Vợ
Trăng thanh gió mát để mà chi
ngày tối ăn no chỉ ngủ khì
Anh ơi thức dậy chìu em chút
Đi!
Chồng
Suốt ngày quầng quật với văn bài
Mỏi cả xương sườn lẫn cả vai
Chuyện ấy đôi ta đành gác lại
Mai!
Vợ
Chuyện văn bài là chuyện của công
Em muốn cho em có chút bồng
Cứ mãi hẹn mai rồi hẹn mốt
Không!
Chồng
Đã bảo rằng không lại chẳng nao
Lải nhải bên tai cứ mãi gào
Có muốn chết thì ông cho chết
Nào!!!