Khi ta chết, mới biết mình là thật
Ta nhìn ta trên thân xát rã rời
Nghe xa lạ với những người thân cận
nghe chợt buồn, hồn rời xát hư hao
Thương con trẻ, đưa tay không níu được
Thương người tình, nhưng sao nói yêu anh
Nghe tiếng khóc, hay ta gào thê thãm
Con đường nầy ta đi có mình ta
Ai bạc bẽo, Ai ơ thờ chẳng biết
Hồn gọi thầm, ta nào muốn xa ta!
ta muốn ở, dù đời nhiều ngỏ tối
Để còn hoài những mơ ước trong ta
Xin hảy viết vần thơ còn dang dỡ
Cho ta cùng chia xẻ những bâng khuâng
Nói cho vơi những bất khuất trong lòng
cho tan những muộn phiền hoài vây kín
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.02.2005 19:57:32 bởi dinhphong >