Nhà báo nước ngoài vào Tây Tạng
27 Tháng 3 2008 - Cập nhật 06h00 GMT Bắc Kinh chỉ cho một nhóm nhỏ nhà báo vào Tây Tạng
Các nhân chứng cho hay một số nhà sư đã làm gián đoạn chuyến thăm đầu tiên tới Tây Tạng của nhóm nhà báo nước ngoài. Khoảng 30 vị sư đã hô to khẩu hiệu vì tự do Tây Tạng và lên tiếng bảo vệ đức Dalai Lama trong khi các nhà báo ngoại quốc thăm đền Jokhang Temple.
Trung Quốc đã cáo buộc Dalai Lama đứng đằng sau các vụ biểu tình hai tuần trước.
Hôm thứ Tư, Tổng thống Hoa Kỳ George W Bush đã kêu gọi Bắc Kinh mở đối thoại với lãnh tụ tinh thần của người Tây Tạng.
Trong một cuộc điện đàm với chủ tịch Hồ Cẩm Đào, ông Bush đã nêu quan ngại về tình hình Tây Tạng và kêu gọi Bắc Kinh cho phép các nhà báo và ngoại giao đoàn tới nơi đây.
Tan hoang Các phóng viên nước ngoài nói chung không được tới tường thuật về đợt bạo loạn, thế nhưng hôm thứ Tư, Trung Quốc đã cho một nhóm nhà báo tới Lhasa trong ba ngày, có người của chính phủ đi kèm.
BBC không được mời tham gia nhóm này. Một phóng viên của hãng AP nói trong khi các nhà báo thăm đền Jokhang - một trong các địa điểm thiêng liêng nhất của Phật giáo Tây Tạng, thì một nhóm sư sãi đã hô vang khẩu hiệu vì tự do Tây Tạng và nói cuộc biểu tình hôm 14 tháng Ba "không có bàn tay của đức Dalai Lama".
Các nhà báo được ở Tây Tạng trong ba ngày
Người của chính phủ đã yêu cầu các nhà báo đi chỗ khác. Nhóm phóng viên nước ngoài cũng tới thăm một bệnh viện và một cửa hàng bán quần áo, nơi nhà chức trách nói năm cô gái đã bị mắc kẹt và chết cháy.
Phóng viên của báo Financial Times thì nói một phần tư thành phố Lhasa trông giống như bãi chiến trường, nhiều nhà bị cháy và doanh nghiệp đóng cửa. Binh lính đứng đầy đường.
Phóng viên này nhận xét cuộc bạo động dường như đã kéo dài và gây thiệt hại nhiều hơn người ta nghĩ.
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/regionalnews/story/2008/03/080327_tibet_journalists.shtml CÁC BÀI LIÊN QUAN
Một người Hán nghĩ về Tây Tạng BBC 31/03/2008 Cao 4000 mét trên mực nước biển, Tây Tạng được gọi là 'mái nhà của thế giới' Nhà thơ, nhà làm phim Trung Quốc Đường Đan Hồng (唐丹鸿) đã thu hút giới blog và báo chí quốc tế với bài viết mới đây về Tây Tạng. Sinh năm 1965, người gốc Tứ Xuyên, hiện đang sống và giảng tiếng Trung ở đại học Tel Aviv, Israel, Đường Đan Hồng lên tiếng với tư cách là một người Hán từng lên Tây Tạng nhiều lần và cảm thông với người dân xứ này.
Trong bối cảnh giới trẻ Trung Quốc theo tinh thần dân tộc chủ nghĩa Đại Trung Hoa liên tục lên mạng tấn công vào Đạt Lai Lạt Ma bằng những lời lẽ nặng nề thì tiếng nói của cô có vẻ như là một ngoại lệ.
BBC xin giới thiệu một số đoạn trích từ bài dịch blog của Đường Đan Hồng được giới thiệu trên các báo tiếng Anh:
“Hơn một thập niên qua, tôi thường đến Tây Tạng và cũng thường ở lại đó dài ngày để làm việc, hoặc chỉ là đi thăm. Tôi đã gặp đủ loại người Tây Tạng, từ đám trẻ ngoài đường phố đến quan chức trong các cơ quan nhà nước, những người bán hàng rong ở Lhasa, những nghệ nhân dân gian, những mục đồng, phù thủy ở bản làng trên núi cao, các nhà sư, người dọn dẹp trong nhiều tu viện, rồi cả giới nghệ sĩ và nhà văn…"
"Trong số họ, có những người thẳng thắn nói với tôi rằng vài thập niên trước, Tây Tạng là một quốc gia nhỏ bé nhưng có chính phủ riêng, có lãnh tụ tôn giáo, có tiền tệ và quân đội của mình. Một số khác im lặng với cảm giác bất lực và tránh nói chuyện vì tôi là người Hán. Họ sợ đề tài đó khó nói. Một số nghĩ rằng bất kể điều gì đã xảy ra, một sự thực lịch sử là người Trung Hoa và người Tây Tạng đã có giao lưu lịch sử lâu dài, và quan hệ này cần được gìn giữ bởi cả hai bên. Một số tức giận vì dự án đường xe lửa hay vì cách đặt tên phố là “Bắc Kinh lộ”, “Giang Tô lộ”, “phố Tứ Xuyên-Tây Tạng”, nhưng những người khác thì vui vẻ chấp nhận chuyện đó.”
Đồng tiền và niềm tin Chính quyền Trung Quốc đã đầu tư hàng tỷ đồng vào Tây Tạng, đưa mức tăng trưởng kinh tế ở đây lên 14% năm 2007, theo số liệu của The Economist, nhưng sự đón nhận của người địa phương lại không hoàn toàn như chính quyền mong muốn. Đường Đan Hồng viết:
“Một số người Tây Tạng nói “Các người (Trung Quốc tộc Hán) đã đầu tư hàng triệu đồng vào Tây Tạng những các người cũng chỉ để thu lại những gì mình muốn và còn muốn nhiều hơn thế”. Một số khác nói các vị đầu tư vào phát triển nhiều nhưng cũng tàn phá hết đúng những gì chúng tôi gìn giữ, trân quý…Điều tôi muốn nói ở đây là bất kể dù họ khác nhau đến thế nào, những người tôi gặp đều có một điểm chung: họ có cách nhìn lịch sử của riêng mình, và có niềm tin tôn giáo mãnh liệt.
Ai từng lên Tây Tạng cũng sẽ cảm thấy tín ngưỡng tôn giáo của người dân ở đây. Nhiều người bị choáng trước sự thực đó