Niềm đau dĩ vãng
Một thuở yêu em để nhớ đời
Thời gian rạn nứt cánh hoa rơi
Trăm năm một thoáng mang hy vọng
Người nỡ sang ngang chẳng nửa lời
Đông tàn xuân đến nỗi nhớ ai
Vẫn biết người ta sống chuổi ngày
Niềm vui dĩ vãng hình như đã...
Ánh mắt thời gian cũng đổi thay
Bên chồng nơi ấy có vui không
Hay là khổ sở giữ trong lòng
Bờ mi đẫm lệ còn in dấu
Cái dáng thon thon vẫn dối lòng
Bởi gã đàn ông say bướm mộng
Âm thầm người khóc để ta ngông
Trời ơi ! Thấy đó lòng ta hận
Một kẻ như ta có cũng không
Nàng ta chấp nhận để theo ai
Sự nghiệp công danh cứ miệt mài
Nhắm mắt trôi đi nay ta đã...
Như là cái bóng gợi chua cay
Nhìn nhau khờ khạo để làm chi
Kẻ nhớ là ta biết nói gì
Xin lỗi em yêu dù oán trách
Tình nầy vĩnh viễn chết mang đi
Cá Mặn
Cám ơn em TonNuThiHanh đã ghép một bức tranh rất hợp ý với bài thơ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2013 21:39:17 bởi Cá Mặn >