MỘT MÌNH TÔI ĐỨNG GIỮA TRỜI THU LÔI

Tác giả Bài
CỘT THU LÔI
  • Số bài : 12
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 16.12.2007
MỘT MÌNH TÔI ĐỨNG GIỮA TRỜI THU LÔI - 21.12.2007 19:42:10
0
PHI LÝ
Em thấy mình vô lý
Khi bước vô buồng tắm
Thân thể nõn nà dưới chiếc vòi phong tên
Mà mẹ cha hồi môn khi mới lọt lòng
Mắc gì phải cho anh
Mắc gì cần anh chạm tới
Lẽ ra với anh đó là diễm phúc
Còn em thì mất đi
Sao em lại buồn.
Bàn tay kẻ trộm đêm hôm qua ngồi trên ghế đá
Ám muội một vốc xuân thì
Quay lưng đi không hề khép cửa
Không cài khuy chiếc cúc áo hớ hênh
Tại sao em lại yêu một thằng ăn trộm
Tại sao em lại buồn vì một thằng ăn trộm
Tại sao em phải chờ một thằng ăn trộm
Phi lý
Bước vô buồng tắm là thấy mình ngu
Đứng trước vòi sen và cơ thể đẹp
Muốn đâm đơn kiện hắn ở tù.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2007 02:50:44 bởi CỘT THU LÔI >

CỘT THU LÔI
  • Số bài : 12
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 16.12.2007
NỖI BUỒN KHÔNG CÓ CÁNH - 21.12.2007 20:22:22
0
 
 
NỖI BUỒN KHÔNG CÓ CÁNH
 

Tặng Sơn Công Thành
"Em muốn một bờ vai
Ngồi cạnh anh chỉ im lặng thôi, Anh nhé ?"
 
Nỗi buồn không biết bay
Vì buồn không có cánh
Em trút ê chề qua làn sóng mobil
Tình yêu vô hình nên nhớ thương vô nghĩa
Buồn ơi, em rất thật lòng!
Danh bạ dài theo lời lẽ đãi bôi
Những người có tên nhưng không nhớ mặt
Người ta gần mà cái nhìn lạ hoắc
Khao khát ân cần không tìm thấy một ai
Chẳng lẽ lạc loài giữa làn sóng vô ngôn
Dãy số bí danh - Chập chờn nhận diện
Anh gần em - Nhìn hoài không thấy mặt
Dư ảnh nhạt nhòa trong tiềm thức lạ quen
Em gửi nỗi buồn qua làn sóng mobil
Nỗi đau quá khuôn trên băng truyền mắc kẹt
Trái tim thờ ơ chưa bao giờ mở cửa
Nỗi buồn ở ngoài bó gối đến rong rêu
Mất sóng một lần ta không thể mất nhau
Không đến hôm nay thì ngày mai sẽ tới
Trái tim ngục tù một lần khép cửa
Em có một mình khắc khoải cũng chung thân
Nỗi buồn không có chân và em không có cánh
Nhờ vả băng truyền là phó thác rủi may
Yêu nhau mà ngày ngày run rẩy
Chờ đợi tổng đài chút hạnh phúc mỏng manh.
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2007 20:28:38 bởi CỘT THU LÔI >

Nguyên Cương
  • Số bài : 703
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 22.11.2007
RE: NỖI BUỒN KHÔNG CÓ CÁNH - 21.12.2007 21:36:03
0
 
 
DÙ NỖI BUỒN KHÔNG CÁNH
 
Xin lỗi nhé
Anh không phải là Sơn Công Thành
Nhưng anh biết một nỗi buồn không cánh
 
******
 
Bởi những nỗi buồn không có cánh
Nên tự anh nhốt trong cảnh ngục tù
Anh tự hỏi ngày mai buồn bay mất
Thì tự anh cũng chẳng còn là anh
 
Thì tự em cũng chẳng gọi mô bai
Dù sóng điện khiến đường dài ngắn lại
Em sẽ hát những điệu làn êm ái
Lời yêu thương vượt qua mọi tổng đài
 
Và anh tự biết mình đến với ai ...
 
Nguyên Cương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2007 20:55:09 bởi Nguyên Cương >

CỘT THU LÔI
  • Số bài : 12
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 16.12.2007
RE: NỖI BUỒN KHÔNG CÓ CÁNH - 22.12.2007 02:39:47
0
Cảm ơn anh Nguyên Cương !
Vậy là anh em mình hiểu nhau rồi ! Kì lạ quá những vần thơ xoá nhoà biên giới ! Mong anh cũng vui và hãy cột chân nỗi buồn ở lại với mình.
Nhân đây tặng anh bài thơ
 
 
TRƯỞNG GIẢ
(Tặng anh Nguyên Cương)
 
Em tiêu sài nỗi buồn như trưởng giả
Đến lúc xa nhau buồn đã cạn cùng
Đêm sấm chớp mưa rầu không oà vỡ
Chết ngạt bình yên cây lá thắt thỏm chờ
Những người đàn bà không còn biết khóc
Dấu trong chăn mớ cảm xúc không màu
Có gì không tên cuộn tròn không định nghĩa
Không giật mình - không biết chết hay chưa ?
Đôi mắt điếc mê mang thời sắc biến
Đôi tai mù chuỗi âm sắc yêu đương
Người đàn ông vô hình trong trí nhớ
Vồn vã trở về lẫn lộn lúc nhớ quên
Gần nửa đời em mới biết mình sang
Hoang phí nỗi đau cho những điều vặt vảnh
Tàn thân bước đi quảng đường dài vô cảm
Thành kẻ ăn mày tê liệt hết giác quan.
Cột Thu Lôi

CỘT THU LÔI
  • Số bài : 12
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 16.12.2007
RE: NỖI BUỒN KHÔNG CÓ CÁNH - 22.12.2007 02:43:33

(Gửi TRÀ Móc Câu - Hay Hồng TRÀ Sủi Bọt)
Và chiều mưa 21
 
Chiều vội - Mưa cuồng - Em mộng mị
Trời điên đổ thác nước buồn hiu
Dứt cơn em cũng vừa tỉnh giấc
Mưa để làm gì bong bóng ơi !
Trời khóc có gì mà vui thế ?
Sau mưa con chim sẻ lại cười
Thờ ơ vỗ mỏ vào chiếc lá
Chiếc lá cựa mình duyên dáng bay
Tất thảy những điều đơn sơ đó
Trong em cuộc sống bỗng bất thường
Khi trốn vào mưa rồi cảm lạnh
Trầm kha cơn bạo bệnh cuồng si
Yêu anh một vóc hình ảo ảnh
Là lẽ bình thường của ngu ngơ
Trời khóc mắc gì vui đến thế ?
Sao mắt trần gian mỉa mai cười
Ừ thì ngu muội - Em yếu đuối
Yếu đuối không ngoài nghĩa trái tim
Chỉ trốn vào mưa thì mới gặp
Dáng người rỏ nét với khát khao
Mộng mị ! Em thì . . . Ừ ! Mộng mị
Trong giấc mưa chiều em thấy em.

Cột Thu Lôi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2007 02:45:31 bởi CỘT THU LÔI >

Nguyên Cương
  • Số bài : 703
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 22.11.2007
RE: NỖI BUỒN KHÔNG CÓ CÁNH - 23.12.2007 15:20:11
0
Cám ơn CTL đã quá khen, vậy mạo muội thêm vài lời nữa nhé


 
NỖI BUỒN HOANG PHÍ


Biết dành dụm nỗi buồn là một điều hạnh phúc
Nhưng tiêu hoang cũng chẳng phải dại khờ
Bởi buồn như muôn nhịp sóng xô bờ
Càng dào dạt, biển càng nghiêng nỗi nhớ
 
Có một lần tím ngắt cả bến bờ
Ngọn hải đăng cạn khô dòng nước mắt
Ta lặng lẽ ngắm hoàng hôn dần tắt
Nghe trong lòng man mác chút bâng quơ 
 
Thấy nỗi buồn chẳng dễ dàng hoang phí
Muốn cho đi nào ai có nhận đâu
Trăm ngàn năm luôn thay đổi sắc màu
Nay nỗi buồn đã thấm sâu vào tâm khảm
 
Cứ ngỡ lòng mình là hoang mạc
Những giác quan thành phế tích bạc màu
Nhưng biển xanh che giấu đáy vực sâu
Sẽ dậy sóng từ chính những nỗi buồn hoang phí ...
 
 Nguyên Cương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2007 20:56:39 bởi Nguyên Cương >

CỘT THU LÔI
  • Số bài : 12
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 16.12.2007
RE: NỖI BUỒN KHÔNG CÓ CÁNH - 24.12.2007 05:16:36
0
RỖNG NGỰC - NĂM NGHIÊNG - RƠI NGƯỢC
 
Rơi ngược - Năm nghiêng - Em rỗng ngực
Lúc này nước mắt chảy ngang
Hai hố buồn nhập thành dòng nhỏ
Lệch xô lũ lụt chút yên bình
Nỗi đau tình yêu đa chiều đến vậy ?
Mất nhau rồi ngồi xếp mớ ngỗn ngang
Đêm vần vũ, nằm nghiêng mà cũng xót
Vét chút hơi buồn thở giữa bộn bề đêm
Trái tim không biết đau sau cơn bạo bệnh
Vô hình rỗng ngực tháng năm dài

Đứng chơi vơi giữa vũng tàn thất vọng
Tình yêu bay lên thoát xác mê mòn
Bay đi hết rơi người vào khoảng rộng
Còn khoảng một mình ngồi đứng cũng chẳng xong