ĐỪNG KÉO CHIỀU DÀI ANH NHÉ
CỘT THU LÔI 21.12.2007 14:16:51 (permalink)
0
(Cho một Đà Lạt - Một dại khờ - Một tôi)
Thông giả vờ xanh buổi chiều nắng lạ
Biết em về Sài Gòn nên cố làm lành
Con dốc cuối đầu xô chân người vội vã
Nửa muốn gần mà nửa muốn chia tay
Em là khách, đến rồi đi cũng khách
Đừng kéo dài chiều ray rức cả hai bên
Đừng bắt chước hôn nhau khi bối rối
Kẻo em nhớ hương trà mà chẳng nhớ mùi anh
Gặp Đà Lạt lần nào cũng lạc
Chẳng biết chọn gì cho kí ức vàng hoe
Đừng nhìn nhau những lần thở gấp
Hột cà phê lăn trong đáy mắt trầm
Thơm tho đấy mà làm em cay mắt
Đánh vỡ chớp mi hồng màu dâu tây
Đừng kéo dài - Đừng kéo dài anh nhé !
Kẻo người Sài Gòn chân mọc rể cao nguyên.
#1
    trieuam 21.12.2007 14:31:21 (permalink)
    0
    hahaha, Lôi này " độc" quá
     
    Để Triều Âm phổ đoản khúc này thành thơ tặng Lôi hén
     
    ƯỚC GÌ CÓ MỘT CHIỀU NGANG TIM TÍM
     
    Giọt điêu linh rơi vào trong giao điểm
    Động hồn người những vòng xoáy không tên
    Núi trên cao quấn quýt dãi mây mềm
    Để lưu lạc một linh hồn phố thị
    Có những chiều ngang kéo dài thêm tâm tưởng
    Tím linh hồn nên trăn trở bắt gặp nhau
    Trong vũ trụ hay đêm sâu đỏ quạch
    Nghe bên trời có những dãi mông mênh
    Ước gì có một chiều ngang tim tím
    Ta đặt nhau duyên hạnh ngộ giữa đời
    Xoáy vào nhau những điểm rơi vô định
    Để đời không là những chiều tím đơn côi
    #2
      CỘT THU LÔI 21.12.2007 15:53:45 (permalink)
      0
      Con sóng bạc đầu xô người ta đi mãi
      Tiếng than lời còn đọng bãi bờ hoang
      Con chim nhỏ đậu quanh trền cát nhỏ
      Ai đó tỏ tình với biển trứớc hoàng hôn
       
      (Cho bạn Triều Âm yêu thương)
      #3
        James Jee 22.12.2007 12:43:38 (permalink)
        0

        Trích đoạn: CỘT THU LÔI

        (Cho một Đà Lạt - Một dại khờ - Một tôi)
        Thông giả vờ xanh buổi chiều nắng lạ
        Biết em về Sài Gòn nên cố làm lành
        Con dốc cuối đầu xô chân người vội vã
        Nửa muốn gần mà nửa muốn chia tay
        Em là khách, đến rồi đi cũng khách
        Đừng kéo dài chiều ray rức cả hai bên
        Đừng bắt chước hôn nhau khi bối rối
        Kẻo em nhớ hương trà mà chẳng nhớ mùi anh
        Gặp Đà Lạt lần nào cũng lạc
        Chẳng biết chọn gì cho kí ức vàng hoe
        Đừng nhìn nhau những lần thở gấp
        Hột cà phê lăn trong đáy mắt trầm
        Thơm tho đấy mà làm em cay mắt
        Đánh vỡ chớp mi hồng màu dâu tây
        Đừng kéo dài - Đừng kéo dài anh nhé !
        Kẻo người Sài Gòn chân mọc rể cao nguyên.

         
        ĐÀ LẠT NHỚ
         
        Thông xanh lá ai giả vờ đâu nhỉ?
        Buổi chiều hè suy nghĩ chút mộng mơ
        Thờ ơ chi rồi lại cố làm lành
        Em về đó nhanh chân lên kẻo trễ
         
        Em là thế ghé qua trong mắt lệ
        Đừng kéo dài để ray rức cho nhau
        Bắt chước yêu chi để lại nỗi đau
        Nay cất bước mà sao lòng thấy nhớ
         
        Em lạc lối giữa sương mù hơi thở
        Quên tất cả rồi một thuở yêu đương
        Để hôm nay sao bỗng thấy vấn vương
        Mùi vị đắng của "cà phê vùng Thượng"
         
        Em nhìn anh đôi chân mày hơi nhướng
        Chớm u buồn mang một chút thân thương
        Kéo dài chi anh? Từng bước đường trường
        Mong ngày về lại chốn xưa tương ngộ
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9