[Truyện ngắn] Tuyết
YêuThơ 01.01.2008 10:37:18 (permalink)
Tuyết

Giờ đã là vào cuối thu, thế là mùa đông cũng đến. Trên con phố quen thuộc ngày nào, Tuyết vội vàng bước nhanh về nhà sau tiếng chuông tan trường. Tuyết, một cái tên khá quen thuộc đối với chúng ta. Ngày trước, cô vẫn thường thầm cảm ơn cha mẹ dã đặt cho cô một cái tên thật cao đẹp ấy. Tuyết, rất dễ thương, mềm mại và tinh khiết. Nhờ có tuyết, trong cái lạnh giá của mùa đông, con người ở những xứ lạnh giá ấy tận hưởng một cái Giáng Sinh thật an lành. Không ai mà không thích xem hình ảnh tuyết rơi, từng bông tuyết trên cao từ từ rơi xuống tạo nên một không gian đầy lãng mạn, êm đềm. Tuyết tan biến đi cũng báo hiệu một mùa xuân mới đến với tràn đầy niềm vui, mơ ước cho một năm mới may mắn. Cô rất tự hào vì nó, một cái tên rất ư là tuyệt vời làm sao. Nhưng cái lạc quan, sự yêu đời đấy chỉ còn trong quá khứ. Còn ngay lúc này đây, cô đã quá buồn, lại thêm những cơn gió đông thổi mạnh làm buốt giá con tim, cô càng cảm thấy cô đơn, tuyệt vọng hơn. Tuyết không còn như Tuyết khi xưa nữa, mà như chính cái bản chất của “tuyết”: lạnh giá…

Giờ đây, cuộc sống của cô chỉ có thơ là nơi để cô giải bày những tâm sự, cô làm thơ để vơi đi nỗi buồn, những nỗi buồn mà chỉ có cô và những trang giấy trắng hiểu. Ngày xưa nhìn vào cô, chẳng ai có thể thấy được vẻ yếu đuối của cô cả. Nhưng bây giờ lại khác, những dòng thơ của cô như một lời trách móc, như một lời than thở, như muốn nói rằng cuộc sống này quá bất công với cô, cô quả thật đã quá yếu đuối…

Lặng thầm một mình đi trên phố,
Gió buồn thổi, mơ hồ niềm vui…
Ngắm nhìn dòng đời ngược xuôi
Cảnh buồn như thể tối thui một màu.

Ông trời sao lại quá bất công,
Hay tại ta sống trong ác mộng ?
Có người nói: “Sống hết lòng!”,
Mà sao kết quả bằng không hỡi người ?

Đi trên phố, ai cũng tươi cười,
Nào ai biết được người nào dối.
Buồn gió lạnh thổi mãi thôi,
Buồn con phố vắng cho tôi nỗi buồn.

Nỗi buồn này như thuyền không bến,
Con cá nhỏ cố lên thượng nguồn…
Vô tình giọt lệ trào tuôn,
Mình ta phố vắng nỗi buồn không tên…

Những giây phút vui vẻ ngày xưa nay đâu, những nụ cười đầy niềm vui sướng, những lời nói trêu chọc,… tất cả đã tan biến, anh đã ra đi để lại cho một nữ sinh lớp Mười Một đầy nỗi u buồn…

Giọt lệ sầu đong đầy khóe mắt
Cuộc đời này, sao trắc trở thay?
Hồn anh có ở nơi này
Cho em xin chút tình cay ngọt ngào…

Những dòng thơ buồn dâng lên trong tim như đã trả lời cho câu hỏi: Tuyết ơi, vì sao em buồn?...
Tuyết ngày ấy đã chết theo dòng nước lũ chảy xiết cuốn trôi bao nhiêu niềm vui, hi vọng, những kỉ niệm đẹp êm đềm. Yếu đuối và lạnh giá chính là con người của cô bây giờ. Cô không còn muốn nói chuyện, tâm sự với ai, chỉ muốn chạy về nhà thật nhanh khi tan trường và chui rúc vào căn phòng bé nhỏ. Thậm chí là cha, mẹ cô, cô cũng không muốn nói chuyện. Không phải vì căm ghét họ chỉ biết suốt ngày lo kiếm tiền mà cô rất sợ, rất sợ khi nhắc lại cái ngày đau thương ấy, vì nó làm cô sẽ khóc, sẽ khóc rất nhiều, rất lâu giống như lúc nỗi buồn ấy vừa ập đến…

Đêm mưa bão, tiếng mưa giòn giã
Gió lùa khe cửa, buốt lòng ta
Cây cối ngã nghiêng đứng chẳng vững
Thân tựa vào đá, lá tựa hoa
Nghĩ mình là cây, đời là bão
Bão đời vừa đến, tiếp phong ba
Như hạt phù sa trôi ra biển
Mưa bão đêm nay, phải đời ta?

Cho đến tận hôm nay, sau khi đi qua con phố buồn để về đến cái căn phòng nhỏ bé , cô tắm rửa sạch sẽ, rồi lại ngồi ngay trước chiếc gương rồi chải đầu, và cô phát hiện một điều gì đó rất khác ngày thường. Không phải là khuôn mặt của cô bị mụ phù thủy làm cho “xấu xí”đi hay đây là lần đầu tiên cô soi gương, khuôn mặt trái xoan xinh xắn của cô vẫn bình thường, nhưng cô chỉ thấy khác một điều. Không phải thấy khác về hình dáng bên ngoài mà là có cái gì đó rất đặc biệt, cô cảm nhận từ chiếc gương một luồn hơi ấm, nó ấm áp như muốn cố gắng làm tan đi cái băng giá trong lòng cô, thực sự cô không biết nó từ đâu ra, một cảm giác rất kì lạ, rất dễ chịu. Cô nhìn thẳng vào chính mình trong gương, sao mà gần gũi, thân thiện biết bao! Quả thật là một cảm giác kì lạ mà cô không tài nào lí giải được. Cô cứ ngồi đấy, ngắm nhìn mình trong gương một cách hiếu kì. Càng nhìn, cô càng thấy lòng mình như được sưởi ấm, phải chăng đây là một chiếc gương thần?

Rồi ngày hôm sau cũng vậy, cô về nhà và lại ngồi trước gương. Nhưng lần này cô không chỉ ngắm nhìn hình ảnh của mình trong gương mà còn thử tâm sự với gương về những chuyện trong cuộc sống. Khi tự nói chuyện với mình, cô có cảm giác như có một ai đó, giống một người bạn thân hay một người mà cô tin tưởng ngồi bên cạnh để cô trút nỗi sầu. Đôi khi trong cuộc sống, có những chuyện buồn mà ta chỉ cần nói mà chẳng cần nghe những lời an ủi từ người khác. Và chiếc gương đấy đã cho cô một người bạn tuyệt vời.

Chẳng có gì vui hơn khi có bạn để tâm sự, luôn ngồi trước mặt ta cả giờ đồng hồ quên ăn quên ngủ để cùng ta trò chuyện. Tuy những hành động cô làm, những lời cô nói, người bạn trong gương ấy chỉ biết làm y hệt nhưng trong mắt cô, hình ảnh cô trong đó như một con người đang ngồi đối diện cô mà cô có thể bắt tay, ôm cô mỗi khi có chuyện buồn cần chia sẽ. Ngày qua ngày, cuộc đời cô chỉ còn biết mỗi chiếc gương. Vào lớp, cô chẳng muốn nói chuyện với ai cả, bỏ qua tai những lời bàn tán to nhỏ, cô chỉ lo học rồi cầu cho thời gian trôi qua thật nhanh để về nhà gặp người bạn ảo ảnh của mình. Để đến một ngày cô thầm tự hỏi: “Chẳng lẽ mình đã thích mình?”…

_Tuyết này! – Cô tự nói với chính mình trong gương – Tình bạn của chúng ta đã kéo dài hơn ba tháng rồi đúng không Tuyết nhỉ? Mọi chuyện trong cuộc sống của tớ, tớ đã nói cho Tuyết nghe hết rồi. Nhờ Tuyết mà tớ có thể đứng dậy sau vấp ngã, Tuyết đã sưởi ấm cho tâm hồn băng giá của mình, Tuyết đã kéo tớ ra khỏi thế giới u tối, Tuyết đã làm cho màn đêm đông giá lạnh trở nên tươi đẹp hơn, tớ biết ơn Tuyết nhiều lắm. Càng nói, tớ cảm giác lòng mình như tràn đầy một tình cảm, chẳng biết đấy là tình cảm gì, từ đâu đến, nhưng tớ biết chắc một điều: tớ cảm thấy mến Tuyết, một người bạn trong mơ tuyệt vời. Nhưng Tuyết ơi, Tuyết không biết đâu, trên đời còn một sự thật đau lòng là: “Kẻ thù lớn nhất của đời mình là chính mình”. Thật tình, tớ không muốn nói câu này đâu, mong Tuyết đừng giận nhé, tớ chỉ mong Tuyết hiểu rằng thế giới này còn rộng lắm, cuộc đời này còn dài lắm, chẳng thể nào tớ biết được hết nếu chỉ ngồi đây trò chuyện với Tuyết hàng ngày. Tớ rất mong tình bạn của chúng ta ngày càng thắm thiết như những tình bạn trong sách vở đã viết. Nhưng nếu là một người bạn tốt, một “kẻ thù” chân chính, mong Tuyết hãy đón những ánh nắng mùa Xuân đến và làm tan đi lớp “tuyết” dày đặc trong lòng tớ, hãy cho những ánh nắng ấy tiếp sức cho tâm hồn yếu đuối của tớ và làm nó tinh khiết, trong sáng như “tuyết”, đúng như cái nghĩa ban đầu của nó…

Đang nói bỗng nhiên từ cửa sổ có một chú mèo lạ nhảy xuống bàn, chạm vào chiếc gương, làm nó rơi xuống vỡ thành từng mảnh…

_Tớ… tớ… xin lỗi… - Tuyết nói trong nghẹn ngào rồi khóc… khóc trong niềm sung sướng…

Đông đã qua, thì Xuân cũng tới,
Cơn mưa qua, sáng cả bầu trời.
Tuyết tan rồi, đón những ánh nắng,
Tuyết có hay chăng gió gọi mời?
Nỗi buồn xưa, trở thành quá khứ,
Niềm vui mới, sẽ đến ngay thôi.
Đời còn dài lắm, đừng yếu đuối,
Cùng đón năm mới, Tết đến rồi!
Minh Lam
1, 2008

#1
    HongChau 08.01.2008 19:33:08 (permalink)
    Hay đấy! Có ý và làm thơ rất hay, có vần điệu. Hay nhưng chưa lôi cuốn cho lắm! Làm cho người đọc thấy sâu sắc nhưng có lúc hơi nhàm chán. Toàn thơ với thẩn, ít ra, bạn cũng phải viết nhiều câu văn vào để làm bật ý cho bài văn chứ! Cứ cho là thơ thì hay, thì sâu sắc và không kém phần lãng mạng nhưng phải có mức độ chứ, bạn! Cố lên, bạn ráng luyện thật nhiều vào bằng chính những tác phẩm của mình đi, bạn sẽ thấy rất hay và sẽ hài lòng về những bài viết của mình đấy! Mình ủng hộ bạn!
    #2
      YêuThơ 30.01.2008 20:30:23 (permalink)
      Cám ơn bạn đã góp ý chân thành, mình sẽ cố gắng các truyện sau.
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9