưu tư mặc niệm rất mơ hồ
Sáng hôm nay gửi vần thơ dang dở
Khép cuộc mơ chẳng có bến đợi chờ.
April 10th 2008
Triều Âm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.04.2008 01:19:07 bởi trieuam >
CÁM ƠN NHỮNG BÀI THƠ
Những hơi thở rụt rè bên khỏang lặng
Đánh mất mình trong chua chát đắng cay
Giấu niềm tin dưới đáy một vũng lầy
Mang tăm tối che ngang trời ảm đạm.
Phải yêu thơ gánh cho mình kiếp nạn
Trở trăn nhiều với mộng tưởng xa xôi
Nên trầm tư lăn xuống một khỏanh đời
Làm thổn thức một vùng hoang rạn vỡ ?
Những bài thơ mang tình yêu hoa nở
Hơi ấm tràn mùa xuân nhỏ phục sinh
Ánh chói chang khiến có kẻ rùng mình
Chừng ngộp thở bên trời hồng rạng rỡ.
Từng câu thơ tựa bàn tay nâng đỡ
Những vần gieo mở rộng cõi tâm linh
Để kéo ai thóat ra khỏi chính mình
Cùng hòa nhập cõi ân tình cháy bỏng.
Những bài thơ khiến lòng người xao động
Ngước mắt nhìn... một chút, để si mê
Bàn tay run, đưa lên thật vụng về
Cố nắm bắt một niềm tin đã mất.
Những bài thơ khiến tim người thổn thức
Hồn thóat thai vượt vỏ ốc của mình
Nên ngại ngùng với tâm trạng nhẹ tênh
và chóang váng với niềm đau quên lãng.
Những hơi thở nhẹ, đều, không đứt quãng
Định tâm tình trước phấn khích chưa quen
Nên vần thơ cũng lặng lẽ mon men
Theo ngày mới, rụt rè tin yêu mới!
April 18th 2008
Triều Âm
LẠC MẤT TÔI Ư?
Niềm tin yêu gửi khoảng không hờ hững
Trói tình đời vào những áng mây trôi
Gió ngàn xa thổi lên trận bão đời
Cuốn phăng đi từng chuỗi cười nhợt nhạt.
Mộng mù hoang hồn trầm luân khao khát
Vục mặt tìm giữa Thiện - Ác đan xen
Loạng choạng đi giữa khung cảnh tối đen
Va vấp phải phiến đá đời hèn nhát.
Chân rướm máu sợi ân tình bỏng rát
Nhói đau lòng giữa những vạt rừng gai
Ta ở đâu giữa cơn mộng u hoài
Hốc mắt khô giữa đêm dài trơ khấc...
Bàn chân đi giữa ngàn lần đau nhức
Xé tan lòng những thổn thức lặng câm
Gió xôn xao quên hạ một nốt trầm
Nên lạc lối đi lầm vào bể ái.
Đêm choàng đêm vẫn đi tìm khắc khoải
Bóng mình trôi, mất hút giữa bóng đêm
Và lạc mất giữa Nhớ - Quên hoang tưởng
Để thảng thốt nhận ra : "Mình - đã mất!"
Triều Âm
April 21st 2008
Chuyện của trăng Em đọc bài thơ trăng
Mùa xuân tròn ước nguyện
Soi giữa dòng sông xanh
Một vầng trăng ngọt lành.
Chị cũng bài thơ trăng
Nghe xuân thì lỡ bước
Vầng trăng chao mặt nước
Vỡ lệ buồn lăn tăn.
Anh níu giữ vầng trăng
Tìm người xưa dáng ngọc
Vần thơ như đang khóc
Giữa đời thường đơn côi.
Vầng trăng ở trên trời
Cứ mãi tròn rồi khuyết
trăng kia nào có biết
Nhân thế tình đa đoan.
trăng nghìn thu ánh vàng
Cứ trôi mãi lang thang
Để nhân gian cười - khóc
với tình trần mênh mang.
Triều Âm
04/21/2008
CƠN MƯA BẤT CHỢT Chiều ngập nắng con đường dài cánh gió
Phía trời xa khuất bóng một người thương
Ầm ì xe, dòng hỗn lọan ở trên đường
Không lấp nổi, khỏang cô đơn quạnh vắng.
Chiều nhảy múa bên nhớ mong màu trắng
Nhạt nhòa trời tim tím cõi xa trông
Có cơn mưa chợt đổ ở trong lòng
Sao ướt đẫm cả chân chiều trước mặt.
Những giọt mưa đọng hờn trên khóe mắt
Rượt đuổi chiều quanh con nắng không tên
Cố dâng cao, lấp khỏang trống mông mênh
Theo đường lớn, mưa nay là suối nhỏ.
Chân trời xa hỡi người ơi có tỏ
Dòng suối kia đang mọi ngõ tràn về
Ngập chiều xưa bên nỗi nhớ lê thê
Chiều màu trắng thành đại dương thăm thẳm.
Giọt mưa kia sao chiều nay mằn mặn
Cuốn nắng mơ vào khỏang trắng mông mênh
Chiều chạy trốn giữa ký ức không tên
Thành tiếng sóng nơi lòng sâu của biển.
Triều Âm
April 24th 2008
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: