Trích đoạn: phamthicucvang
Người đàn bà khóc
Người đàn bà trong em bật khóc
nỗi nhọc nhằn ai chẳng giống ai
cứ từng đêm,từng đêm đều đặn thở dài
xếp bên cạnh là tóc mai sợi ngắn
thương sợi dài trôi theo người đâu vắng.
Người đàn bà trong em lẳng lặng
đong nỗi đau ngầy ngật bước qua
đếm thời gian khóc bóng xế chiều tà
rồi nuối tiếc phấn son
chợt hiểu,vì sao mà phai nhạt .
Người đàn bà trong em bội bạc
muốn quay lưng với mất mát xa xôi
cố bỏ quên hơi thở thuở tươi môi
và dẫm đạp những buồn đau rơi rớt,
vậy mà,
Người đàn bà trong em bất chợt
vứt đi hôm sớm vẻ cười cợt bên ngoài
dấu cười buồn mỗi tối úp vào tay
bật khóc
như chưa bao giờ được khóc.
Phạm thị Cúc Vàng
Mến chào chị thơ cùng họ. mạo muội trồng trên khu vườn thơ một lòai hoa dại. ( PHẠM VĂN HIỆP- SĨ ĐOAN)
NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÓC Tôi không nhớ mình khóc khi nào Kể từ lúc vẫy chào bụng mẹ Hay bập bẹ, chập chững đứng ngồi Hoặc ai đó mắng nhồi con trẻ? Tôi không nhớ mình khóc khi nào Suối lệ trào tuôn chảy từ đâu? Mình chỉ biết mưa ngâu lả chả Đọng tâm hồn thuở rã tơ duyên! Tôi không nhớ mình khóc khi nào Nổi cồn cào đêm vắng canh thâu Giọt sương bâu ước đẫm bao giờ Dạ thẩn thờ sóng sánh hoen mi! Tôi không nhớ mình khóc khi nào Ngọc tuôn trào hay ngược tim son Mình chỉ biết héo hon muôn thuở Khóc đời mình lở dở tơ duyên! SĨ ĐOAN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2008 18:16:34 bởi SĨ ĐOAN >