Nỗi nhớ khờ khạo
Những lúc ta buồn bỗng trở ngông
Vài ly rượu uống ngã nghiêng lòng
Xoay vòng trái đất cùng thiên hạ
Bước thấp hồn chao lủi thủi rong
Men say khấp khểnh bước chân đi
Bởi kẻ cuồn si nhớ những gì
Cố gắng quên đi lòng vẫn khát
Quay cuồn thể xác để nhiều khi
Chỉ biết hồn ta chấp cánh bay
Quên đi nỗi nhớ lúc ta say
Điên điên dại dại như tên ngốc
Chạy trốn sương mù nghiệt ngã vây
Lắng động rồi vươn lệ đắng môi
Cô đơn vụn vỡ dạ liên hồi
Trong tiềm thức rủ hờn ai thức
Một bóng hình ai mãi thế thôi
Cá Mặn
Say Trong Nỗi Nhớ Ai bảo ta say là kẻ ngông Tại ta cứ thích nói lòng vòng Đôi khi thường hỏi tại sao thế Nhưng àh chợt nhớ, tại..chờ mong Nỗi nhớ làm ta khát cháy lòng Đôi lần vụt trốn giữa hư không Để chịu tâm hồn mình khờ khạo Nghĩ rằng đã có được thong dong. Nhưng dối cũng đâu được mấy lần Càng ngày nỗi nhớ càng trào dâng Tìm quên ta nhờ men rượu đắng Nào ngờ đau đớn đến vạn phần Ruột thắt không đau bằng tim mình Đến khi ảo ảnh chợt lung linh Thì ta gục ngã trong tiềm thức Miệng vẫn mê man gọi người tình Tiểu An Đây là kết quả của một chai XO nà. 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.04.2010 15:24:23 bởi Pé..An..cười..! >