Cảm ơn anh Nguyên Cương ! Vậy là anh em mình hiểu nhau rồi ! Kì lạ quá những vần thơ xoá nhoà biên giới ! Mong anh cũng vui và hãy cột chân nỗi buồn ở lại với mình. Nhân đây tặng anh bài thơ TRƯỞNG GIẢ
(Tặng anh Nguyên Cương)
Em tiêu sài nỗi buồn như trưởng giả
Đến lúc xa nhau buồn đã cạn cùng
Đêm sấm chớp mưa rầu không oà vỡ
Chết ngạt bình yên cây lá thắt thỏm chờ
Những người đàn bà không còn biết khóc
Dấu trong chăn mớ cảm xúc không màu
Có gì không tên cuộn tròn không định nghĩa
Không giật mình - không biết chết hay chưa ?
Đôi mắt điếc mê mang thời sắc biến
Đôi tai mù chuỗi âm sắc yêu đương
Người đàn ông vô hình trong trí nhớ
Vồn vã trở về lẫn lộn lúc nhớ quên
Gần nửa đời em mới biết mình sang
Hoang phí nỗi đau cho những điều vặt vảnh
Tàn thân bước đi quảng đường dài vô cảm
Thành kẻ ăn mày tê liệt hết giác quan.
Cột Thu Lôi