Một chút tưởng tượng...
quoctrung69_25 29.12.2007 16:02:54 (permalink)
......rì rầm.......rì rầm..........Những tiếng to nhỏ của tất cả những ai đứng phía dưới đều dồn về nhân vật gây sự chú ý. Một cô nhóc đang trèo lên sân thượng thông qua các dãy hành lang.......trong sân của bệnh viện, và dĩ nhiên, nhỏ lại là bệnh nhân. Chẳng ai biết nhỏ.....nhưng cũng đủ hiểu nhỏ sắp làm gì.....
_ Các anh đứng ở cầu thang chỗ sân thượng nhưng nhất định ko được ra ngoài khi chưa có lệnh ! Còn anh, yêu cầu tất cả đừng làm ồn và la hét như thế, hãy chuẩn bị sẵn....... - cảnh sát nói nhỏ cho bảo vệ của bệnh viện nhưng cũng đủ để vài người xung quanh nghe thấy bởi ông ta cũng ko ưa gì vụ này.
Nhỏ tựa vào một gốc cây to, trên thảm cỏ xanh, mắt nhìn vào cỏ ba lá trên tay nhưng lại nghĩ vu vơ đi đâu ấy, ko rõ, chỉ biết nhỏ ko để tâm gì đến xung quanh. Nhỏ chỉ muốn được nhìn thấy hoa may mắn ( có bốn lá cơ ). Chợt.....nhỏ cảm giác có vật gì đó đụng vào tay áo, nhỏ suýt hét lên nhưng thật may, đó chỉ là một chú cún thật dễ thương, ơ kìa, nó làm sao ấy, cứ giục vào tay nhỏ rồi chạy đi, nhỏ ko biết điều gì xảy ra nhưng đôi chân cứ bám theo, rồi đám đông xuất hiện, theo tiếng ồn ào nhỏ thấy ai đó đứng trên sân thượng...
_ Mi đừng lo, đừng sủa nữa, ở yên đấy, tao quay lại ngay ! - Nhỏ xoa con cún nhỏ, nói dứt khoát rồi chạy thẳng đến...
....Nhỏ đang từng bước trên thềm sân thượng, chỉ cần trượt khỏi 19,5cm thôi thì ko ai dám nghĩ đến điều tồi tệ đó....Nhỏ thở gấp....., cơ thể ốm nhưng ko yếu cho mấy đối diện với những cơn gió lướt qua cũng đủ để "tắt hết đài" của bao nhiêu ánh " đèn pin" bên dưới. Nhỏ tiến đến đầu bên kia, ko một điểm tựa nào, nhỏ thầm nghĩ sẽ quát cho bảo vệ về việc ko thèm xây hàng rào. Trút mọi bực tức, từng bước lù lù tới, ko may.......chị đó quay lại, phát hiện ra nhỏ......
_ Đứng lại đó ! Tôi ko muốn nghe gì nữa, đừng có khuyên tôi, đừng lại gần tôi......tui sẽ nhảy xuống cho mà xem...
" Ủa, mình đã nói gì đâu mà bảo ko muốn nghe nhỉ, ....ha ha..ha....buồn cười thật, muốn cười we', y như trong film vậy. Chết ! ko được cười, mi mà cười thì chẳng biết ai cần cấp cứu trước nữa..." . Thật tội, nhỏ nghĩ vậy nhưng ko làm vậy, nhỏ phải nhe răng ra trước rồi mới tính sau. Cứ tưởng chị ấy sẽ quát cho nhỏ quê nhưng chị ấy cứ cầm con dao ( dao gọt táo chứ ko phải băm thịt đâu ) chĩa về hướng nhỏ, lại còn lộ ra vẻ mặt khó hiểu trước hàm răng hơi bị đẹp của nhỏ.
_ Lạy chúa ! Mong hai đứa nó đừng ai bị thương...đừng xảy ra chuyện gì....
_ Đây là bệnh viện mà ko làm được gì sao?......
_ Con bé đó đang làm gì thế ?
Trong khoảng 3' nhỏ và chị ấy đứng nhìn nhau chằm chằm ko nhúc nhích thì một vài tiếng lao nhao lại rộn lên. Nhỏ ko chịu nổi nữa, giá như chị ấy chịu lơ đi một chút thì nhỏ có thể gạt con dao ra và đẩy chị ấy vào trong. Thôi ko nghĩ đến điều đó, quá nguy hiểm, nhỏ........
_......Chị.....
_ Im ngay !
_......EM ƯỚC MÌNH LÀ CHỊ !
Ko có tiếng trả lời..
_ Em muốn hiểu cảm giác của chị ngay lúc này. Em ko quan tâm trước kia đã có chuyện gì xảy đến. Em muốn "nhảy " vào để "tìm" trong cảm xúc của chị, có còn cái gọi là muốn bước vào trong và thôi làm chuyện ngu ngốc !
_ Biết gì mà nói ! - Ngay lập tức, một mũi dao xẹt qua cánh tay trái của nhỏ. Nhỏ đau, đau lắm nhưng cố kìm lại, ko la to để mọi người hốt hoảng, tay phải giữ chặt lấy nhưng vết máu đỏ cứ tuôn ra, thấm loan ra vải...
_ Đúng ! Tôi ko phải là chị, tôi cũng chẳng phải là thần thánh hay gì cả mà có thể biết được tất cả những gì xảy đến với mọi người, kể cả chị. Nhưng tôi có thể biết điều tôi đang thấy, đang cảm nhận, đang nói và sắp làm ngay bây giờ. Chắc chị cũng quá hiểu tôi lên đây để làm gì, nhưng xin thưa, có lẽ chị nhầm đấy. Chị ngốc thật ! Leo lên đây để nhảy xuống mà còn cầm dao nữa à, ko lẽ chị đang phân vân chết bằng cách nào ư? Nếu chị chọn nhảy xuống thì chị đang đánh mất những gì tốt đẹp trước đây chị có, hạnh phúc tuổi thơ, những tiếng cười, những lúc chị cảm nhận được sự quan tâm của người khác, bao nhiêu cái ít ỏi đó cộng lại theo từng năm tháng chị lớn lên, nó cũng được nhân thêm và luôn theo sau lưng chị. Chị nghĩ chị ko có hạnh phúc ư, hạnh phúc ở sau lưng chị, chị ko chạm được nó nhưng nó vẫn luôn theo chị. Ai có thể nói rằng chị ko có hạnh phúc chứ, họ vẫn luôn nhìn thấy những ưu điểm, niềm vui sau lưng chị, và cũng có người thèm muốn có được hạnh phúc đó. Mà tất cả chúng ta ai cũng thế, chính vì những cái tốt đẹp nhất luôn nằm sau lưng nên chúng ta ai cũng chỉ nhìn thấy hạnh phúc, ưu điểm của người khác, rồi quên mất rằng mình cũng có nó sau lưng. Còn nếu chị muốn chết bằng con dao đó, thì ko những chị sẽ đau đớn, mà tất cả những người thân, người mà chị luôn yêu thương sẽ đau còn hơn chị, chị mang dòng máu của họ, chị nắm giữ những gì tốt đẹp nhất họ trao cho chi, chị tàn nhẫn hủy hoại nó đi thì chị có chết cũng ko thể thanh thản được, ko ai tha thứ cho chị đâu ! Nhưng....giờ tôi đã hiểu, tôi mong muốn nhìn được hoa may mắn có 4 cánh trong khi đang nhìn cỏ 3 lá, tôi cũng quên mất rằng, thứ mà tôi đang nắm giữ chính là may mắn chứ ko đâu xa, cánh hoa cuối cùng sẽ xuất hiện khi nào tôi chấp nhận cỏ 3 lá là hoa may mắn. Vì may mắn ko phải chỉ có khi nhìn thấy hoa 4 cánh cũng giống như hạnh phúc ko phải chỉ có khi chị nhìn thấy nó. Dù đó ko phải lý do để chị ko muốn sống nhưng tôi nghĩ, chuyện gì cũng phải liên quan đến nó thôi, tôi nói ra để chị suy nghĩ chứ ko phải để chị nghe. Hãy chống lại cái ác đang lôi kéo chị vào những suy nghĩ lệch lạc, hãy trở về con đường của mình đi !
Nhỏ lại thở dốc.....nhỏ cảm giác nếu ko xuống ngay thì nhỏ ko thể chịu nổi nữa. Còn chị, chị ngồi phịch xuống và cố dấu đi những giọt nước mắt, con dao còn vương máu của nhỏ cũng tuột khỏi tay chị, rớt xuống nền, nhỏ nhanh chóng đá văng vào trong, thật xa và mạnh như để bỏ tức. Chị ko có phản ứng gì nữa, nhỏ cúi xuống, đưa bàn tay trái ra, đặt vào tay chị cỏ 3 lá khi nãy :
_ Chị hãy đem theo may mắn này của em..., mọi người cần chị...
Rồi cũng tay đó đỡ chị lên, lúc này, các chú bảo vệ chạy ra.....đỡ cả hai vào trong. Nhỏ quên mất ý định khi nãy, nhỏ mệt, chưa kịp đi thì đã xỉu ngay xuống đất.
_ Ôi trời ! Con bé đó xỉu rồi....tội thật....hình như nó bị thương đó !
_ Thật sao ! Đúng là giúp người mà còn bị người trả cho như thế...
_ Nhưng dẫu sao mọi chuyện cũng được giải quyết rồi, còn ở đây làm gì, ông vào trong mà uống thuốc đi, trễ giờ rồi !...
Ngay lập tức, nhỏ được chuyển vào ca cấp cứu, có những người quan tâm chạy theo xem sao..., chỉ có mỗi chú cún khi nãy, nó vẫn ngồi yên ở đó quan sát, ko ai chú ý đến nó cả nhưng lúc băng ca chạy ngang qua, nhỏ đã nhìn thấy nó với một điều gì đó.....ừ, thì chủ của mi đã an toàn rồi, nhỏ chỉ thầm nói thế rồi thiếp đi nhưng vẫn còn chưa hiểu "ánh mắt" đó, nó ko chạy theo, chỉ đứng cạnh chị ấy với nỗi niềm chưa thể nghĩ.......
Q.T - A.S
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9